HOA KẼM NHUNG NỞ RỘ - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:03:25
Vừa định cầm điện thoại lên, phát hiện một bàn tay cầm nó lên :
"Xin cái con khỉ."
" tại Lâm Nguyệt tự tử ."
"Có nhà thiên vị như các , ai mà sống nổi chứ!"
"Một lũ rác rưởi."
Chu Cảnh Triết dứt khoát cúp máy, đó bất ngờ đối diện với ánh mắt của .
Anh sờ mũi, ngượng ngùng nở một nụ :
"Xin nhé, nhịn ."
Thấy gì, an ủi:
"Cô , chuyện gì thì đừng giấu trong lòng."
"Chỉ khi những lời khó , thì trong lòng mới sạch sẽ ."
Thật kỳ lạ.
Không hiểu cảm thấy an ủi...
Lâm Diệc Phàm liên tục gửi tin nhắn mới cho :
"Lâm Nguyệt, mày giỏi lắm đấy."
"Còn tìm giúp diễn kịch nữa cơ."
"Tao cho mày , c.h.ế.t thì lặng lẽ mà c.h.ế.t , đừng gửi tin nhắn cho bọn tao, bọn tao ."
đè nén nỗi chua xót trong lòng:
"Được, c.h.ế.t sẽ thông báo cho các nữa."
Trả lời xong, trực tiếp xóa wechat của Lâm Diệc Phàm.
Sau đó Chu Cảnh Triết:
"Anh mang trâm cài tóc nhung đến ? Bây giờ thể sửa ."
"Hả?"
Chu Cảnh Triết với ánh mắt thể tin nổi.
Sau đó trả lời:
"Không mang."
"Bác sĩ cô còn ở bệnh viện theo dõi mấy ngày nữa."
dậy khỏi giường bệnh:
" , về nhà nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi."
"Vậy về nhà gửi trâm cài tóc cho , sửa xong sẽ gửi cho ."
Chu Cảnh Triết máy móc gật đầu.
Đợi đến khi đến cửa bệnh viện, đột nhiên đổi ý định:
"Trâm cài tóc ở nhà, là cô đến nhà sửa , đang cần gấp."
"Cũng ."
Ngày hôm đó, vẫn thể sửa trâm cài tóc.
Bởi vì đường đến nhà Chu Cảnh Triết, ngủ .
Đợi đến khi tỉnh , trời tối .
6.
"Con tỉnh !"
Một giọng nữ dịu dàng vang lên bên giường.
đầu , chỉ thấy một phụ nữ xinh , chắc là của Chu Cảnh Triết.
Bà dậy cửa phòng, gọi ngoài:
"Ông Chu, con bé tỉnh ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-kem-nhung-no-ro/chuong-3.html.]
"Mau mang cháo loãng đây."
Rất nhanh, một đàn ông trung niên bưng một bát cháo, mỉm bước phòng.
Dì Chu nhận lấy bát, múc một thìa cháo đưa đến bên miệng :
"Con mới rửa ruột xong, còn ăn gì, uống chút cháo loãng ."
ngơ ngác bà .
Bà hé miệng, đưa thìa cháo gần hơn một chút:
"Chắc là nóng ."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ánh mắt bà dường như một ma lực kỳ diệu, khiến nhịn ngoan ngoãn lời.
Vì , từ từ mở miệng, cháo loãng ấm áp nhanh chóng tràn ngập khoang miệng.
Dì Chu nở một nụ hài lòng.
Sau đó múc từng thìa, từng thìa đút cho .
Chú Chu cũng rời , cứ ở cửa uống.
Không tại , nước mắt đột nhiên kìm trào khỏi khóe mắt.
Khi rửa ruột, thời gian trôi qua chậm chạp đến mức một giây cũng như một năm, mà hề rơi một giọt nước mắt nào.
"Là nóng ?"
Dì Chu vội vàng đưa tay , nhẹ nhàng lau nước mắt cho .
Chú Chu luống cuống xoa tay:
"Có cháo vị, nên nuốt nổi ?"
"Ôi chao, chú dám cho đường , sợ ăn đường sẽ tiết nhiều axit dày hơn, con sẽ càng khó chịu hơn."
bát cháo mặt.
Thật sự cho đường ?
nó ngọt hơn cả sữa full đường mà từng uống?
...
Uống cháo xong, dì Chu đỡ xuống.
Bà tỉ mỉ đắp chăn cho , đó với một tiếng "ngủ ngon".
Dạ dày bao bọc bởi ấm của cháo, dễ chịu hơn nhiều.
Đợi hai , mới phát hiện là 12 giờ 30 phút đêm .
Giọt nước mắt kìm nén trào .
7.
Ngày hôm .
dậy sớm bữa sáng cho nhà họ Chu.
Dì Chu thấy bận rộn trong bếp, giọng mang theo vẻ ngạc nhiên:
"Sao con dậy sớm thế?"
"Đã thấy khỏe hơn , còn chỗ nào thoải mái ?"
trả lời:
"Không khó chịu nữa ạ, con khỏe ."
xoay bày biện bát đũa, khóe miệng dần dần thu .
Thật , một loại "tâm lý báo đáp".
Sâu thẳm trong nội tâm, luôn cảm thấy xứng đáng khác đối xử như .
Cho nên khi nhận sự bụng của nhà họ Chu, sẽ lập tức tìm cách để báo đáp.
Thật dày vẫn còn đau, cổ họng cũng đau, cảm giác chút sức lực nào...