Hoa Hồng Hôn Tôi
Chương 30
“…Có thể tôi là người cuồng công việc tiềm ẩn.”
Tần Lễ Sơ bỗng nhiên nhớ đến khi anh vừa mới tiếp quản tập đoàn Tinh Long, bận đến tối mặt tối mũi, thường xuyên túc trực ở công ty.
Có một lần anh bận thực hiện một dự án hợp tác với chính phủ. Vì tính chất quan trọng của dự án nên Tần Lễ Sơ không dám xem nhẹ, anh đã lãnh đạo đội ngũ nòng cốt của công ty làm việc ngày đêm, liên tiếp bốn năm ngày không trở về biệt thự Hoa Hạnh.
Đến ngày thứ sáu, Tử Lộc tới công ty ở cùng anh.
Hôn lễ của anh và Tử Lộc tổ chức rất đơn giản, cô cũng hiếm khi tới công ty.
Người trong công ty biết anh kết hôn, cũng biết đối tượng mà anh kết hôn là cháu gái ngoại mà Bạch lão gia tử yêu thương nhất, ngoại trừ thư ký và trợ lý sinh hoạt ra thì chưa có ai từng gặp qua Tử Lộc.
Tử Lộc dường như bẩm sinh đã giỏi thích ứng với những trường hợp xã giao, ứng xử tự nhiên, thỏa đáng và chu toàn trước mặt những tinh anh cốt cán của công ty, còn đem cơm tới mời mọi người. Hầu như ai gặp cô cũng khen không dứt miệng.
Tử Lộc còn tự mình làm bữa tối cho anh, đặt trong hộp giữ nhiệt tinh xảo đẹp đẽ, cười tủm tỉm ngồi nhìn anh ăn.
Ăn xong, cô cũng không rời đi, nói với anh: “Anh không cần phải để ý đến em, các anh cứ họp đi. Em nằm trong phòng nghỉ một lát.”
Kế tiếp, cô ôm một quyển sách tiếng Pháp rồi không thèm ngẩng đầu lên nữa.
Phòng họp và phòng nghỉ chỉ cách nhau một cửa kính trong suốt.
Anh thỉnh thoảng nhìn sang, dường như cô luôn có thể chính xác phát hiện ra tầm mắt của anh, ngẩng đầu cong môi cười với anh. Có đôi khi cô còn nháy mắt làm nũng với anh.
Khi cuộc họp kết thúc cũng đã 1 giờ sáng, anh quay đầu nhìn lại, Tử Lộc đã ngủ rồi.
Đợi mọi người đi ra khỏi phòng họp hết, anh mới đi vào phòng nghỉ.
Cô ngủ có vẻ hơi sâu, anh đi vào cũng không thấy cô có chút phản ứng nào, ngủ say sưa ngọt ngào, lông mi mỏng dài cong vút rủ bóng.
Anh gọi cô: “Lộc Lộc.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô đang ngủ bỗng mở mắt, giây phút ấy không còn là Tử Lộc với dáng vẻ đối đáp thành thục ổn trọng với mọi người như trước, mà là một cô gái nhỏ, hơi bĩu môi, mềm giọng trách móc: “Đồ cuồng công việc, em nhớ anh. Không có anh bên cạnh, em không ngủ ngon được, lúc nào cũng mơ thấy ác mộng…”
Từ đó về sau, trừ khi không thể trở về biệt thự Hoa Hạnh, nếu không cho dù anh bận tới mức nào cũng sẽ về nhà, dẫu chỉ ngủ được một hai tiếng rồi lại đi.
Thời gian tích tắc trôi qua.
Trong nháy mắt, kim đồng hồ chỉ về hướng số “7”.
Khu vực CBD rộn ràng nhộn nhịp, vô số người tan tầm hùng dũng chen chúc về phía ga tàu điện ngầm gần nhất, những bóng người mệt mỏi đứng dựa vào cột đèn giao thông.
Tần Lễ Sơ hiếm khi để ý thấy quang cảnh như vậy.
Ngày thường anh quá bận rộn với công việc, đôi lúc rảnh rỗi cũng không có sở thích gì, chỉ muốn nắm bắt từng phút từng giây để mở rộng tập đoàn Tinh Long, không phụ sự kỳ vọng và bồi dưỡng của Tần lão gia tử đã qua đời với mình.
Khiến nhà họ Tần ngày càng ổn định, đạt tới đỉnh cao.
Đây là tâm nguyện của Tần lão gia tử, cũng là mục tiêu của anh.
Thời gian chờ đợi rất lâu.
Tần Lễ Sơ lại nhìn đồng hồ lần nữa, đã 7 giờ 05 phút.
Bên phía Tử Lộc vẫn không có bất kỳ tin nhắn nào.
Đến khoảng tầm 8 giờ, Tử Lộc gọi tới.
Lúc cô nói chuyện, bên cạnh còn vang lên tiếng đánh máy.
“Thật ngại quá, tôi bận đến quên mất thời gian, không ngờ tới đã 8 giờ rồi, văn bản phiên dịch xảy ra chút vấn đề, tôi phải lập tức sửa lại. Nếu không anh đừng chờ tôi nữa, đã 8 giờ rồi, hôm nào không bận tôi lại mời anh đi ăn.”
“Bận xong thì nói cho anh biết.”
Tần Lễ Sơ không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại xong, lấy ipad ra kiểm tra email.
Vương Lam tạm thời đảm nhận chức vụ tài xế lúc này đã đói tới mức bụng sôi ùng ục.
Tần Lễ Sơ liếc anh ta một cái nói: “Đi ăn cơm đi, cậu có thể tan làm rồi.”
Vương Lam muốn nói lại thôi.
Tần Lễ Sơ hỏi: “Có việc gì?”
Vương Lam nói: “Tổng giám đốc Tần, đa số phụ nữ đều để ý chi tiết, đặc biệt là những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt. Đương nhiên, các cô ấy cũng nhìn kết quả, nhưng thường thì chi tiết sẽ quyết định thành bại.”
Anh ta ho nhẹ một tiếng nói: “Tổng giám đốc Tần, tôi tan làm đây.”
Lần đầu tiên Tử Lộc phiên dịch nội dung liên quan đến trò chơi, khó tránh khỏi mong muốn cầu toàn, không ngờ cuối cùng vẫn sai sót, may mắn kịp thời phát hiện, còn có thể mất bò mới lo làm chuồng.
Đến khi hoàn thành tất cả công việc, Tử Lộc vừa nhìn đồng hồ đã là 10 giờ tối.
Lần đầu tiên cô cảm thấy thời gian trôi nhanh như vậy, cũng cực kỳ đặc sắc.
Cô thu dọn đồ đạc, rời khỏi tòa cao ốc của công ty.
Tới dưới lầu, cô mới bỗng nhiên nhớ tới lời của Tần Lễ Sơ, gửi tin nhắn Wechat cho anh --- Tôi bận xong rồi.
Cô nghĩ Tần Lễ Sơ chắc đã không còn ở đó nữa, đang nghĩ xem nên soạn tin nhắn như thế nào để xin lỗi thì một âm thanh quen thuộc bỗng vang lên sau lưng: “Anh ở đây.”
Tử Lộc hoảng sợ, xoay người, kinh ngạc hỏi: “Anh còn ở đây sao?
Tần Lễ Sơ “Ừm” một tiếng, nói: “Không phải đã nói sẽ chờ em sao?”
Tử Lộc nói: “Xin…”
Chữ “lỗi” cò chưa ra khỏi miệng, Tần Lễ Sơ đã nói: “Em bận công việc, anh có thể hiểu được, không cần xin lỗi, có đói bụng không?”
Tử Lộc bận đến mức quên ăn tối, lúc này đã đói đến mức bụng kêu vang.
Cô vội vàng gật đầu.
Tần Lễ Sơ nói: “Xe dừng ở bên kia, không xa, đi vài chục bước là tới, đi thôi.”
Tử Lộc vẫn ngượng ngùng, để người ta ngây ngốc đợi ở đây 4 tiếng đồng hồ, nghĩ sao cũng đều thấy áy náy.
Cô lên xe, thắt kỹ dây an toàn, nói: “Kỳ thật anh không cần phải đợi tôi. Anh chờ tôi lâu như vậy, tôi thấy rất ngại. Bốn tiếng, anh chờ tôi có phải thấy rất chán không?”
“Không có, anh cũng đang làm việc từ xa, vừa mới xong, xuống xe thì nhìn thấy em đi xuống.”
Tử Lộc vẫn cảm thấy ngại, nói: “Về sau cứ hẹn ăn cơm vào cuối tuần đi. Thời gian làm việc có quá nhiều biến số.”
Giọng điệu áy náy của Tử Lộc quá rõ ràng, Tần Lễ Sơ nói: “Em không cần cảm thấy có lỗi.”
Tử Lộc hơi sửng sốt.
Tần Lễ Sơ lại nói: “Lúc chúng ta vừa mới kết hôn, anh vừa mới tiếp quản tập đoàn Tinh Long, mỗi ngày đều rất bận, em cũng thường xuyên chờ anh.”
Tử Lộc hỏi: “Mỗi ngày đều chờ sao?”
Tần Lễ Sơ nói: “Gần như vậy, mỗi tháng chỉ được rảnh ba bốn ngày.”
Tử Lộc líu lưỡi nói: “Thật hay giả thế? Tôi thật sự thường xuyên chờ anh?”
Tần Lễ Sơ: “Thật sự.”
Tử Lộc hỏi: “Tôi không hề oán trách một câu nào sao?”
“Không có.”
Tử Lộc nghĩ nghĩ, nói: “Tôi cảm thấy có lẽ bản thân tôi sẽ oán trách, nhưng anh không biết đó thôi. Chờ một người thật sự rất mệt. Một hai ba bốn ngày còn được nhưng nếu là mỗi ngày thì không có khả năng không oán trách chút nào, trừ khi tôi thật sự yêu anh. Thế nhưng cho dù yêu nhưng chờ quá lâu cũng sẽ không vui, cũng sẽ tức giận.”
“Không, em không hề không vui, em cũng không tức giận.”
Tử Lộc chém đinh chặt sắt nói: “Anh lại không phải là tôi, sao anh biết được tôi có vui hay không?”
Tần Lễ Sơ: “Em không đủ chín chắn, em bị mất trí nhớ, sao em nhớ được mình có không vui hay không?”
Tử Lộc vừa nghe, bắt đầu nổi chút tính trẻ con, nói: Được, vậy anh nói cho tôi biết, anh làm cách nào xác định tôi không có không vui, không tức giận?”
Tần Lễ Sơ: “Em không nói.”
“Tôi không nói thì có nghĩ là không có sao? Tôi không vui nhất định phải nói ra à? Anh không tự cảm nhận được? Lại nói, tôi mỗi ngày đều chờ anh, anh vì bận công việc mà về nhà muộn, tôi có thể nói gì đây? Anh lại không phải ra ngoài ngoại tình, cũng không vi phạm nguyên tắc cơ bản, tôi sao có thể không biết xấu hổ mà mặt nặng mày nhẹ với anh?”
Tần Lễ Sơ hỏi: “Vậy tại sao em lại không vui?”
Tử Lộc thử nhập vai một chút, trong lòng cảm thấy rất khó chịu nói: “Đương nhiên là không vui rồi. Tôi là vợ của anh, công việc của anh cần thời gian, còn vợ của anh thì không cần có anh bên cạnh sao? Cưới vợ về nhà xong liền ném qua một bên? Có phải anh cho rằng cưới vợ xong là hoàn thành nhiệm vụ rồi? Dự án của công ty các anh sau khi bàn xong, hoàn thành, còn có dịch vụ chăm sóc sau mua nữa. Vợ sau khi cưới thì không cần chăm sóc nữa hả? Anh không cần quan tâm tôi sao? Không cần để ý đến tôi phải không? Mỗi ngày đều làm bạn với công việc, nhà họ Tần các anh thiếu tiền hay là như thế nào? Sao cứ nhất quyết phải liều mạng làm việc? Tiền vĩnh viễn kiếm không đủ, anh muốn kiếm tiền cả đời, còn cưới vợ làm gì?”
Tử Lộc càng nghĩ càng cảm thấy có lẽ chính mình trong quá khứ đã nảy sinh tình cảm với Tần Lễ Sơ.
Cô là người đề cao tình cảm như vậy, Tần Lễ Sơ lại anh tuấn không kém, nói không chừng là cưới trước yêu sau, chậm rãi phát sinh tình cảm. Nếu không với tính cách của cô, sao có thể mỗi ngày đều chờ một người đàn ông về nhà?
Nếu chỉ đơn giản là liên hôn, anh muốn làm gì thì làm, bận làm việc tới thiên hoang địa lão cũng được.
Anh làm kẻ cuồng công việc của anh, cô làm phú bà nhỏ với tài sản hàng tỉ của cô, muốn tiêu dao thế nào thì tiêu dao thế ấy.
Chính là Tần Lễ Sơ nói mỗi ngày cô đều chờ anh về nhà, chắc chắn phải có tình cảm.
Hôn nhân thương mại, kết hôn êm đẹp nhưng mới ba năm đã ly hôn. Đào Tử là người ngoài, chưa chắc đã hiểu rõ câu chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ, chính cô cảm thấy 90% có lẽ là Tần Lễ Sơ xem nhẹ cảm xúc của cô, cô không chịu được nữa mới ly hôn.
Tần Lễ Sơ nói: “Anh không phải không quan tâm em.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tử Lộc nghĩ nghĩ, căn cứ vào khoảng thời gian vừa qua tiếp xúc với anh, lại nói: “Phải, tôi biết là anh có quan tâm tôi.” Cô ngừng một lát mới nói tiếp: “Nhưng quan tâm mà anh cho tôi và sự quan tâm mà tôi muốn là cùng một loại sao? Tôi muốn cái gì, anh có biết không? Tôi không rõ lắm, cũng không nhớ rõ quá khứ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là từ những lời anh nói đây, tôi không hề không vui, tôi không tức giận chút nào, tôi liền biết được anh không hiểu tôi. Căn bản anh không biết tôi cần loại quan tâm gì. Đa số thời gian của anh đều dồn vào công việc, số ít mới dành cho gia đình, có lẽ còn không có số ít. Nếu tôi thật sự từng yêu anh, tôi là người thích mơ mộng như vậy, anh cho tôi 5 % quan tâm, tôi có thể tự mình tưởng tượng ra 95% còn lại là ngọt ngào, tự chống đỡ bản thân cùng anh đi hết nửa kiếp còn lại. Nhưng cuối cùng tôi vẫn ly hôn với anh, điều đó chứng minh ngay cả 5% quan tâm, anh cũng không cho tôi được…”
Tần Lễ Sơ như muốn nói gì đó, Tử Lộc xua tay, ngắt lời anh: “ Ngay đến cả 5% quan tâm cũng không có, còn không đủ để cho thấy anh xem nhẹ tôi vì bận công việc sao? Anh không thể cho tôi thứ tôi muốn, tôi ly hôn với anh chẳng phải là đương nhiên à?”
Tử Lộc nghĩ tới lúc mới gặp, Tần Lễ Sơ ở bệnh viện đã nói: “Em vẫn còn đang tức giận?”
Cô giống như một người đứng xem lại quá khứ, cảm thấy đau lòng cho chính mình.
Cô lạnh lùng nói: “Có phải anh cảm thấy tôi ly hôn với anh chỉ là đang giận dỗi? Tức giận vô cớ? Phải chăng anh còn cảm thấy phụ nữ thật khó chiều? Thích làm mình làm mẩy? Không hề, tôi khẳng định bản thân không phải đang cáu giận, tôi tuyệt đối không phải là kiểu người vì tức giận mà lấy hôn nhân ra đùa giỡn. 99% có thể là tôi nhịn đủ rồi, nghĩ thông suốt rồi, mới ly hôn với anh. Tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, chắc chắn là rất nhiều rất nhiều việc nhỏ tích lũy thành bất mãn, là bởi anh đam mê công việc trong thời gian dài mà bỏ mặc tôi.”
Tử Lộc thở dài một tiếng: “Thực ra tôi là một người rất dễ dỗ. Anh bận việc, tăng ca, không thành vấn đề, nhưng cứ mãi tăng ca, vẫn luôn xem nhẹ thì sẽ thành vấn đề. Anh đừng nhìn tôi như vậy. Tôi liền hỏi anh một vấn đề, mỗi ngày tôi đều chờ anh, anh đi làm tới khuya mới về nhà, có phải tôi vẫn tươi cười niềm nở, làm nũng nói với anh, anh là đồ cuồng công việc, em rất nhớ anh? Có phải anh chẳng biểu hiện gì hay không? Thậm chí một chút hy vọng cũng không cho tôi?”
Tử Lộc nghĩ nghĩ, nói: “Ví dụ như anh nói với tôi, gần đây đang bận việc gì, lúc nào có thể hết bận, sau đó sẽ bù đắp cho tôi như thế nào? Hoặc là cùng tôi đi đâu đó chơi xem như bồi thường? Anh đừng bảo thư ký mua quần áo túi xách cho tôi. Trông tôi giống như người thiếu mấy thứ đó sao? Thứ tôi muốn chưa bao giờ là vật chất, mà là một trái tim chân thành.”
“Tần Lễ Sơ, anh có sao?”
Tần Lễ Sơ muốn trả lời, nói chính mình có một trái tim chân thành, nhưng mỗi một câu của Tử Lộc đều giống như mưa xuân se lạnh liên tiếp táp vào mặt anh.
Đau đến mức anh không nói nên lời dù chỉ một câu.
Lục phủ ngũ tạng của anh đều như bị kim châm.
Không phải bởi vì mỗi câu Tử Lộc nói vào giờ phút này, mà là đủ loại hành vi của mình trong quá khứ đã làm tổn thương cô.
Lần đầu tiên trong đời, anh hiểu cái gì gọi là á khẩu không trả lời được.
Mà lúc này, Tử Lộc lại nhún vai, cười hì hì nói: “Chẳng qua đều đã là chuyện quá khứ rồi. Tôi cũng không dám nói chắc có phải là thật hay không, nhưng đều không quan trọng. Dù sao chúng ta cũng đã ly hôn. Hơn nữa hiện tại anh còn rộng lượng như vậy giúp tôi theo đuổi anh Dịch Thâm. Đợi đến ngày chúng tôi kết hôn, tôi nhất định phải tặng anh một phong bì lớn mới được.”
Tần Lễ Sơ bỗng nhiên nhớ đến khi anh vừa mới tiếp quản tập đoàn Tinh Long, bận đến tối mặt tối mũi, thường xuyên túc trực ở công ty.
Có một lần anh bận thực hiện một dự án hợp tác với chính phủ. Vì tính chất quan trọng của dự án nên Tần Lễ Sơ không dám xem nhẹ, anh đã lãnh đạo đội ngũ nòng cốt của công ty làm việc ngày đêm, liên tiếp bốn năm ngày không trở về biệt thự Hoa Hạnh.
Đến ngày thứ sáu, Tử Lộc tới công ty ở cùng anh.
Hôn lễ của anh và Tử Lộc tổ chức rất đơn giản, cô cũng hiếm khi tới công ty.
Người trong công ty biết anh kết hôn, cũng biết đối tượng mà anh kết hôn là cháu gái ngoại mà Bạch lão gia tử yêu thương nhất, ngoại trừ thư ký và trợ lý sinh hoạt ra thì chưa có ai từng gặp qua Tử Lộc.
Tử Lộc dường như bẩm sinh đã giỏi thích ứng với những trường hợp xã giao, ứng xử tự nhiên, thỏa đáng và chu toàn trước mặt những tinh anh cốt cán của công ty, còn đem cơm tới mời mọi người. Hầu như ai gặp cô cũng khen không dứt miệng.
Tử Lộc còn tự mình làm bữa tối cho anh, đặt trong hộp giữ nhiệt tinh xảo đẹp đẽ, cười tủm tỉm ngồi nhìn anh ăn.
Ăn xong, cô cũng không rời đi, nói với anh: “Anh không cần phải để ý đến em, các anh cứ họp đi. Em nằm trong phòng nghỉ một lát.”
Kế tiếp, cô ôm một quyển sách tiếng Pháp rồi không thèm ngẩng đầu lên nữa.
Phòng họp và phòng nghỉ chỉ cách nhau một cửa kính trong suốt.
Anh thỉnh thoảng nhìn sang, dường như cô luôn có thể chính xác phát hiện ra tầm mắt của anh, ngẩng đầu cong môi cười với anh. Có đôi khi cô còn nháy mắt làm nũng với anh.
Khi cuộc họp kết thúc cũng đã 1 giờ sáng, anh quay đầu nhìn lại, Tử Lộc đã ngủ rồi.
Đợi mọi người đi ra khỏi phòng họp hết, anh mới đi vào phòng nghỉ.
Cô ngủ có vẻ hơi sâu, anh đi vào cũng không thấy cô có chút phản ứng nào, ngủ say sưa ngọt ngào, lông mi mỏng dài cong vút rủ bóng.
Anh gọi cô: “Lộc Lộc.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô đang ngủ bỗng mở mắt, giây phút ấy không còn là Tử Lộc với dáng vẻ đối đáp thành thục ổn trọng với mọi người như trước, mà là một cô gái nhỏ, hơi bĩu môi, mềm giọng trách móc: “Đồ cuồng công việc, em nhớ anh. Không có anh bên cạnh, em không ngủ ngon được, lúc nào cũng mơ thấy ác mộng…”
Từ đó về sau, trừ khi không thể trở về biệt thự Hoa Hạnh, nếu không cho dù anh bận tới mức nào cũng sẽ về nhà, dẫu chỉ ngủ được một hai tiếng rồi lại đi.
Thời gian tích tắc trôi qua.
Trong nháy mắt, kim đồng hồ chỉ về hướng số “7”.
Khu vực CBD rộn ràng nhộn nhịp, vô số người tan tầm hùng dũng chen chúc về phía ga tàu điện ngầm gần nhất, những bóng người mệt mỏi đứng dựa vào cột đèn giao thông.
Tần Lễ Sơ hiếm khi để ý thấy quang cảnh như vậy.
Ngày thường anh quá bận rộn với công việc, đôi lúc rảnh rỗi cũng không có sở thích gì, chỉ muốn nắm bắt từng phút từng giây để mở rộng tập đoàn Tinh Long, không phụ sự kỳ vọng và bồi dưỡng của Tần lão gia tử đã qua đời với mình.
Khiến nhà họ Tần ngày càng ổn định, đạt tới đỉnh cao.
Đây là tâm nguyện của Tần lão gia tử, cũng là mục tiêu của anh.
Thời gian chờ đợi rất lâu.
Tần Lễ Sơ lại nhìn đồng hồ lần nữa, đã 7 giờ 05 phút.
Bên phía Tử Lộc vẫn không có bất kỳ tin nhắn nào.
Đến khoảng tầm 8 giờ, Tử Lộc gọi tới.
Lúc cô nói chuyện, bên cạnh còn vang lên tiếng đánh máy.
“Thật ngại quá, tôi bận đến quên mất thời gian, không ngờ tới đã 8 giờ rồi, văn bản phiên dịch xảy ra chút vấn đề, tôi phải lập tức sửa lại. Nếu không anh đừng chờ tôi nữa, đã 8 giờ rồi, hôm nào không bận tôi lại mời anh đi ăn.”
“Bận xong thì nói cho anh biết.”
Tần Lễ Sơ không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại xong, lấy ipad ra kiểm tra email.
Vương Lam tạm thời đảm nhận chức vụ tài xế lúc này đã đói tới mức bụng sôi ùng ục.
Tần Lễ Sơ liếc anh ta một cái nói: “Đi ăn cơm đi, cậu có thể tan làm rồi.”
Vương Lam muốn nói lại thôi.
Tần Lễ Sơ hỏi: “Có việc gì?”
Vương Lam nói: “Tổng giám đốc Tần, đa số phụ nữ đều để ý chi tiết, đặc biệt là những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt. Đương nhiên, các cô ấy cũng nhìn kết quả, nhưng thường thì chi tiết sẽ quyết định thành bại.”
Anh ta ho nhẹ một tiếng nói: “Tổng giám đốc Tần, tôi tan làm đây.”
Lần đầu tiên Tử Lộc phiên dịch nội dung liên quan đến trò chơi, khó tránh khỏi mong muốn cầu toàn, không ngờ cuối cùng vẫn sai sót, may mắn kịp thời phát hiện, còn có thể mất bò mới lo làm chuồng.
Đến khi hoàn thành tất cả công việc, Tử Lộc vừa nhìn đồng hồ đã là 10 giờ tối.
Lần đầu tiên cô cảm thấy thời gian trôi nhanh như vậy, cũng cực kỳ đặc sắc.
Cô thu dọn đồ đạc, rời khỏi tòa cao ốc của công ty.
Tới dưới lầu, cô mới bỗng nhiên nhớ tới lời của Tần Lễ Sơ, gửi tin nhắn Wechat cho anh --- Tôi bận xong rồi.
Cô nghĩ Tần Lễ Sơ chắc đã không còn ở đó nữa, đang nghĩ xem nên soạn tin nhắn như thế nào để xin lỗi thì một âm thanh quen thuộc bỗng vang lên sau lưng: “Anh ở đây.”
Tử Lộc hoảng sợ, xoay người, kinh ngạc hỏi: “Anh còn ở đây sao?
Tần Lễ Sơ “Ừm” một tiếng, nói: “Không phải đã nói sẽ chờ em sao?”
Tử Lộc nói: “Xin…”
Chữ “lỗi” cò chưa ra khỏi miệng, Tần Lễ Sơ đã nói: “Em bận công việc, anh có thể hiểu được, không cần xin lỗi, có đói bụng không?”
Tử Lộc bận đến mức quên ăn tối, lúc này đã đói đến mức bụng kêu vang.
Cô vội vàng gật đầu.
Tần Lễ Sơ nói: “Xe dừng ở bên kia, không xa, đi vài chục bước là tới, đi thôi.”
Tử Lộc vẫn ngượng ngùng, để người ta ngây ngốc đợi ở đây 4 tiếng đồng hồ, nghĩ sao cũng đều thấy áy náy.
Cô lên xe, thắt kỹ dây an toàn, nói: “Kỳ thật anh không cần phải đợi tôi. Anh chờ tôi lâu như vậy, tôi thấy rất ngại. Bốn tiếng, anh chờ tôi có phải thấy rất chán không?”
“Không có, anh cũng đang làm việc từ xa, vừa mới xong, xuống xe thì nhìn thấy em đi xuống.”
Tử Lộc vẫn cảm thấy ngại, nói: “Về sau cứ hẹn ăn cơm vào cuối tuần đi. Thời gian làm việc có quá nhiều biến số.”
Giọng điệu áy náy của Tử Lộc quá rõ ràng, Tần Lễ Sơ nói: “Em không cần cảm thấy có lỗi.”
Tử Lộc hơi sửng sốt.
Tần Lễ Sơ lại nói: “Lúc chúng ta vừa mới kết hôn, anh vừa mới tiếp quản tập đoàn Tinh Long, mỗi ngày đều rất bận, em cũng thường xuyên chờ anh.”
Tử Lộc hỏi: “Mỗi ngày đều chờ sao?”
Tần Lễ Sơ nói: “Gần như vậy, mỗi tháng chỉ được rảnh ba bốn ngày.”
Tử Lộc líu lưỡi nói: “Thật hay giả thế? Tôi thật sự thường xuyên chờ anh?”
Tần Lễ Sơ: “Thật sự.”
Tử Lộc hỏi: “Tôi không hề oán trách một câu nào sao?”
“Không có.”
Tử Lộc nghĩ nghĩ, nói: “Tôi cảm thấy có lẽ bản thân tôi sẽ oán trách, nhưng anh không biết đó thôi. Chờ một người thật sự rất mệt. Một hai ba bốn ngày còn được nhưng nếu là mỗi ngày thì không có khả năng không oán trách chút nào, trừ khi tôi thật sự yêu anh. Thế nhưng cho dù yêu nhưng chờ quá lâu cũng sẽ không vui, cũng sẽ tức giận.”
“Không, em không hề không vui, em cũng không tức giận.”
Tử Lộc chém đinh chặt sắt nói: “Anh lại không phải là tôi, sao anh biết được tôi có vui hay không?”
Tần Lễ Sơ: “Em không đủ chín chắn, em bị mất trí nhớ, sao em nhớ được mình có không vui hay không?”
Tử Lộc vừa nghe, bắt đầu nổi chút tính trẻ con, nói: Được, vậy anh nói cho tôi biết, anh làm cách nào xác định tôi không có không vui, không tức giận?”
Tần Lễ Sơ: “Em không nói.”
“Tôi không nói thì có nghĩ là không có sao? Tôi không vui nhất định phải nói ra à? Anh không tự cảm nhận được? Lại nói, tôi mỗi ngày đều chờ anh, anh vì bận công việc mà về nhà muộn, tôi có thể nói gì đây? Anh lại không phải ra ngoài ngoại tình, cũng không vi phạm nguyên tắc cơ bản, tôi sao có thể không biết xấu hổ mà mặt nặng mày nhẹ với anh?”
Tần Lễ Sơ hỏi: “Vậy tại sao em lại không vui?”
Tử Lộc thử nhập vai một chút, trong lòng cảm thấy rất khó chịu nói: “Đương nhiên là không vui rồi. Tôi là vợ của anh, công việc của anh cần thời gian, còn vợ của anh thì không cần có anh bên cạnh sao? Cưới vợ về nhà xong liền ném qua một bên? Có phải anh cho rằng cưới vợ xong là hoàn thành nhiệm vụ rồi? Dự án của công ty các anh sau khi bàn xong, hoàn thành, còn có dịch vụ chăm sóc sau mua nữa. Vợ sau khi cưới thì không cần chăm sóc nữa hả? Anh không cần quan tâm tôi sao? Không cần để ý đến tôi phải không? Mỗi ngày đều làm bạn với công việc, nhà họ Tần các anh thiếu tiền hay là như thế nào? Sao cứ nhất quyết phải liều mạng làm việc? Tiền vĩnh viễn kiếm không đủ, anh muốn kiếm tiền cả đời, còn cưới vợ làm gì?”
Tử Lộc càng nghĩ càng cảm thấy có lẽ chính mình trong quá khứ đã nảy sinh tình cảm với Tần Lễ Sơ.
Cô là người đề cao tình cảm như vậy, Tần Lễ Sơ lại anh tuấn không kém, nói không chừng là cưới trước yêu sau, chậm rãi phát sinh tình cảm. Nếu không với tính cách của cô, sao có thể mỗi ngày đều chờ một người đàn ông về nhà?
Nếu chỉ đơn giản là liên hôn, anh muốn làm gì thì làm, bận làm việc tới thiên hoang địa lão cũng được.
Anh làm kẻ cuồng công việc của anh, cô làm phú bà nhỏ với tài sản hàng tỉ của cô, muốn tiêu dao thế nào thì tiêu dao thế ấy.
Chính là Tần Lễ Sơ nói mỗi ngày cô đều chờ anh về nhà, chắc chắn phải có tình cảm.
Hôn nhân thương mại, kết hôn êm đẹp nhưng mới ba năm đã ly hôn. Đào Tử là người ngoài, chưa chắc đã hiểu rõ câu chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ, chính cô cảm thấy 90% có lẽ là Tần Lễ Sơ xem nhẹ cảm xúc của cô, cô không chịu được nữa mới ly hôn.
Tần Lễ Sơ nói: “Anh không phải không quan tâm em.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tử Lộc nghĩ nghĩ, căn cứ vào khoảng thời gian vừa qua tiếp xúc với anh, lại nói: “Phải, tôi biết là anh có quan tâm tôi.” Cô ngừng một lát mới nói tiếp: “Nhưng quan tâm mà anh cho tôi và sự quan tâm mà tôi muốn là cùng một loại sao? Tôi muốn cái gì, anh có biết không? Tôi không rõ lắm, cũng không nhớ rõ quá khứ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là từ những lời anh nói đây, tôi không hề không vui, tôi không tức giận chút nào, tôi liền biết được anh không hiểu tôi. Căn bản anh không biết tôi cần loại quan tâm gì. Đa số thời gian của anh đều dồn vào công việc, số ít mới dành cho gia đình, có lẽ còn không có số ít. Nếu tôi thật sự từng yêu anh, tôi là người thích mơ mộng như vậy, anh cho tôi 5 % quan tâm, tôi có thể tự mình tưởng tượng ra 95% còn lại là ngọt ngào, tự chống đỡ bản thân cùng anh đi hết nửa kiếp còn lại. Nhưng cuối cùng tôi vẫn ly hôn với anh, điều đó chứng minh ngay cả 5% quan tâm, anh cũng không cho tôi được…”
Tần Lễ Sơ như muốn nói gì đó, Tử Lộc xua tay, ngắt lời anh: “ Ngay đến cả 5% quan tâm cũng không có, còn không đủ để cho thấy anh xem nhẹ tôi vì bận công việc sao? Anh không thể cho tôi thứ tôi muốn, tôi ly hôn với anh chẳng phải là đương nhiên à?”
Tử Lộc nghĩ tới lúc mới gặp, Tần Lễ Sơ ở bệnh viện đã nói: “Em vẫn còn đang tức giận?”
Cô giống như một người đứng xem lại quá khứ, cảm thấy đau lòng cho chính mình.
Cô lạnh lùng nói: “Có phải anh cảm thấy tôi ly hôn với anh chỉ là đang giận dỗi? Tức giận vô cớ? Phải chăng anh còn cảm thấy phụ nữ thật khó chiều? Thích làm mình làm mẩy? Không hề, tôi khẳng định bản thân không phải đang cáu giận, tôi tuyệt đối không phải là kiểu người vì tức giận mà lấy hôn nhân ra đùa giỡn. 99% có thể là tôi nhịn đủ rồi, nghĩ thông suốt rồi, mới ly hôn với anh. Tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, chắc chắn là rất nhiều rất nhiều việc nhỏ tích lũy thành bất mãn, là bởi anh đam mê công việc trong thời gian dài mà bỏ mặc tôi.”
Tử Lộc thở dài một tiếng: “Thực ra tôi là một người rất dễ dỗ. Anh bận việc, tăng ca, không thành vấn đề, nhưng cứ mãi tăng ca, vẫn luôn xem nhẹ thì sẽ thành vấn đề. Anh đừng nhìn tôi như vậy. Tôi liền hỏi anh một vấn đề, mỗi ngày tôi đều chờ anh, anh đi làm tới khuya mới về nhà, có phải tôi vẫn tươi cười niềm nở, làm nũng nói với anh, anh là đồ cuồng công việc, em rất nhớ anh? Có phải anh chẳng biểu hiện gì hay không? Thậm chí một chút hy vọng cũng không cho tôi?”
Tử Lộc nghĩ nghĩ, nói: “Ví dụ như anh nói với tôi, gần đây đang bận việc gì, lúc nào có thể hết bận, sau đó sẽ bù đắp cho tôi như thế nào? Hoặc là cùng tôi đi đâu đó chơi xem như bồi thường? Anh đừng bảo thư ký mua quần áo túi xách cho tôi. Trông tôi giống như người thiếu mấy thứ đó sao? Thứ tôi muốn chưa bao giờ là vật chất, mà là một trái tim chân thành.”
“Tần Lễ Sơ, anh có sao?”
Tần Lễ Sơ muốn trả lời, nói chính mình có một trái tim chân thành, nhưng mỗi một câu của Tử Lộc đều giống như mưa xuân se lạnh liên tiếp táp vào mặt anh.
Đau đến mức anh không nói nên lời dù chỉ một câu.
Lục phủ ngũ tạng của anh đều như bị kim châm.
Không phải bởi vì mỗi câu Tử Lộc nói vào giờ phút này, mà là đủ loại hành vi của mình trong quá khứ đã làm tổn thương cô.
Lần đầu tiên trong đời, anh hiểu cái gì gọi là á khẩu không trả lời được.
Mà lúc này, Tử Lộc lại nhún vai, cười hì hì nói: “Chẳng qua đều đã là chuyện quá khứ rồi. Tôi cũng không dám nói chắc có phải là thật hay không, nhưng đều không quan trọng. Dù sao chúng ta cũng đã ly hôn. Hơn nữa hiện tại anh còn rộng lượng như vậy giúp tôi theo đuổi anh Dịch Thâm. Đợi đến ngày chúng tôi kết hôn, tôi nhất định phải tặng anh một phong bì lớn mới được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương