Hoa Hồng Hôn Tôi
Chương 33
Chuyện cô mất trí nhớ cũng không muốn để cho nhiều người biết, Đào Tử nói với cô, nếu gặp phải người quen cô nhưng cô lại không biết, cứ cao ngạo mà ngẩng cao đầu, lạnh lùng liếc đối phương một cái là được.
Đây chính là phong cách hành xử trước kia của cô, cả gương mặt đều viết “Tôi đẹp, tôi có tiền, tôi kiêu kỳ. Cô không phục thì cố mà nhịn xuống.”
Tử Lộc tự nhận khi còn học cấp 3, cô vẫn là một đại tiểu thư tốt tính, không đến mức đối xử với người khác kiêu ngạo như vậy. Có lẽ sau khi vào đại học, ông ngoại chống lưng cho mình, kết hôn xong lại có nhà họ Tần làm chỗ dựa nên tính cách mới bắt đầu bành trướng.
Tử Lộc nâng cằm lên, liếc cô ta.
Cô ta đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở bao thuốc lá trên tay cô, cuối cùng thở ra một hơi, vẻ mặt như “cô cũng có ngày này” nói: “Ước mơ của cô cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu..” Cô ta cười khẩy: “Cô dám tát tôi hai cái. Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ trả lại.”
Tử Lộc đã nghe Đào Tử nói, cô là người có thua trận cũng không chịu thua khí thế. Tuy rằng cô không hiểu người trước mặt đang nói cái gì, nhưng nhất định phải phô trương hết mức có thể.
“…Cô là ai thế?” Cô nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường.
“Cô…” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi là Cao Viện.”
Ồ, đây không phải là người mà vừa hôm qua cô mới nhắc tới với Đào Tử sao?
Cô chậm rãi đánh giá người phụ nữ trang điểm đậm trước mặt, kém xa Cao Viện trong trí nhớ, không khỏi thật lòng cảm khái một câu: “Mấy năm nay cô đã trải qua không ít thăng trầm nhỉ, không chịu bảo dưỡng nhan sắc cho tốt gì cả.”
“Cô và Tần Lễ Sơ ly hôn rồi, cô cho rằng tôi còn sợ cô sao?” Cô ta gắn từng chữ nói.
Tử Lộc: “Tôi cũng không phải kiểu người đi theo con đường từ chim sẻ biến thành phượng hoàng. Ly hôn với Tần Lễ Sơ thì tôi vẫn là phượng hoàng. Cô nên sợ tôi thì vẫn phải sợ.”
Cao Viện bị nói đến mức á khẩu không trả lời được.
Cũng là lúc này, một bàn tay thon dài vươn tới, cầm lấy bao thuốc trong tay Tử Lộc, giọng điệu không mặn không nhạt nói: “Vợ cũ của tôi ly hôn với tôi nhưng vẫn ở trong phạm vi người mà nhà họ Tần bảo vệ. Hy vọng Cao tiểu thư chú ý ngôn từ, đừng nghĩ tới chuyện đánh lại. Cô dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ có vô số biện pháp khiến cô phải rời khỏi Bắc Kinh.”
Cao Viện ngạc nhiên: “Vậy cô ta đánh tôi thì được à?”
Tần Lễ Sơ nói: “Cô ấy không phải là người ra tay một cách tùy tiện. Nếu cô khiến cô ấy phải động thủ thì tức là cô đã làm ra chuyện không thể tha thứ. So với việc chất vấn cô ấy sao lại đánh cô, không bằng tự mình suy nghĩ lại xem bản thân đã làm cái gì.”
Vừa rồi Cao Viện chỉ là bị Tử Lộc nói cho á khẩu không trả lời được, nhưng lúc này khi nghe được cách nói người khác đánh mình không sai, còn tự mình phải kiểm điểm thì tực giận đến khó thở.
Cô ta vẫn còn muốn nói gì đó nhưng lại nghe Tần Lễ Sơ thẳng nam nói: “Cô ấy nói không sai, cô về bảo dưỡng cho tốt. Tránh cho lòng dạ hẹp hòi khiến tướng từ tâm sinh.”
Cao Viện bị tức chết rồi, hậm hực bỏ đi không quay đầu lại.
Tử Lộc hơi ngạc nhiên khi Tần Lễ Sơ đột ngột xuất hiện: “Sao anh lại ở đây vậy?”
Tần Lễ Sơ: “Tham dự tiệc tối thương vụ.”
Tử Lộc “À” một tiếng, hỏi: “Anh cũng quen biết cô ta à?”
“Không quen biết, nhưng cô ta muốn đánh em. Nhà họ Tần của anh cũng cần mặt mũi.”
Tử Lộc không khỏi bật cười: “Nếu anh có mười người vợ cũ, nhà họ Tần sẽ phải bảo vệ mặt mũi cho bao nhiêu người?”
Tần Lễ Sơ nghiêm túc đáp: “Giả thiết này không được thành lập, anh không thể nào có mười người vợ cũ. Anh chỉ có một người vợ cũ, chính là em.”
Tử Lộc cũng chỉ nói giỡn một câu, cô chỉ vào bao thuốc lá nói: “Đưa cho tôi. Ông chủ của tôi muốn hút.”
Tần Lễ Sơ: “Dịch Thâm muốn?”
Tần Lễ Sơ trả lại cô, lại thấy cô đem thuốc lá đưa cho Lâm Dịch Thâm, rồi mỉm cười ngồi xuống bên cạnh anh ta. Anh im lặng thu hồi tầm mắt.
Thời điểm tiệc tối kết thúc, đã là 10 giờ tối.
Tử Lộc trông đợi mỏi mắt Lâm Dịch Thâm sẽ đưa mình về, không ngờ Lâm Dịch Thâm vừa nhìn thấy Tần Lễ Sơ đã vẫy tay, nói với Tử Lộc: “Anh Sơ tới vừa đúng lúc, biệt thự Hoa Hạnh cùng đường với nhà em. Để anh Sơ đưa em về, anh cũng yên tâm.”
Tử Lộc điên cuồng nháy mắt với Tần Lễ Sơ.
Tần Lễ Sơ lại giả bộ như không nhìn thấy, nói với Lâm Dịch Thâm: “Cũng được.”
Lâm Dịch Thâm vẫy tay chào tạm biệt hai người: “Đi nhé.”
Thời điểm chỉ còn lại hai người, Tử Lộc liền muốn cầm giày cao gót bổ xuống đầu Tần Lễ Sơ, cô nói: “Anh nhìn không hiểu ám chỉ của tôi sao? Vừa rồi đáng lẽ ra anh nên từ chối lời đề nghị của anh Dịch Thâm, nói anh có việc, rồi thuận lý thành chương chế tạo cơ hội cho hai người chúng tôi. Trước kia anh chưa từng hợp tác với ai sao? Không có cơ hội ở riêng với nhau, anh Dịch Thâm làm sao thích tôi được!”
Tử Lộc thở dài nói tiếp: “Thôi bỏ đi, biết anh là thẳng nam sắt thép rồi. Lần sau nếu có cơ hội nữa, anh nên từ chối yêu cầu của anh Dịch Thâm, biết chưa?”
“Ừm, biết rồi.”
Anh ngoan ngoãn đồng ý khiến Tử Lộc không khỏi liếc mắt nhìn anh một cái.
Anh né tránh ánh mắt của cô, nói: “Tôi đi lấy xe, em…” Anh vốn dĩ nói chờ “em đợi anh”, nhưng hai chữ “đợi anh” tựa như chướng ngại tâm lý khiến Tần Lễ Sơ mãi không thể thốt nên lời.
Anh không muốn để Tử Lộc phải đợi anh nữa.
Anh sửa miệng: “Để anh bảo tài xế lái xe ra đây.”
Tử Lộc không để ý tới khúc anh ngập ngừng, vẫn còn đang đắm chìm trong tiếc nuối khi Lâm Dịch Thâm không thể đưa cô về, thuận miệng đáp ừ. Cho đến khi lên xe rồi, Tử Lộc vẫn chưa thể thoát ra.
Tối hôm qua cô còn nghĩ hôm nay có thể tham dự tiệc tối cùng anh Dịch Thâm, nói không chừng phải xã giao, uống chút rượu. Đến lúc đó bất kể là cô đưa anh về hay anh đưa cô về thì đều là một cơ hội phát triển lớn.
Trăm triệu lần không ngờ tới đột nhiên lại nhảy ra một cái hố đen giữa đường, tất cả ảo tưởng tươi đẹp của cô đều tan thành mây khói.
Cô oán hận nhìn Tần Lễ Sơ.
Tử Lộc khẽ thở dài một tiếng.
Tần Lễ Sơ hỏi: “Có phải em đang không vui không?”
Tử Lộc trả lời thành thật: “Có chút, vốn dĩ tôi nghĩ hôm nay có thể cùng về nhà với anh Dịch Thâm dịu dàng, uống chút rượu, có lẽ còn có thể phát triển ngoài mong đợi.”
Tần Lễ Sơ lâm vào trầm mặc.
Tử Lộc cảm thấy chính mình cũng không thể trách Tần Lễ Sơ, đang muốn nói “Thôi” thì anh bỗng nhiên trịnh trọng nói: “Thật xin lỗi, khiến em không vui.”
Tử Lộc thấy anh nghiêm túc như vậy, ngạc nhiên nói: “Chuyện này…thật ra cũng không cần xin lỗi.”
Còn chưa nói xong, Tần Lễ Sơ đã dứt khoát nói: “Anh đền bù cho em.”
Tử Lộc ngây người hỏi: “Đền bù cái gì?”
Tần Lễ Sơ quay đầu xe, nói: “Anh đưa em tới một nơi.”
“Là chỗ nào?”
Tần Lễ Sơ gửi cho cô một bức ảnh trên Wechat.
Bầu trời đêm hè, ngân hà rực rỡ lấp lánh.
Tử Lộc kinh ngạc hỏi: “Bắc Kinh có trời sao như vậy sao?”
Tần Lễ Sơ thành thật nói: “Không có.”
Tử Lộc nói đùa: “Chẳng lẽ đài thiên văn hay thứ gì tương tự?”
Rất nhanh, Tử Lộc đã biết chính mình quá ngây thơ rồi. Sau một tuần làm nô lệ cho tư bản, cô đã quên mất phương thức sinh hoạt đúng đắn của thiên kim nhà giàu.
Tần Lễ Sơ lái xe 20 phút, đưa cô tới sân bay tư nhân.
Phi cơ trực thăng sớm đã chờ sẵn trên mặt đất.
Quý Hiểu Lam chào hỏi với cô xong mới nói với Tần Lễ Sơ: “Tổng giám đốc Tần, đường bay đã xin phép rồi, lúc nào cũng có thể cất cánh.”
Một tiếng sau, phi cơ trực thăng đáp xuống trên thảo nguyên mênh mông vô tận.
Vừa xuống khỏi trực thăng, Tử Lộc ngẩng đầu đã có thể thấy được bầu trời đầy sao, mắt thường quan sát còn khiến người ta rung động hơn trong ảnh, những ngôi sao giống như những viên ngọc hòa vào dòng sông, tỏa sáng lấp lánh trên màn trời đêm sâu thẳm.
Tử Lộc mải mê nhìn ngắm đến mức quên cả hô hấp.
Trong mắt là ngân hà đang chậm rãi chuyển động, nhìn lâu sẽ thấy hơi choáng váng.
Cô lùi về phía sau một bước.
Có người cầm tay cô.
Cô giương mắt nhìn lên.
Tần Lễ Sơ nói: “ Ngắm sao trên thảo nguyên rất dễ bị chóng mặt.”
Tử Lộc bình tĩnh hỏi: “Sao anh lại muốn tới nơi này?”
Tần Lễ Sơ nói: “Em thích xem Kiêu hãnh và định kiến. Trong phim có cảnh tương tự. Em đã từng bình luận, nói cảm thấy nơi này rất lãng mạn.”
Tử Lộc cười nói: “Chẳng trách. Thời điểm tôi học cấp 2 đã rất thích bộ phim này, từng xem qua rất nhiều phiên bản, nhưng phiên bản năm 2005 là phiên bản tôi thích nhất. Không ngờ tới bây giờ vẫn còn thích.”
Cô rút tay mình ra khỏi tay anh, lại ngước mắt ngắm nhìn sao trời.
Ánh mắt Tần Lễ Sơ chăm chú nhìn cô, chưa từng dịch chuyển.
Bỗng nhiên anh nói: “Chuyện trước kia, thật xin lỗi em.”
Tử Lộc hỏi: “Chuyện gì?”
Bởi vì bận rộn công tác, xem nhẹ cảm xúc của em, khiến em không vui, chọc em tức giận.
Tử Lộc nghiêng đầu, yên lặng nhìn anh.
Qua hồi lâu, cô mới nghiêm túc nói: “Anh không cần phải xin lỗi tôi đâu. Nói chính xa thì hiện tại tôi đang mất trí nhớ. Mọi chuyện xảy ra lúc trước, tôi đều không nhớ được. Có lẽ từng khó chịu, từng tủi thân, nhưng mà bây giờ tôi không có bất kỳ ấn tượng nào, cũng sẽ không có bất kỳ dao động nào hết. Nếu anh muốn xin lỗi, vậy đợi tôi khôi phục trí nhớ rồi nói sau.”
Bỗng nhiên, Tử Lộc nhìn thấy một ngôi sao băng xẹt qua trên không trung, cô hưng phấn reo lên: “Sao băng kìa!”
Lồ ng ngực Tần Lễ Sơ chua xót, cũng nhìn về phía bầu trời đêm cùng Tử Lộc. Trên bầu trời quả nhiên có sao băng lướt qua.
Tử Lộc nói: “Không biết hiện giờ còn thịnh hành không nhưng khi tôi 18 tuổi, nhìn thấy sao băng thì phải ước nguyện.”
Cô nhắm mắt lại. Sau một lúc lâu, cô mới mở mắt ra, nói với Tần Lễ Sơ: “Tôi vừa ước một điều!”
Tần Lễ Sơ hỏi: “Điều gì?”
Tử Lộc nói: “Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa.”
Tần Lễ Sơ: “Em có biết, với thực lực của nhà họ Tần bây giờ, có thể sáng ngang với sao băng không?”
Tử Lộc chớp chớp mắt: “Anh muốn giúp tôi thực hiện nguyện vọng?”
“Em có nguyện vọng gì?”
“Tôi muốn đón Thất tịch với anh Dịch Thâm.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Lễ Sơ: Xin lỗi, nguyện vọng này, sao băng tôi đây không làm nữa.
Đây chính là phong cách hành xử trước kia của cô, cả gương mặt đều viết “Tôi đẹp, tôi có tiền, tôi kiêu kỳ. Cô không phục thì cố mà nhịn xuống.”
Tử Lộc tự nhận khi còn học cấp 3, cô vẫn là một đại tiểu thư tốt tính, không đến mức đối xử với người khác kiêu ngạo như vậy. Có lẽ sau khi vào đại học, ông ngoại chống lưng cho mình, kết hôn xong lại có nhà họ Tần làm chỗ dựa nên tính cách mới bắt đầu bành trướng.
Tử Lộc nâng cằm lên, liếc cô ta.
Cô ta đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở bao thuốc lá trên tay cô, cuối cùng thở ra một hơi, vẻ mặt như “cô cũng có ngày này” nói: “Ước mơ của cô cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu..” Cô ta cười khẩy: “Cô dám tát tôi hai cái. Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ trả lại.”
Tử Lộc đã nghe Đào Tử nói, cô là người có thua trận cũng không chịu thua khí thế. Tuy rằng cô không hiểu người trước mặt đang nói cái gì, nhưng nhất định phải phô trương hết mức có thể.
“…Cô là ai thế?” Cô nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường.
“Cô…” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi là Cao Viện.”
Ồ, đây không phải là người mà vừa hôm qua cô mới nhắc tới với Đào Tử sao?
Cô chậm rãi đánh giá người phụ nữ trang điểm đậm trước mặt, kém xa Cao Viện trong trí nhớ, không khỏi thật lòng cảm khái một câu: “Mấy năm nay cô đã trải qua không ít thăng trầm nhỉ, không chịu bảo dưỡng nhan sắc cho tốt gì cả.”
“Cô và Tần Lễ Sơ ly hôn rồi, cô cho rằng tôi còn sợ cô sao?” Cô ta gắn từng chữ nói.
Tử Lộc: “Tôi cũng không phải kiểu người đi theo con đường từ chim sẻ biến thành phượng hoàng. Ly hôn với Tần Lễ Sơ thì tôi vẫn là phượng hoàng. Cô nên sợ tôi thì vẫn phải sợ.”
Cao Viện bị nói đến mức á khẩu không trả lời được.
Cũng là lúc này, một bàn tay thon dài vươn tới, cầm lấy bao thuốc trong tay Tử Lộc, giọng điệu không mặn không nhạt nói: “Vợ cũ của tôi ly hôn với tôi nhưng vẫn ở trong phạm vi người mà nhà họ Tần bảo vệ. Hy vọng Cao tiểu thư chú ý ngôn từ, đừng nghĩ tới chuyện đánh lại. Cô dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ có vô số biện pháp khiến cô phải rời khỏi Bắc Kinh.”
Cao Viện ngạc nhiên: “Vậy cô ta đánh tôi thì được à?”
Tần Lễ Sơ nói: “Cô ấy không phải là người ra tay một cách tùy tiện. Nếu cô khiến cô ấy phải động thủ thì tức là cô đã làm ra chuyện không thể tha thứ. So với việc chất vấn cô ấy sao lại đánh cô, không bằng tự mình suy nghĩ lại xem bản thân đã làm cái gì.”
Vừa rồi Cao Viện chỉ là bị Tử Lộc nói cho á khẩu không trả lời được, nhưng lúc này khi nghe được cách nói người khác đánh mình không sai, còn tự mình phải kiểm điểm thì tực giận đến khó thở.
Cô ta vẫn còn muốn nói gì đó nhưng lại nghe Tần Lễ Sơ thẳng nam nói: “Cô ấy nói không sai, cô về bảo dưỡng cho tốt. Tránh cho lòng dạ hẹp hòi khiến tướng từ tâm sinh.”
Cao Viện bị tức chết rồi, hậm hực bỏ đi không quay đầu lại.
Tử Lộc hơi ngạc nhiên khi Tần Lễ Sơ đột ngột xuất hiện: “Sao anh lại ở đây vậy?”
Tần Lễ Sơ: “Tham dự tiệc tối thương vụ.”
Tử Lộc “À” một tiếng, hỏi: “Anh cũng quen biết cô ta à?”
“Không quen biết, nhưng cô ta muốn đánh em. Nhà họ Tần của anh cũng cần mặt mũi.”
Tử Lộc không khỏi bật cười: “Nếu anh có mười người vợ cũ, nhà họ Tần sẽ phải bảo vệ mặt mũi cho bao nhiêu người?”
Tần Lễ Sơ nghiêm túc đáp: “Giả thiết này không được thành lập, anh không thể nào có mười người vợ cũ. Anh chỉ có một người vợ cũ, chính là em.”
Tử Lộc cũng chỉ nói giỡn một câu, cô chỉ vào bao thuốc lá nói: “Đưa cho tôi. Ông chủ của tôi muốn hút.”
Tần Lễ Sơ: “Dịch Thâm muốn?”
Tần Lễ Sơ trả lại cô, lại thấy cô đem thuốc lá đưa cho Lâm Dịch Thâm, rồi mỉm cười ngồi xuống bên cạnh anh ta. Anh im lặng thu hồi tầm mắt.
Thời điểm tiệc tối kết thúc, đã là 10 giờ tối.
Tử Lộc trông đợi mỏi mắt Lâm Dịch Thâm sẽ đưa mình về, không ngờ Lâm Dịch Thâm vừa nhìn thấy Tần Lễ Sơ đã vẫy tay, nói với Tử Lộc: “Anh Sơ tới vừa đúng lúc, biệt thự Hoa Hạnh cùng đường với nhà em. Để anh Sơ đưa em về, anh cũng yên tâm.”
Tử Lộc điên cuồng nháy mắt với Tần Lễ Sơ.
Tần Lễ Sơ lại giả bộ như không nhìn thấy, nói với Lâm Dịch Thâm: “Cũng được.”
Lâm Dịch Thâm vẫy tay chào tạm biệt hai người: “Đi nhé.”
Thời điểm chỉ còn lại hai người, Tử Lộc liền muốn cầm giày cao gót bổ xuống đầu Tần Lễ Sơ, cô nói: “Anh nhìn không hiểu ám chỉ của tôi sao? Vừa rồi đáng lẽ ra anh nên từ chối lời đề nghị của anh Dịch Thâm, nói anh có việc, rồi thuận lý thành chương chế tạo cơ hội cho hai người chúng tôi. Trước kia anh chưa từng hợp tác với ai sao? Không có cơ hội ở riêng với nhau, anh Dịch Thâm làm sao thích tôi được!”
Tử Lộc thở dài nói tiếp: “Thôi bỏ đi, biết anh là thẳng nam sắt thép rồi. Lần sau nếu có cơ hội nữa, anh nên từ chối yêu cầu của anh Dịch Thâm, biết chưa?”
“Ừm, biết rồi.”
Anh ngoan ngoãn đồng ý khiến Tử Lộc không khỏi liếc mắt nhìn anh một cái.
Anh né tránh ánh mắt của cô, nói: “Tôi đi lấy xe, em…” Anh vốn dĩ nói chờ “em đợi anh”, nhưng hai chữ “đợi anh” tựa như chướng ngại tâm lý khiến Tần Lễ Sơ mãi không thể thốt nên lời.
Anh không muốn để Tử Lộc phải đợi anh nữa.
Anh sửa miệng: “Để anh bảo tài xế lái xe ra đây.”
Tử Lộc không để ý tới khúc anh ngập ngừng, vẫn còn đang đắm chìm trong tiếc nuối khi Lâm Dịch Thâm không thể đưa cô về, thuận miệng đáp ừ. Cho đến khi lên xe rồi, Tử Lộc vẫn chưa thể thoát ra.
Tối hôm qua cô còn nghĩ hôm nay có thể tham dự tiệc tối cùng anh Dịch Thâm, nói không chừng phải xã giao, uống chút rượu. Đến lúc đó bất kể là cô đưa anh về hay anh đưa cô về thì đều là một cơ hội phát triển lớn.
Trăm triệu lần không ngờ tới đột nhiên lại nhảy ra một cái hố đen giữa đường, tất cả ảo tưởng tươi đẹp của cô đều tan thành mây khói.
Cô oán hận nhìn Tần Lễ Sơ.
Tử Lộc khẽ thở dài một tiếng.
Tần Lễ Sơ hỏi: “Có phải em đang không vui không?”
Tử Lộc trả lời thành thật: “Có chút, vốn dĩ tôi nghĩ hôm nay có thể cùng về nhà với anh Dịch Thâm dịu dàng, uống chút rượu, có lẽ còn có thể phát triển ngoài mong đợi.”
Tần Lễ Sơ lâm vào trầm mặc.
Tử Lộc cảm thấy chính mình cũng không thể trách Tần Lễ Sơ, đang muốn nói “Thôi” thì anh bỗng nhiên trịnh trọng nói: “Thật xin lỗi, khiến em không vui.”
Tử Lộc thấy anh nghiêm túc như vậy, ngạc nhiên nói: “Chuyện này…thật ra cũng không cần xin lỗi.”
Còn chưa nói xong, Tần Lễ Sơ đã dứt khoát nói: “Anh đền bù cho em.”
Tử Lộc ngây người hỏi: “Đền bù cái gì?”
Tần Lễ Sơ quay đầu xe, nói: “Anh đưa em tới một nơi.”
“Là chỗ nào?”
Tần Lễ Sơ gửi cho cô một bức ảnh trên Wechat.
Bầu trời đêm hè, ngân hà rực rỡ lấp lánh.
Tử Lộc kinh ngạc hỏi: “Bắc Kinh có trời sao như vậy sao?”
Tần Lễ Sơ thành thật nói: “Không có.”
Tử Lộc nói đùa: “Chẳng lẽ đài thiên văn hay thứ gì tương tự?”
Rất nhanh, Tử Lộc đã biết chính mình quá ngây thơ rồi. Sau một tuần làm nô lệ cho tư bản, cô đã quên mất phương thức sinh hoạt đúng đắn của thiên kim nhà giàu.
Tần Lễ Sơ lái xe 20 phút, đưa cô tới sân bay tư nhân.
Phi cơ trực thăng sớm đã chờ sẵn trên mặt đất.
Quý Hiểu Lam chào hỏi với cô xong mới nói với Tần Lễ Sơ: “Tổng giám đốc Tần, đường bay đã xin phép rồi, lúc nào cũng có thể cất cánh.”
Một tiếng sau, phi cơ trực thăng đáp xuống trên thảo nguyên mênh mông vô tận.
Vừa xuống khỏi trực thăng, Tử Lộc ngẩng đầu đã có thể thấy được bầu trời đầy sao, mắt thường quan sát còn khiến người ta rung động hơn trong ảnh, những ngôi sao giống như những viên ngọc hòa vào dòng sông, tỏa sáng lấp lánh trên màn trời đêm sâu thẳm.
Tử Lộc mải mê nhìn ngắm đến mức quên cả hô hấp.
Trong mắt là ngân hà đang chậm rãi chuyển động, nhìn lâu sẽ thấy hơi choáng váng.
Cô lùi về phía sau một bước.
Có người cầm tay cô.
Cô giương mắt nhìn lên.
Tần Lễ Sơ nói: “ Ngắm sao trên thảo nguyên rất dễ bị chóng mặt.”
Tử Lộc bình tĩnh hỏi: “Sao anh lại muốn tới nơi này?”
Tần Lễ Sơ nói: “Em thích xem Kiêu hãnh và định kiến. Trong phim có cảnh tương tự. Em đã từng bình luận, nói cảm thấy nơi này rất lãng mạn.”
Tử Lộc cười nói: “Chẳng trách. Thời điểm tôi học cấp 2 đã rất thích bộ phim này, từng xem qua rất nhiều phiên bản, nhưng phiên bản năm 2005 là phiên bản tôi thích nhất. Không ngờ tới bây giờ vẫn còn thích.”
Cô rút tay mình ra khỏi tay anh, lại ngước mắt ngắm nhìn sao trời.
Ánh mắt Tần Lễ Sơ chăm chú nhìn cô, chưa từng dịch chuyển.
Bỗng nhiên anh nói: “Chuyện trước kia, thật xin lỗi em.”
Tử Lộc hỏi: “Chuyện gì?”
Bởi vì bận rộn công tác, xem nhẹ cảm xúc của em, khiến em không vui, chọc em tức giận.
Tử Lộc nghiêng đầu, yên lặng nhìn anh.
Qua hồi lâu, cô mới nghiêm túc nói: “Anh không cần phải xin lỗi tôi đâu. Nói chính xa thì hiện tại tôi đang mất trí nhớ. Mọi chuyện xảy ra lúc trước, tôi đều không nhớ được. Có lẽ từng khó chịu, từng tủi thân, nhưng mà bây giờ tôi không có bất kỳ ấn tượng nào, cũng sẽ không có bất kỳ dao động nào hết. Nếu anh muốn xin lỗi, vậy đợi tôi khôi phục trí nhớ rồi nói sau.”
Bỗng nhiên, Tử Lộc nhìn thấy một ngôi sao băng xẹt qua trên không trung, cô hưng phấn reo lên: “Sao băng kìa!”
Lồ ng ngực Tần Lễ Sơ chua xót, cũng nhìn về phía bầu trời đêm cùng Tử Lộc. Trên bầu trời quả nhiên có sao băng lướt qua.
Tử Lộc nói: “Không biết hiện giờ còn thịnh hành không nhưng khi tôi 18 tuổi, nhìn thấy sao băng thì phải ước nguyện.”
Cô nhắm mắt lại. Sau một lúc lâu, cô mới mở mắt ra, nói với Tần Lễ Sơ: “Tôi vừa ước một điều!”
Tần Lễ Sơ hỏi: “Điều gì?”
Tử Lộc nói: “Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa.”
Tần Lễ Sơ: “Em có biết, với thực lực của nhà họ Tần bây giờ, có thể sáng ngang với sao băng không?”
Tử Lộc chớp chớp mắt: “Anh muốn giúp tôi thực hiện nguyện vọng?”
“Em có nguyện vọng gì?”
“Tôi muốn đón Thất tịch với anh Dịch Thâm.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Lễ Sơ: Xin lỗi, nguyện vọng này, sao băng tôi đây không làm nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương