Hoa Đăng Gửi Tương Tư - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:29:56
11
Tất cả đều do Diệp Khanh mà .
Mối thù kết .
Ta là thù dai.
Trời còn sáng, dậy, dẫn theo đám mai phục đường Diệp Khanh lên triều. Rải đá, kéo dây bẫy ngựa, cắm cọc bánh xe, hoặc trực tiếp lẻn chuồng ngựa nhà họ Diệp để tháo bánh xe ngựa.
Nhân tiện, còn trộm luôn khố của Diệp Khanh, lên đó dòng chữ "Khố của Diệp Khanh", cột lên cột tre, cắm giữa ngã tư phố hoa đèn, như một lá cờ bay phấp phới trong gió.
Nghe , các cô nương kéo đến xem đông nghịt, ngắm "Khố của Diệp Khanh", dựa độ mòn và các tua rách mà đoán đủ thứ chuyện.
Chuyện chỉ .
Bọn Tiểu Ngộ bảo là mất mặt, nên để một .
Diệp Lan, Triệu Ngọc, Lý Tĩnh Tùng cũng chơi với nữa, bảo sợ vạ lây.
Hừ, chẳng sợ!
Diệp Khanh thể g.i.ế.c c.h.ế.t ?
Hắn sẽ g.i.ế.c .
Hắn dùng chiêu độc.
Cho giả kẻ trộm, trộm túi tiền của . Ta đuổi theo, dẫn một ngôi nhà hoang.
Diệp Khanh từ cánh cửa lao tấn công, bắt , ném giếng cạn, lấy đá lớn đậy miệng giếng, giam suốt một đêm!
Người yếu gan thì chắc sợ c.h.ế.t khiếp .
May mà gan lớn.
Diệp Lan còn trưởng của ôn nhuận như ngọc, phong độ như quân tử.
Hừ, mặt lạnh như băng, mắt đăm đăm như nhỏ nước đen.
Quân tử gì chứ?
Ngay cả hung thủ g.i.ế.c cũng chẳng đáng sợ bằng .
Lợi dụng lúc lên triều, lẻn nhà , hái hết lan trong vườn, cắt luôn tất cả các lá.
Hoa và lá ném đầy lên giường , rải khắp phòng ngủ, ngạo nghễ để dòng chữ nguệch ngoạc: "Tiểu gia đến đây!"
Ngươi tới đáp lễ thì là bất lịch sự !
Ngày hôm , đường học, Diệp Khanh nghỉ phép đón đường giữa chừng.
Hắn trói gốc cây lớn sân học đường suốt một canh giờ, còn bứt hoa mẫu đơn mà Lưu nuôi cắm lên tóc .
"Diệp Khanh!"
Ta vùng vẫy hết sức, gầm lên.
Hắn chẳng thèm để ý, chỉ thong thả cây quạt trong tay.
"Ngươi hại c.h.ế.t ! Đó là bông hoa mà Lưu yêu thích nhất!"
Diệp Khanh liếc mắt một cái, trong mắt sự khinh miệt.
Rồi chầm chậm bứt một bông mẫu đơn khác cành.
Hồng Trần Vô Định
Giơ cao lên, thả tay.
Bông mẫu đơn tươi thắm từ tay rơi xuống, đập xuống đất...
Ta mà mắt như nứt !
Chỉ hai bông thôi!!!
Lưu ngày nào cũng khoe rằng ông cứu sống một cây mẫu đơn, nó nở hai bông, quốc sắc thiên hương!
Cách mấy ngày, ông cho chúng bài thơ mà ông cho cây mẫu đơn.
Diệp Khanh bứt hết cả !
Bên ngoài sân vang lên tiếng bước chân, như một tia chớp bay vút tới, ánh đao lóe qua, dây trói lỏng , túm lấy sợi dây và phóng khỏi sân.
Lưu bước , liền thấy tháo bông hoa từ búi tóc xuống.
Ta: "............"
Lưu đánh mười thước kẻ, phạt chép năm Thiên tự văn, đuổi về nhà kiểm điểm.
Ta với Diệp Khanh từ nay đội trời chung!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-dang-gui-tuong-tu/chuong-4.html.]
12
Để Diệp Khanh thế nào là chọc , bảo Triệu Ngọc tổ chức một buổi dã ngoại.
Địa điểm là trang viên của ngoại tổ , nơi một cái ao lớn, trồng đầy sen, thể chèo thuyền hái sen.
Ta lặn nước, đợi thuyền của Diệp Lan và Diệp Khanh chèo giữa ao, sẽ tìm cơ hội kéo xuống nước.
Thuyền đến.
Thuyền dừng .
Diệp Khanh đang mắng Diệp Lan, bảo đừng giao du với , Diệp Lan dám hó hé gì, chỉ cúi đầu liên tục.
Ta lặng lẽ trườn đến đáy thuyền, dùng sức đẩy một cái.
Thuyền lắc lư, hai thuyền lập tức thụp xuống, hai tay bám chặt mép thuyền.
Ta nhắm tay Diệp Khanh, bất ngờ trồi lên từ mặt nước, tóm lấy tay và giật mạnh.
"Chu Tuyết Sinh! Ngươi đang gì !"
Diệp Lan thuyền kinh hoàng thất sắc.
Ta lật leo lên thuyền, đầu gối quỳ lên lưng Diệp Khanh, ấn đầu xuống bùn.
Diệp Khanh kịp phản ứng, chỉ những chuỗi bọt khí nổi lên liên tục.
Ha ha, đấu với .
Ta nhanh chóng bơi lên, nắm lấy mép thuyền, nhảy trở .
Diệp Lan nắm chặt mép thuyền, cố gắng giữ cho thuyền lật.
"Không , thuyền sẽ lật ."
Ta trấn an .
Diệp Lan hoảng sợ mặt nước: "Ca ca của ?"
Ta thản nhiên chỉ tay về phía mặt nước đang gợn sóng.
"Dưới nước."
"Chu Tuyết Sinh! Ngươi điên ! Ca ca của bơi!"
Diệp Lan hét lên đến khản giọng, trông như sắp nhảy xuống nước cứu ca ca .
Ta: "!!!"
Khi lặn xuống nước, Diệp Khanh sắp hết thở.
Ta như thấy phận của – g.i.ế.c , c.h.ặ.t đ.ầ.u cũng thể giữ danh dự cho Hoàng gia.
Ta vội vàng kéo Diệp Khanh lên mặt nước, Diệp Lan giúp đưa lên thuyền.
Diệp Khanh bất tỉnh, khuôn mặt vốn trắng ngần giờ tái nhợt như chết.
Diệp Lan cố hết sức chèo thuyền nhanh chóng bờ.
Ta quỳ một chân thuyền, để Diệp Khanh sấp chân còn của , đập mạnh lưng .
Nước từ trong bụng chảy , đặt thẳng, bắt đầu thổi ngạt.
Từng , từng .
Ta cũng bắt đầu lo lắng, nếu Diệp Khanh cứu , tiêu đời thật.
Ta càng cố sức hơn.
Hít một sâu, cúi xuống, áp miệng miệng Diệp Khanh. Hắn tỉnh .
Lông mi khẽ rung, đôi mắt mơ màng, nhanh chóng tỉnh táo, tràn đầy kinh ngạc.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Đầu giữ , đầu giữ .
"Ngươi chứ? Có chỗ nào thoải mái ?"
[...]
Diệp Khanh một lời, ánh mắt đầy giận dữ, như sợ hãi, tránh né ánh của , lấy tay che miệng ...
Chậc, chứ.
"Sao mặt ngươi đỏ..."
Ta hết câu, Diệp Khanh hất xuống nước.