Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Hoa Đăng Gửi Tương Tư - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:30:01

17

Không từ khi nào, trong nhóm gây rối của chúng thêm Diệp Khanh.

 

Ta hỏi Diệp Lan: "Ca ca của ngươi, một chức vị, lẫn đám chúng gì?"

 

Hắn đáp: "Không ."

 

Quả thực kỳ lạ.

 

Trang phục và cử chỉ của Diệp Khanh cũng khác hẳn đây.

 

Ngày thường, luôn mặc y phục màu nhạt, hành động điềm tĩnh.

 

Giờ đây, mặc áo màu vàng tươi, cột dải buộc tóc đỏ, cử chỉ vô cùng… phô trương.

 

Hắn còn thách đua ngựa.

 

Triệu Ngọc và Dương Văn Húc mời một nhóm cô nương dã ngoại.

 

Trong tuyết, chúng săn thỏ và gà rừng, đục băng bắt cá, nướng đồ ăn ngoài trời.

 

thừa nhận, mấy cô nương đều vì Diệp Khanh mà đến.

 

Thỉnh thoảng, giả vờ ngã mặt , thỉnh thoảng mang cá nướng hoặc thịt nướng tới cho .

 

Diệp Khanh ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt đầy khiêu khích, : "Chu hiệu úy, ngươi dám đua ?"

 

Ta: "......"

 

Hắn yêu quái nhập ?

 

Hay đang về thời thiếu niên?

 

Diệp Khanh trầm từ tốn ?

 

Ta châm chọc từ chối.

 

"Diệp đại nhân, tròn mười sáu, còn ngài hai mươi ba , thấy như công bằng ?"

 

Hành động thật sự đáng sợ...

 

Diệp Khanh nhướng mày, trong mắt phản chiếu bầu trời xanh biếc và cánh đồng bát ngát, trông kiêu ngạo lộng lẫy: "Sao, Chu hiệu úy, ngươi sợ ?"

 

Ta liếc sang Diệp Lan, dùng ánh mắt hỏi: "Ca ca của ngươi thế?"

 

Diệp Khanh bỗng nhiên thúc ngựa chắn Diệp Lan, giọng lạnh lùng: "Đua đua?"

 

Ta: "Đua."

 

Ta giục ngựa đến vạch xuất phát, hét gọi Triệu Ngọc và Lý Tĩnh Tùng: "Này! Lại đây, theo luật cũ!"

 

Bất kể Diệp Khanh trò quỷ gì, chơi thì cùng chơi đến cùng!

 

Tiểu Ngộ và Tiểu Hổ kéo một sợi dây dài.

 

Diệp Lan cũng rụt rè thúc ngựa đến cạnh Lý Tĩnh Tùng.

 

Dương Văn Húc trúng gió gì, cũng nhảy .

 

Tiểu Cương hô lớn một tiếng "Chạy!", Tiểu Ngộ và Tiểu Hổ đồng thời thả dây.

 

Ta quất mạnh dây cương: "Giá!"

 

Ngựa hí vang, lao thẳng về phía .

 

Gió mạnh quét qua tai, tiếng gió rít lên bên tai khi ngựa phi nước đại.

 

Ngựa của Diệp Khanh chỉ cách một chút, cúi , cả như một cánh cung căng tràn, tóc đen và dây buộc tóc đỏ tung bay trong gió.

 

Ta quất ngựa, tạo tiếng bốp , hét lớn: "Hô hô! Chạy mau nào!"

 

Ta từ từ cúi sát lưng ngựa, ép sát yên, thúc bụng ngựa, ngựa của liền phi nhanh hơn.

 

Ta như thể đang ở giữa sa mạc, tiếng ngựa hí vang khi tiếng đao kiếm va chạm, tiếng hò hét chiến đấu vang vọng khắp nơi.

 

Cuối cùng, thua, nhưng là cố tình.

 

Vừa định buông vài câu chúc mừng lấy lệ với Diệp Khanh, thì Triệu Ngọc bỗng nhảy từ ngựa của sang ngựa , lưng và giật lấy dây cương: "Đi, dẫn ngươi săn nai!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-dang-gui-tuong-tu/chuong-8.html.]

Ta giật một cái.

 

"Làm hết hồn, đừng tự dưng phát điên thế chứ!"

 

Ta liền thúc cùi chỏ về phía đập hai cái.

 

Hắn dùng hai ba chiêu đỡ .

 

"Ngươi chỉ cần thôi, Tĩnh Tùng cũng ."

 

"Đi, ." Ta sang Diệp Khanh, chắp tay : "Diệp đại nhân hơn một bậc, tiểu tử bội phục!"

 

Diệp Khanh mặt lạnh như băng, ánh mắt lạnh lẽo, dường như vui.

 

Ta hiểu nổi.

 

Người thật kỳ lạ, rõ ràng là đua ngựa, giờ thắng giận dỗi.

 

chắc chắn liên quan đến .

 

"Ta đây." Ta giật dây cương, xoay vung tay đuổi : "Cút về ngựa của ngươi !"

 

Đua ngựa thỏa thích , săn nai thôi!

 

Săn cái gì chứ!

 

Triệu Ngọc gọi chúng đến để xem tán tỉnh cô nương mà thích!

 

Chính là tiểu cô nương mặt tròn, mắt hạnh, từng bảo đừng mơ tưởng đến Diệp Khanh !

 

Ta, Lý Tĩnh Tùng và Tiểu Ngộ nấp bụi cây, run cầm cập vì lạnh.

 

Triệu Ngọc và tiểu thư nhà họ Lâm , ân cần vô cùng.

 

Lúc thì mang lò sưởi tay, lúc thì mang áo choàng, lúc thì móc kẹo bánh từ trong áo .

 

Tiểu thư còn bảo Triệu Ngọc đừng chơi với , là tên công tử bột ăn chơi trác táng, thứ gì.

 

Triệu Ngọc lập tức gật đầu lia lịa, đồng tình: "Phụ nghiêm lắm, cho chơi với mấy kẻ hư hỏng."

 

Ta và Lý Tĩnh Tùng liếc .

 

Hồng Trần Vô Định

18

Vừa khi tiểu thư rời , và Lý Tĩnh Tùng nhảy , một siết cổ, một cù léc .

 

"Không gì hả? Ai mới là kẻ gì?"

 

Lý Tĩnh Tùng đề phòng đạp lung tung, cố cù léc: "Vì gái mà quên bạn!"

 

Kết quả là Triệu Ngọc : "Lý Tĩnh Tùng, nếu ngươi còn kết với nhà Hiền Vương, nhất nên tránh xa Chu Tuyết Sinh! Vân Tường Quận chúa thích Chu Tuyết Sinh !"

 

"Ồ, hóa cản trở duyên lành của các ngươi ?" Ta càng siết cổ Triệu Ngọc, gọi Tiểu Ngộ và Tiểu Hổ tới.

 

"Bắt bọn cho !"

 

Bảy tám lao đánh , tiếc dùng cả những chiêu trò bẩn thỉu.

 

"Các ngươi đang gì!"

 

Bỗng một tiếng quát nghiêm nghị như tiếng sấm vang lên từ trời xanh.

 

Tiếng đó khiến da đầu bọn tê dại.

 

Cả bọn lập tức ngừng tay.

 

Chỉ thấy Diệp Khanh với vẻ mặt tuyệt sắc băng giá, đôi mắt như nứt , đầy giận dữ.

 

Ta thu tay khỏi cổ áo của Lý Tĩnh Tùng, Triệu Ngọc cũng buông tay khỏi thắt lưng của , Lý Tĩnh Tùng thả luôn quần của Triệu Ngọc.

 

Mấy kẻ giúp sức cũng dậy, nghiêm chỉnh.

 

Triệu Ngọc là lớn tuổi nhất, bọn đẩy phía : "À, Diệp đại nhân, chúng …"

 

Chưa kịp xong Diệp Khanh cắt lời bằng một tràng mắng: "Các ngươi ! Đều là công tử của những gia tộc danh giá, thế mà ... hồ đồ như ! Nếu để khác thấy thì còn gì thể diện nữa hả?"

 

[........]

 

Dù chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng lời dạy bảo luôn là cách nhất.

 

Cuối cùng, Diệp Khanh giận dữ phất tay áo bỏ .

Loading...