Hoa Đăng Gửi Tương Tư - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:30:05
Ta đảo mắt, hiểu ngay tình huống, bèn lặng lẽ buông lọn tóc trong tay .
Ta bật dậy.
"Xin xin , Diệp đại nhân, tiểu tử thất lễ."
Ta ngủ quên, ngã cả đùi .
Không nghĩ gì, nhưng cũng chẳng đẩy .
"Ừm."
Hắn chỉ khẽ ậm ừ trong cổ họng.
Ta vội vã vén rèm nhảy xuống xe.
Bầu trời đen thẳm khiến khựng tại chỗ.
Ta ngủ bao lâu chứ?
Trời tối hẳn !
Xe ngựa dừng phủ công chúa!
Hồng Trần Vô Định
"Ơ... ơ... Diệp đại nhân gọi dậy?" Ta ngượng ngùng gãi cằm.
"Gọi ." Diệp Khanh vẫn ngay ngắn, lạnh lùng như một bức tượng Phật vô cảm. "Không kết quả."
Ta: "......"
"Ha... ha ha... tiểu tử xin cáo từ, Diệp đại nhân tái kiến!"
"Tuyết Sinh."
Chỉ một tiếng gọi thôi cũng đủ khiến da đầu tê dại.
Ta cứng đờ dừng bước, đầu : "Diệp... Diệp đại nhân..."
Diệp Khanh đưa cho một chiếc đèn lồng hình trăng lưỡi liềm: "Đây, một món đồ chơi nhỏ, ngươi cầm lấy mà chơi."
Ta hiểu đột nhiên tặng đèn lồng, nhưng quà của lớn thì thể từ chối, nhận lấy cảm ơn là phép.
"Cảm tạ Diệp đại nhân, tiểu tử xin cáo từ."
Ta nhảy xuống xe, cầm đèn lồng chạy trong phủ. Tiểu Hổ liền hỏi chiếc đèn lồng từ .
Ta đáp là Diệp đại nhân tặng.
Mẫu bỗng nhiên lên tiếng: "Hôm nay là ngày Thượng Tị."
"Ngày gì ? Chưa từng qua." Ta hỏi.
Mẫu liếc mắt: "Ngốc."
25
Dương Văn Húc bỗng nhiên la ó đòi tòng quân.
Thật là buồn .
Gia đình định hướng để trở thành trạng nguyên tiếp theo, mà giờ tòng quân?
Đến cả gà cũng bắt nổi mà đòi lính ?
Hắn thậm chí còn học chung thư viện với bọn , học ở Quốc Tử Giám cơ mà.
Ngay cả hoàng đế cũng từng khen rằng, Dương Văn Húc học vấn uyên thâm, nếu đỗ trạng nguyên thì cũng là bảng nhãn.
Vậy mà giờ tòng quân?
Ta ngạc nhiên.
còn bất ngờ hơn là Dương Trạch Đoan đến phủ công chúa, trò chuyện với mẫu cả buổi, nhờ khuyên nhủ hài nhi của ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-dang-gui-tuong-tu/chuong-11.html.]
Mẫu bối rối: "Liên quan gì đến con ?"
"Vài ngày , Chu hiệu úy chế ngự một con ngựa điên suýt gây tai nạn đường Huyền Vũ, khiến Văn Húc vô cùng khâm phục... Chuyện đó thật, cũng quên mất ."
Hôm đó thư viện giờ học, lâu uống , khúc nhạc và vô tình gặp Dương Văn Húc.
Một con ngựa của thư sinh nào đó đột nhiên phát cuồng, mã phu kìm nổi, con ngựa chạy loạn xạ giữa đường.
Thấy nó sắp tông một hài tử đang mua kẹo hồ lô ven đường, liền nhảy qua cửa sổ, đạp lên vai qua đường, bay đến cưỡi lên lưng ngựa, nắm lấy dây cương và dùng hết sức kéo mạnh.
Con ngựa thẳng lên, hai chân của nó khua loạn trong trung.
Diệp Khanh bất ngờ xuất hiện, nhanh chóng ôm lấy hài tử, đưa khỏi chỗ hiểm nguy trong gang tấc.
Ngựa nện mạnh chân xuống đất, ghì chặt lấy dây cương và kẹp chặt bụng ngựa, giữ vững lưng nó.
Con ngựa còn đang kích động, dậm chân tại chỗ, dám lơi lỏng.
Có vẻ như một lúc lâu, con ngựa cuối cùng bình tĩnh đôi chút, xung quanh vang lên tiếng reo hò và tán thưởng.
Ai ngờ, con ngựa kinh hoảng, bất ngờ hí vang và phi nước đại.
May mà phản ứng nhanh, lập tức rạp xuống lưng ngựa, bám chặt bờm của nó, xóc nảy đến hoa cả mắt.
Diệp Khanh từ trời hạ xuống như một vị thần sát, chắn giữa đường với gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí.
Hắn giơ cao thanh kiếm dài, c.h.é.m đứt chân con ngựa đang lao tới.
Con ngựa đổ sụp xuống đất, hất văng ngoài, ngã thẳng vòng tay Diệp Khanh đang lao đến cứu .
Ta , nhưng lưng của đập mạnh cột quán trọ, khiến đau đến mức khẽ rên lên.
"Ngài chứ?"
"Ngươi thương ?"
Cả và đều lên tiếng cùng một lúc.
Hắn thật kỳ lạ, chính thương còn lo lắng hỏi .
Ta đưa đến y quán gần nhất, đại phu chỉ là vết thương ngoài da.
Ta còn giúp xoa rượu thuốc.
cả đỏ như nhỉ?
Có dùng sức mạnh quá , khiến đau nhỉ?
đại phu xoa bóp mạnh để rượu thấm sâu da thịt cơ mà.
Ôi, đúng là công tử kinh thành, yếu ớt quá .
Mẫu ho nhẹ một tiếng, kéo khỏi dòng suy nghĩ.
Bà gọi ngoài, kiên nhẫn bảo: "Đi, mà khuyên . Ta thấy mặt , nhớ đến cái thời điên rồ của , thật khó chịu."
Ta: "............"
Ta suy nghĩ lâu, thậm chí còn hẹn Triệu Ngọc, Diệp Lan bàn bạc suốt một hồi.
Từ việc đánh cho một trận, đến việc nhục, biểu diễn võ công để thấy khó mà lui, thậm chí còn định đưa đến quân doanh cho trải nghiệm.
Vậy mà, nữa.
Thật là kỳ lạ.
Sau đó Diệp Lan với rằng, là ca ca khuyên Dương Văn Húc.
Có lẽ là sự đồng cảm giữa văn nhân với thôi.
đồng tình với lời của Diệp Khanh.
"Văn thần và võ tướng, thiếu một cũng . Ngươi cần vùng vẫy ở nơi ngươi giỏi, mà nên cố gắng hết sức trong lĩnh vực ngươi giỏi nhất. Văn nhân trị quốc, quốc gia hưng thịnh, chiến tranh sẽ giảm bớt, võ tướng cũng an ."