Hoa Nguyệt Sát
Chương 1
1
Ta là Tô Hoa Dung, là thứ nữ nhà Lễ bộ Thượng thư.
Trưởng tỷ Tô Nguyệt Ảnh là tài nữ có tiếng, từ nhỏ đã đọc đủ thứ thi thư, tính cách thông minh, hiền lành, tuy không phải cùng một mẫu thân sinh ra nhưng rất săn sóc ta với đệ đệ.
Ai ngờ có một ngày, sau khi được cứu lên khỏi mặt nước, tính cách tỷ tỷ lại thay đổi chóng mặt.
Chỉ ngón tay vào ta và di nương mắng to: “Kế thất, thứ nữ là ác độc âm hiểm nhất, chuyện ta rơi xuống nước có phải do các người làm không?”
Nàng ta hoàn toàn quên mất, trong khi nàng ta khua loạn trong nước, là ta đã vớt nàng ta lên.
Nha hoàn thiếp thân khéo léo khuyên nhủ nàng ta: “Phu nhân và Nhị tiểu thư chăm sóc người một ngày một đêm, người đừng nói lời hlàm các nàng tổn thương.”
Nàng ta đã muốn bán nha hoàn từ lâu: “Nô tỳ phản bội chủ sợ là đã bị thu mua từ lâu, còn giúp người ngoài nói chuyện, lôi ra ngoài bán nhanh!”
Ta ngăn cả nàng ta: “Tỷ tỷ, từ nhỏ Xuân Lan đã theo tỷ, hầu hạ tỷ mấy năm, không có công lao cũng có khổ lao mà, sao có thể bán đi tùy tiện thế được?”
Tỷ tỷ lạnh lùng trừng mắt, giọng điệu mỉa mai: “Còn nói không phải ngươi muốn thu nàng ta về dưới trướng?”
“Nếu không cấu kết thì sao ngươi phải nói chuyện thay nàng ta?”
Sau đó ra vẻ tự cao tự đại của đích nữ.
“Ta là đích xuất, ngươi là thứ xuất, ta làm tỷ tỷ bán một đứa nha hoàn, chỗ nào đến phiên một thứ nữ hèn mọn như ngươi chen miệng vào?”
Đáng thương cho Xuân Lan đã ở bên cạnh hầu hạ nàng ta từ lúc năm tuổi, tỷ tỷ còn từng nói chờ nàng ấy xuất giá nhất định sẽ cho Xuân Lan gả vào một nhà tốt, kết quả một lời không hợp liền bị bán ra ngoài.
Ta không biết tại sao tỷ tỷ bỗng biến thành như vậy, chỉ có thể âm thầm để người mua Xuân Lan về, đưa khế ước bán mình để nàng ấy trở về nhà.
Trước khi rời đi, Xuân Lan rất biết ơn ta, nhắc nhở ta: “Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư giống như bị tà ma bám vào người vậy, trở thành một người hoàn toàn khác, người nhất định phải cẩn thận.”
Sau đó, tỷ tỷ nói trong cái nhà này có kế thất ác độc, thứ muội giả nhân giả nghĩa, phụ thân thiên vị, đệ đệ là sói mắt trắng.
Nàng ta muốn tự cường tự lập, ép buộc mẫu thân ta phải đưa bạc từ của hồi môn của phu nhân trước cho nàng ta, muốn tự mình mở cửa hàng kinh doanh riêng.
Mẫu thân là một phụ nhân nội trạch vô cùng bảo thủ, cố gắng khuyên giải:
“Của hồi môn mẫu thân con để lại có một bản danh sách, theo quy củ là phải đợi đến sau khi con xuất giá sẽ đưa cho con. Bây giờ con… ”
Trưởng tỷ gục mặt che mặt mắng một trận: “Cá gì mà chờ ta xuất giá mới đưa cho ta, ta thấy bà rõ ràng là muốn giữ cho bản thân, có phải nếu như ta chết thì toàn bộ của hồi môn đều thuộc về nữ nhi của bà không?”
Ta với phụ thân nghe thấy thì vô cùng kinh ngạc.
Từ trước tới giờ tỷ tỷ thuộc lòng luật lệ, sao khi tỉnh lại vì bị rơi xuống nước, ngay cả luật pháp của Đại Khang cũng không biết chứ?
Trước mắt ta là kế thất, phu nhân trước kia của phụ thân chết sớm để lại của hồi môn, phu gia cũng không thể làm xằng làm bậy.
Nếu có nữ nhi thì do nữ nhi thừa kế, nếu không có nữ nhi thì sẽ trả lại cho người trong tộc.
Chiếm dùng của hồi môn của thê tử cho nhà mình là việc nam nhân không có tiền đồ nhất mới làm.
Sao phụ thân có thể làm loại chuyện này trong khi đang đứng đầu Lễ bộ trong Lục bộ Thượng thư.
Nhưng tỷ tỷ không nghe, nói thẳng nếu mẫu thân không đưa của hồi môn cho nàng ta, thì nàng ta sẽ đến tố cáo với bệ hạ.
“Mẫu thân ta là nữ nhi của thế gia vọng tộc, sao có thể so với nữ nhi của một thương hộ lụi bại chứ.”
“Nhìn thấy của hồi môn của mẫu thân ta để lại có phải không rời mắt nổi phải không?”
“Chỉ tiếc thứ tốt như vậy chỉ có đích nữ là ta mới xứng đáng được hưởng, các ngươi nhìn một chút cũng đều là vượt quá bổn phận!”
Phụ thân bị nàng ta chọc tức đến nổi thiếu chút nữa hộc máu, phất tay nói: “Kêu nó cầm đi đi!”
“Tô gia chúng ta còn không nghèo đến mức phải tính toán của hồi môn của nữ nhi mình!”
2
Tỷ tỷ cầm toàn bộ của hồi môn dọn ra bên ngoài ngoại trạch.
Mẫu thân lo lắng một nữ tử chưa xuất giá như nàng ta ở một mình bên ngoài không an toàn, muốn gọi hộ viện trong phủ bảo vệ.
Tỷ tỷ không cảm kích chút nào, cười lạnh nói: “Ai chẳng biết hộ viện Trương trong phủ là chất tử trong nhà bà, muốn bảo vệ ta gì chứ, muốn để mắt tới ta thì có?”
Chỉ đưa theo mấy nha hoàn bà tử nàng ta thuận tay mua, còn lại cũng chọn mua từ bên ngoài.
Mẫu thân ủng hộ nàng ta ở mọi mặt, chưa từng bạc đãi nàng ta nửa phần.
Những chuyện khắt khe với đích nữ, ép đích nữ dọn ra ngoài ở, tiếng tăm ác độc vẫn lan truyền ra ngoài.
Danh tiếng của ta cũng bị liên lụy, những nhà lúc đầu có ý muốn nghị thân đều rút thiếp canh trở về.
Nhưng công việc kinh doanh của tỷ tỷ thuận buồm xuôi gió.
Đích nữ nhà Lễ bộ Thượng thư xuất đầu lộ diện ra ngoài làm ăn, có ai mà không muốn nhìn náo nhiệt một tí?
Những món trong cửa hàng của tỷ tỷ thật sự rất hiếm lạ.
Những món ăn, uống đều là những thứ mới lạ chưa từng thấy trước đây.
Ngay cả các nương nương trong cung cũng đến mua đồ của nàng ta.
Chẳng bao lâu, Trưởng tỷ đã trở thành nữ tử làm ăn phát đạt nhất kinh thành.
Đệ đệ thèm ăn muốn đến cửa hàng của nàng ta thử điểm tâm mới lạ, ta sai người đi mua thì bị nàng ta và nữ chưởng quỷ chế giễu một trận.
“Ta tay trắng dựng nghiệp, xây dựng sự nghiệp lớn như vậy cũng không thấy các ngươi giúp đỡ nửa phân, bây giờ thấy ta phát tài thì muốn tống tiền à? Thật không biết xấu hổ!”
“Đúng vậy, điểm tâm của chúng ta phải đặt trước, cho dù là đệ đệ cùng cha khác nương có đến cũng không được chen hàng!”
Tay trắng dựng nghiệp? Của hồi môn tỷ tỷ đem ra ngoài khoảng chừng mười tám đài.
Không được giúp đỡ lại càng buồn cười hơn, nếu không phải phụ thân gật đầu đồng ý, sợ là cửa hàng của nàng ta đã bị tịch thu vào ngày đầu tiên.
Có thể kinh doanh đến bây giờ, ai chẳng phải nhìn sắc mặt phụ thân?
Ta nói với đệ đệ: “Tô Khiên ngoan, ta không mua nữa, muốn ăn gì thì tỷ tỷ về làm cho đệ được không?”
Trà bánh trái cây của Tô Nguyệt Ảnh kia có cái gì hiếm lạ, chỉ là kiểu dáng đặc biệt hợp mốt mới của mọi người mà thôi.
Ta nghiên cứu một phen, chưa chắc bắt chước không được.
Ta cũng không tin, đệ đệ của ta không ăn được món điểm tâm này!
Tô Nguyệt Ảnh ở phía sau chế giễu: “Loại người thiên kim khuê các mười ngón tay không dính nước xuân như ngươi còn muốn làm ra món điểm tâm giống như ta sao?”
“Cho dù ngươi học thêm hai ngàn năm nữa, ngươi cũng không học được!”
Ta xoay người lại nhìn nàng ta: “Tỷ tỷ cũng đã từng là thiên kim khuê các, còn đọc thủ thứ sách thánh hiền.”
“Bây giờ cũng chỉ là một tiểu nhân phàm tục, khắp người đầy mùi tiền hôi thối, ngay cả tình thân cũng không quan tâm!”
Sau đó kéo Tô Khiên đi.
Mơ hồ nghe Tô Nguyệt Ảnh mắng sau lưng ta.
“Trà xanh chết tiệt, giả bộ thanh cao cái gì.”
“Đích nữ tôn quý là ta còn chưa lên tiếng, ngươi là thứ nữ đê tiện còn lôi kéo cái gì.”
Buồn cười, tuy mẫu thân ta là kế thất, nhưng cũng đang là đệ nhất phu nhân.
Bàn tới ta cũng là đích nữ, ta có chỗ nào thua kém nàng ta đâu?
Tỷ tỷ nhà mình, không biết vì sao nàng ta luôn miệng gọi ta là thứ nữ!
Tô Khiên rất mất mác, cắn môi hỏi ta: “Tỷ, Đại tỷ tỷ bị sao vậy? Có phải không thích Khiên nhi không?”
Lúc trước Trưởng tỷ vô cùng yêu thương Tô Khiên, chính Trưởng tỷ tự mình dạy dỗ khi Tô Khiên mới năm tuổi.
Làm thế nào để ta nói với đứa nhỏ, bây giờ Trưởng tỷ coi nó là kẻ thù, hoàn toàn khác so với trước đây chứ?
Chỉ nói: “Khiên nhi ngoan, chúng ta trở về đọc sách được không?”
Sau khi phụ thân biết được chuyện này đã thở dài cả đêm, chỉ nói: “Từ nay về sau các con không có chuyện gì thì đừng xuất hiện trước mặt nó, lão phu sẽ coi như chưa từng sinh ra nữ nhi này.”
Rồi sau đó, Trưởng tỷ trở nên nổi tiếng ở kinh thành.
Kết giao với công chúa, được Thái hậu tán thưởng, làm cho Hằng Vương và Dự Vương vì nàng ta tranh đoạt tình nhân, đánh đập tàn nhẫn.
Tất cả những chuyện này đều không có liên quan gì đến chúng ta, không muốn dính chút ánh sáng nào từ nàng ta.
Không nghĩ tới, chúng ta không làm gì nhưng tai họa vẫn ập xuống đầu của chúng ta.
Chỉ vì tỷ tỷ và Hằng Vương có tình ý, Hằng Vương lại không chịu cưới nàng ta lên làm phi tần nên đã bỏ trốn.
Dưới cơn nóng giận, Hằng Vương bắt cả nhà chúng ta, lấy tính mạng của chúng ta dụng điểm yếu uy hiếp người khác, muốn nàng ta trở về cầu hắn ta.
Cả nhà chúng ta: “???”