Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Hoa Hồng Và Súng

Chương 4: Phần Kết



Thành thị phồn hoa luôn đem lại cho con người ta cảm giác ngộp thở.

Dù là trên xe buýt, trong trung tâm thương mại hay ở công ty, bọn họ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng đầy khinh bỉ.

Chỉ vì tôi là một người nhà quê lên thành phố làm việc.

Hai năm trước, vợ tôi mắc bệnh nan y, trong nhà hao hết tiền của chạy chữa, còn mượn người ta một trăm nghìn tệ, làm mấy cuộc đại phẫu nhưng vợ tôi vẫn không khoẻ hơn. Cô ấy gầy tới mức không ra hình người, gân xanh trên cổ cứ như giun bò lúc nhúc. Rồi đến một ngày, cô ấy không muốn liên lụy tới tôi nữa.

Hôm đó vợ tôi gắng sức nấu cho hai cha con hai tô mì. Em ấy cứ cười nhắc mấy chuyện cũ trong quá khứ, tôi và con gái vui sướng cho rằng bệnh tình vợ tôi sắp chuyển biến tốt. Đến tối, vợ kéo tôi ra bờ sông, đó là nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, vợ tôi nói: “Chồng à, nếu cứ như vậy thì nhà mình tan nát vì em mất. Bệnh của em không chữa được, tốn nhiều tiền hơn càng khổ thêm thôi.”

Tôi không muốn em ấy suy nghĩ nhiều, nhưng vợ lại ngắt lời: “Tiếu Tiếu còn nhỏ, mai mốt nó còn phải đi học nữa. Giờ nợ nhiều vậy mai mốt sao con đi học được?”

Cổ họng tôi nghẹn như mắc xương, một câu cũng không nói nên lời.

Vợ cười với tôi: “Em chưa từng hối hận đã gả cho anh. Chồng à, anh phải hứa với em, nuôi Tiếu Tiếu cho thật tốt, em ở dưới đó cũng được yên tâm.”

Đêm hôm đó, vợ tôi lén rời giường, ra hiệu thuốc mua thuốc trừ sâu, ho khù khụ uống hết một bình. Tôi nằm kế bên, nghe hết mọi động tĩnh của vợ, nhưng vẫn luôn giả vờ nhắm mắt. Một lúc sau, vợ tôi rên rỉ trong đau đớn, hai chân đạp loạn xạ không ngừng, tôi chỉ biết nằm đó run rẩy khóc lóc. Cạnh căn phòng trọ gần bệnh viện, tôi chính mắt nhìn vợ tự kết liễu đời mình.

Thật ra cũng có thể nói chính tôi hại chết vợ mình, đây là mạng người đầu tiên bị tôi hại chết.

Làm đám tang cho vợ xong, tôi mướn cho con gái một căn phòng trong thị trấn. Dù con gái tôi mới mười tuổi, nhưng nó rất hiểu chuyện, tôi nói với con bé: “Tiếu Tiếu, ba lên thành phố kiếm tiền, kiếm đủ tiền ba sẽ về với con. Con ở nhà một mình phải ngoan, học cho giỏi, ăn nhiều cơm biết chưa.”

Con gái tôi khóc rất nhiều, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh.

Tôi là thể loại cha gì thế này? Con gái tôi còn thấp hơn cái bếp, lúc nấu mì phải bắc cái ghế cao. Vậy mà tôi vẫn nhẫn tâm để nó tự ăn tự ngủ một mình.

Lúc lên thành phố, tôi liều mạng kiếm tiền, việc bẩn thỉu mệt nhọc cỡ nào cũng làm, tiết kiệm từng đồng từng cắc một. Cho dù là vậy, thì làm hai năm cũng mới kiếm được có sáu chục ngàn. Đêm nào trước khi ngủ, tôi cũng ngồi tính toán, xem còn bao lâu mới trả hết nợ, về gặp con gái.

Tôi có quen một người đồng hương, gọi là Lão Trịnh, một lão côn đồ ngoài năm mươi. Lão giới thiệu cho tôi một công việc, làm lao công hành lang với nhà vệ sinh trong công ty, một tháng ba ngàn rưỡi, coi như là việc trả lương cao nhất sau khi tôi lên thành phố.

Hôm đó, Lão Trịnh vội vàng chạy khỏi nhà vệ sinh nữ. Tôi hỏi làm sao, thì lão già đó đỏ mặt nói lão đau dạ dày, muốn ra ngoài mua thuốc. Sau khi Lão Trịnh đi, có một cô gái hai mươi tuổi chạy ra, thấy tôi đứng trước cửa thì la làng lên hô hoán người ta bắt tôi lại. Cô ta nói tôi là biến thái rình trộm nhà vệ sinh. Lúc đó tôi đang cầm cây lau nhà, chung quanh không có nhiều người, cô gái kia giữ chặt tôi không buông, mấy nhân viên văn phòng khác cũng bắt đầu xúm lại. Tôi liều mạng giải thích, nhưng không một ai tin tưởng.

“Anh dọn đồ đi.” Quản lý nhân sự họ Đổng lạnh lùng nói với tôi như vậy.

“Tôi không nhìn lén cô đó mà, tôi đang quét hành lang.” Tôi bị oan nên la lớn.

“Đi đi.” Quản lý Đổng khoát khoát tay, mấy tay bảo vệ tới kéo tôi ra.

“Mấy người dựa vào đâu mà đuổi tôi? Trả tiền đây, tôi làm ở đây hơn hai chục ngày rồi, trả lương cho tôi…” Tôi xô mấy người bảo vệ đó ra, nhào tới túm tay áo quản lý Đổng. Anh ta là một thanh niên tầm hai bảy hai tám tuổi, là thành phần trí thức mặc vest đen giày da bóng lộn, anh ta không hiểu được số tiền này có ý nghĩa thế nào với tôi.

Đối với người nghèo mà nói, tiền là mạng, thậm chí còn quý hơn cả mạng.

Bảo vệ nhào tới đè tôi xuống đất, thậm chí có một người còn đá lên lưng tôi, bọn họ xách tôi như xách chó ra ngoài.

Chiều đó tôi vẫn đứng canh ngoài tòa nhà. Lão Trịnh bước ra, kéo tôi vào một góc khuất, nói quản lý Đổng hú hí với cô gái đó trong nhà vệ sinh, lúc ấy lão nghĩ trong nhà vệ sinh không có người, bước vào nghe thấy tiếng động thì vội chạy ra.

Cô gái kia sợ lộ chuyện, nên vu cho tôi rình cô ta đi vệ sinh, họ Đổng cũng cố ý đuổi tôi.

Khốn nạn!

Tôi điên đầu, hôm đó tôi đi theo họ Đổng suốt một đường, cuối cùng cũng mò tới nhà anh ta. Lúc họ Đổng mở cửa, tôi đấm anh ta một cái, trong nhà anh ta còn một người phụ nữ nữa, bị dọa tới thét lên.

“Trả lương cho bố mày, đó là tiền mồ hôi nước mắt của tao…” Tôi rống lên.

“Anh Uông à, chuyện sa thải anh là do công ty quyết định, tôi cũng làm công thôi, anh đừng làm khó tôi mà. Nếu anh muốn đòi lương, ngày mai tôi dẫn anh lên tìm ông chủ, được không?” Họ Đổng thấy tình hình không ổn, muốn dỗ ngọt tôi trước.

“Bớt nói lại, giờ trả tiền cho tao ngay!”

Anh ta bị tôi đấm mấy cái, muốn trả đũa, nhưng trai thành phố trắng trẻo làm gì đánh lại tôi, bị tôi đánh máu me đầy mặt. Người phụ nữ kia nhào lên kéo tay tôi, tôi đánh tới mù quáng, xô cô ta qua một bên. Ai ngờ cô ta lại thét lên một tiếng, dựa vào tường ngồi trượt xuống, máu trong quần trào ra.

Lúc này tôi mới nhìn kỹ, người phụ nữ đó là một thai phụ mang bầu to.

“Djt mẹ mày!” Đổng Thận điên tiết đấm tôi liên tục. Lúc bấy giờ tôi mới như sực tỉnh từ cơn ác mộng, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, vội lăn ra ngoài, lúc chạy xuống cầu thang còn trượt chân lộn mèo, nhưng vẫn không dám dừng lại.

Sau lưng tôi có tiếng Đổng Thận gào khóc, khiến tôi sợ hãi.

Đây là mạng người thứ hai bị tôi hại chết. ==Đọc chính chủ tại web metruyen.net.vn==

Tôi đem theo tiền chạy khỏi thành phố suốt đêm, tìm một tiệm hớt tóc bình dân cắt ngắn tóc tai, không dám ló mặt ở chỗ đông người. Chỉ có thể bắt mấy chuyến xe buýt cuối cùng ở mấy thị trấn nhỏ, đi hết sáu ngày mới về tới quê. Tôi định đưa hết tiền cho con gái rồi chạy tới chỗ nào đó thật xa. Tôi không sợ chết, nhưng giờ con gái chỉ còn mỗi mình tôi, nếu tôi bị xử bắn, con gái tôi phải sống sao bây giờ?

Tôi định chờ con gái trước cổng trường, nhưng lại thấy một chiếc xe cảnh sát đậu ngay đó. Mấy tay cảnh sát đang hỏi con tôi gì đó, con bé gầy đi rất nhiều, nó đang lặng lẽ lau nước mắt.

Chắc là đã chết người, tim tôi như tro tàn.

Hai ngày sau là sinh nhật con gái, tôi định đợi ở phòng trọ con bé lúc trời tối. Nhưng khi đến nơi, tôi đã thấy Đổng Thận mặt mũi trắng bệch đứng canh dưới cầu thang. Anh ta hút hết điếu này tới điếu khác, mới có mấy ngày ngắn ngủi, người này dường như lại già thêm mười tuổi.

Anh ta theo con gái tôi lên lầu, tim tôi nhảy lên tới cổ họng, tôi biết anh ta muốn làm gì, chắc chắn là tới báo thù.

Tôi gấp gáp đi qua đi lại, không biết có nên lên theo không, có lẽ vẫn còn cảnh sát canh trong nhà? Đúng lúc lòng tôi nóng như lửa đốt, Đổng Thận lại dẫn con gái tôi xuống lầu, tôi lén đi theo anh ta, phòng lúc anh ta nổi lên sát tâm. Nào ngờ anh ta lại dẫn con bé đi ăn cơm, gọi một bàn lớn thức ăn ngon, con gái tôi ăn như chết đói, ăn xong anh ta còn dẫn con bé đi chơi vòng quay ngựa gỗ. Từ lúc hiểu chuyện tới giờ, con gái tôi vẫn luôn ước ao được chơi cái này, nhưng tôi chưa dẫn nó đi lần nào, vì trong nhà thật sự không có tiền.

Con bé phấn khởi ngồi trên ngựa gỗ, Đổng Thận đứng một bên lặng lẽ nhìn, một lát sau, anh ta lấy tay xoa mắt.

Anh ta đang khóc.

Trong đời tôi chưa từng áy náy như lúc này. Vì sự lỗ mãng của mình, mà giết chết gia đình thân yêu của một người khác. Ngược lại người đó vẫn rất tử tế với con tôi.

Lòng tôi như bị dìm sâu trong địa ngục nghe phán xử, gió rét thổi qua làm tôi thở hổn hển, không nhịn được ho một cái.

Đổng Thận nghe tiếng, xoay người chạy về phía này. Tôi vội núp trong bụi cỏ, nhìn anh ta chạy khắp ba vòng, rồi bước tới cạnh con tôi. Chơi ngựa gỗ xong, con gái tôi dẫn Đổng Thận tới chỗ mộ của mẹ nó. Con gái ngoan của tôi biết hết mọi chuyện, nó nói với Đổng Thận: “Chú, chú ra tay được rồi.”

“Ba con làm sai, con trả giùm ba con.”

“Sau khi chú giết con, chôn con cạnh mẹ nha.”

Đổng Thận giơ lưỡi lê lên cao, lúc tôi định xông ra, anh ta lại buông cổ áo con gái tôi ra, dịu dàng nói: “Đi, chú dẫn con về nhà.”

Cuối cùng tôi cũng hiểu nội tâm mình xấu xí đến mức nào, con người vốn dĩ được làm người, là do biết kiềm chế thù hận, không giống con vật, cái gì cũng dám làm.

Cũng trong khoảnh khắc đó, tôi quyết định tự thú.

Trên đường về, con gái tôi ho mãi không dứt, Đổng Thận dắt tay con bé lên nhà. Tôi định chờ lúc anh ta đi mới đến gặp con lần cuối, sau đó sẽ đi tự thú. Ai ngờ nửa tiếng sau Đổng Thận lại hối hả ôm con gái tôi chạy xuống, anh ta lấy áo khoác bọc con bé lại, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Anh ta điên cuồng hỏi bệnh viện ở đâu, ôm con bé chạy một mạch tới đó, đưa con bé đi chữa trị.

Lúc này tôi mới biết, thằng già Lão Trịnh khốn kiếp kia lừa tôi. Chàng trai này tuyệt đối không phải là loại người như vậy.

Sau nửa đêm, Đổng Thận ra khỏi bệnh viện. Anh ta vô cùng sa sút, lảo đảo tiến về phía trước, lặng lẽ ngồi trên lan can cầu đá rơi lệ nhìn điện thoại. Một chiếc giày rơi xuống, nước bắn lên tung toé.

Tôi huỷ diệt cả đời anh ta, anh ta cũng không muốn sống nữa.

Tôi chưa từng khủng hoảng như lúc này, tôi không thể hại thêm một mạng người nữa. Tôi vội ho lớn, muốn thu hút sự chú ý của Đổng Thận. Quả nhiên, anh ta giật bắn người xoay lại, cầm lưỡi lê điên cuồng đuổi theo tôi. Tôi không chút chần chừ chạy thẳng vào đồn cảnh sát.

Trong đêm tối, chúng ta vẫn đang rong ruổi trên con đường cứu chuộc chính mình.

Hết.

Chương trước
Loading...