Hoa Nguyệt Sát
Chương 3
5
Lời nói của Mộ Dung Tiến khiến lòng ta lộ vẻ xúc động.
Nhưng nghĩ lại, hình như kiếp trước Mộ Dung Tiến và Hằng Vương tranh nhau, vì cướp đoạt nữ nhân xuyên qua mà đánh đập tàn nhẫn thì trong lòng có chút khúc mắc.
“Điện hạ tự trọng.”
“Thần nữ nghe nói điện hạ và Hằng Vương điện hạ đều có hứng thú với tỷ tỷ…”
Mộ Dung Tiến không để ý ánh mắt của người ngoài, đè ta lại nói: “Toàn là nói bừa, những chuyện này đều là do yêu nữ kia bịa chuyện!”
“Bổn vương và Hằng Vương đấu đá là vì yêu nữ kia bôi nhọ danh dự của nàng, Hằng Vương thiên vị nên bổn vương mới ra tay.”
“Trong lòng bổn vương từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng!”
Bốn người xung quanh nhìn chúng ta, đáy mắt di mẫu tràn đầy ý cười, dáng vẻ như bị đụng đầu.
Ngay cả Trưởng tỷ cũng không ngoại lệ.
Nhưng sau khi Mộ Dung Tiến bày tỏ hết những lời chân thành nhất, thấy Trưởng tỷ ở bên cạnh hai ta thì trên mặt đột nhiên trầm xuống.
Rút phối kiếm bên hông ra định giết nàng ấy.
“Tô Nguyệt Ảnh? Ngươi yêu nữ này!”
“Hôm nay bổn vương muốn thay trời hành đạo để tránh những rắc rối trong tương lai!”
Trưởng tỷ kêu lên một tiếng: “Dự Vương điện hạ bớt giận, ngài… Ngài nghe thần nữ giải thích!”
Ta cũng vội vàng kéo y lại: “Sai rồi sai rồi!”
“Đây không phải là yêu nữ trong miệng ngài, đây là tỷ tỷ thật.”
“Tỷ tỷ sở dĩ làm đủ loại chuyện sai trái, là bởi vì cơ thể của tỷ ấy bị một nữ nhân xuyên qua chiếm đoạt, là thân bất do kỷ thôi!”
Rồi sau đó kể mọi chuyện chúng ta biết, cái gì mà xuyên sách, tiểu thuyết, chuyện sống lại, kể từ đầu đuôi gốc ngọn cho Mộ Dung Tiến nghe.
Ta và Xuân Lan, ba người mẫu thân đã xem xét tình tiết của cốt truyện, phát hiện giống nhau y hệt.
“Một người còn có thể nói là phát chứng bệnh thần kinh, cũng không thể ba người cũng phát chứng bệnh thần kinh, biết chuyện giống nhau chứ?”
Rồi sau đó mấy người ôm đầu khóc lóc.
“Quả nhiên chúng ta đều từng chết một lần!”
Khóc xong một trận, Xuân Lan ngẩng đầu lên nói: “Chúng ta cũng sống lại rồi, lão gia và thiếu gia thì sao?”
Đảo mắt đến đã đến giờ phụ thân bãi triều, thuận đường đón Tô Khiên tan học từ học đường về.
Từ trước đến giờ phụ thân luôn có tâm trạng ôn hoà, biểu cảm có chút ngưng trọng, dắt đệ đệ từ bên ngoài vào.
Thấy ta và mẫu thân đều ở đây, mở miệng nói: “Cơ thể Ảnh nhi có khá hơn chút nào không?”
Chúng ta cũng không biết phụ thân và đệ đệ có sống lại không nên không dám để lộ, chỉ nói: “Tỷ tỷ tốt hơn nhiều, đã tỉnh rồi.”
Trên mặt phụ thân thoáng qua một vẻ phức tạp: “Ừm…”
Sau đó gọi Tô Khiên đưa một hộp điểm tâm tới.
“Đây là món điểm tâm tam hòa trai mà Ảnh nhi thích ăn nhất, lúc hạ triều ta đặc biệt dẫn Khiên nhi đi cùng mua cho con bé, Khiên nhi, còn không mau đưa cho Đại tỷ tỷ của con?”
Ta cười nói: “Đã mua điểm tâm sao không chia cho cả nhà cùng ăn? Đúng lúc Dự Vương điện hạ cũng ở đây…”
Ai ngờ, lại bị phụ thân cắt ngang!
“Không được! Đây là đặc biệt mua cho tỷ tỷ của con!”
“Tỷ tỷ con rơi xuống nước, người còn chưa khỏe mà con đã thèm ăn như vậy?”
Ta có chút kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn phụ thân rất thương yêu ba tỷ muội chúng ta, đây là lần đầu tiên ông ấy nói với giọng điệu gay gắt như vậy.
Không khỏi có chút buồn bực, ngậm miệng lại.
Tô Khiên chỉ mới năm tuổi nhưng lúc này đã bộc lộ sự trưởng thành khác so với trước đây.
Cầm trên tay hộp điểm tâm, từng bước từng bước đi tới trước mặt Trưởng tỷ.
“Tỷ, ăn điểm tâm đi.”
Trường tỷ nhìn phụ thân một cái, lại nhìn Tô Khiên trước mặt một cái, có chút thịnh tình khó chối từ.
Cầm một khối điểm tâm lên đang muốn bỏ vào trong miệng, giống như chợt nhớ tới cái gì, nghiêm túc nhìn phụ thân và Tô Khiên nói: “Phụ thân, Khiên nhi, có phải trong điểm tâm này có độc không, không phải hai người cũng muốn độc chết con chứ?”
Nghe vậy, ta và Mộ Dung Tiến nhìn nhau một cái, cũng lúng túng bưng kín mặt.
Rất tốt, phụ thân và Tô Khiên cũng sống lại.
Thật là, không là người một nhà không vào một cửa.
6
Lại là một vòng kiểm tra thanh toán, về cơ bản chúng ta đã thông suốt cốt truyện.
Ta: “Nữ nhân xuyên qua và Hằng Vương là một đôi nam nữ điên khùng!”
“Bản thân muốn chết thì tự tìm chỗ chết đi, làm liên lụy người bình thường vô tội chúng ta, cho bọn hắn chôn theo tình tình ái ái đi!”
Trưởng tỷ: “Nhị muội muội nói cực phải! Thiên đạo bất công biết bao, loại người vô liêm sỉ như vậy lại có tư cách làm nam nữ chủ, quả thực buồn cười!”
“Lại còn chiếm dụng cơ thể ta, tổn thương người nhà của ta, ta quyết không cho phép!”
Mẫu thân lo lắng nói: “Vốn là nữ nhân xuyên qua kia vừa sắp tỉnh lại thì bị chúng ta đánh bậy đánh bạ nhấn trở về, nàng ta sẽ lại tới, hay là lên trên người người khác vậy?”
Phụ thân nói: “Lập tức cho người đi thăm dò trong kinh thành có người rơi xuống nước giống tỷ tỷ con không, ngã xuống đột nhiên thay đổi tính tình…”
“Thà giết lầm, không thể bỏ qua cho ai hết!”
Mộ Dung Tiến nói: “Tô đại nhân, chuyện cấp bách nhất là vạch trần thân thế và tội ác của Hằng Vương.”
“Nữ nhân xuyên qua không quá đáng sợ, nhưng nếu hắn ta điên lên không ai trong chúng ta có thể sống sót!”
Mấy người chúng ta rối rít gật đầu, hoàn toàn đồng ý.
“Chơi hắn ta!”
Ngay tại lúc này, cơ thể tỷ tỷ lay động một trận, ánh mắt trở nên có chút mê ly.
Một lúc sau, đôi mắt vốn cơ trí kiên nghị trở nên trong suốt lờ mờ, chớp chớp như một con nai vậy.
Chỉ thấy nàng ta bĩu môi một cái: “Các ngươi là… Người nhà của ta?”
“Ai nha, người ta bị bệnh một trận, cái gì cũng không nhớ.”
Một nhà chúng ta cả kinh thất sắc.
“Nữ nhân xuyên qua!”
Không biết ai kinh hô một tiếng.
Xuân Lan vác chiếc bình ở một bên lên, nhắm đánh vào sau ót của Trưởng tỷ.
Nữ nhân xuyên qua kia lên tiếng đáp lại ngã xuống đất, thật lâu, âm thanh của Trưởng tỷ mới yếu ớt truyền tới: “Xuân Lan, ngươi muốn mưu sát chủ hả?”
Xuân Lan khóc đến mềm chân, tê liệt ngã xuống đất: “Huhuhu, nô tỳ cũng không muốn.”
“Kiếp trước sau khi nô tỳ về nhà thì bị ca ca tẩu tử bày mưu lấy tiền, cuối cùng còn bị gả cho lão lưu manh trong thôn, bị hắn ta đánh chết.”
“Nô tỳ không muốn một lần nữa…”
Trưởng tỷ che đầu bị đánh sưng, thở dài một tiếng nói: “Được rồi, ta không trách ngươi.”
“Chỉ nghĩ rằng nữ nhân xuyên qua kia đang tìm kiếm cơ thể của ta, lần này đã bị đánh trả, không biết khi nào sẽ quay trở lại.”
Mẫu thân thấy nét mặt của tất cả chúng ta đầy lo lắng, mở miệng nói: “Có lẽ, ta có cách.”
Ta nói: “Mẫu thân, có cách gì người nói nhanh lên.”
Mẫu thân nhướng mày nói: “Nữ nhân xuyên qua hẳn là một linh hồn cô độc, xâm chiếm cơ thể người khác hành sự, chẳng phải giống như quỷ nhập vào người sao?”
“Nếu là quỷ, đương nhiên có pháp sư tới tiêu diệt nàng ta!”
“Đại sư Tuệ Giác, trụ trì Báo Quốc Tự bên ngoài thành phật pháp cao thâm, chắc chắn có thể trấn áp âm hồn tà ma trong cơ thể Ảnh nhi!”
Trưởng tỷ nói: “Mẫu thân nói có lý!”
“Chúng ta lập tức xuất phát đến Báo Quốc Tự nhờ đại sư Tuệ Giác, không thể để tà ma kia xuất hiện gây họa lần nữa!”
“Về phần Hằng Vương kia, giao cho phụ thân và Dự Vương điện hạ.”
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta chia binh hai đường.”
7
Mộ Dung Tiến và phụ thân đi thu thập chứng cứ phạm tội, dự định ngày mai lâm triều tố tội Mộ Dung Viễn tại triều đình.
Mà ta và mẫu thân đưa Xuân Lan và Tô Khiên cùng Trưởng tỷ đến Báo Quốc Tự tìm đại sư Tuệ Giác hàng yêu trừ ma.
Dọc theo đường đi, xe ngựa lảo đảo lắc lư, Trưởng tỷ mơ màng buồn ngủ, nhưng cố chấp chống đỡ nói chuyện với chúng ta.
Mắt thấy nàng ấy có dấu hiệu thay đổi, chúng ta sẽ dùng đũa gỗ đào kẹp ngón tay nàng ấy.
Trưởng tỷ bị đau, mồ hôi lạnh trên trán ràn rụa.
Mẫu thân thương xót nàng ấy: “Ảnh nhi, có đau hay không?”
Trưởng tỷ vung tay lên: “Dùng sức!”
“Kiếp trước con không thể làm gì được, lần này con chiếm hết tiên cơ, định bảo vệ cha nương và người nhà, không để cho tà ma kia có thừa cơ lợi dụng.”
Đây mới là Trưởng tỷ của ta và đệ đệ, nữ nhi tốt của cha nương.
Tuyệt không phải cái nữ nhân ích kỷ ác độc xuyên qua kia.
Nhưng trong lòng ta mơ hồ vẫn có chút bận tâm: “Tỷ tỷ, lỡ như… Lỡ như không thể trừ hết tà ma kia thì sao?”
“Muốn cả đời tranh đoạt quyền khống chế cơ thể với nàng ta như vậy sao?”
Trưởng tỷ thẳng người lên, cười lạnh một tiếng: “Cho dù có chết, ta cũng sẽ không để nàng ta toại nguyện!”
Trưởng tỷ cả đời hiếu thắng tuyệt không cho phép có người tùy ý chà đạp đời mình!
Chúng ta trái truy phải đuổi, rốt cuộc đến cửa chùa Báo Quốc Tự trước khi mặt trời lặn.
Sau khi đại sư Tuệ Giác biết ý đồ của chúng ta, sắc mặt ngưng trọng mời chúng ta vào tăng phòng.
“Ban đêm lão nạp xem thiên tượng, tính toán đến vương triều thay đổi, trăm họ lầm than, vốn tưởng rằng thế gian lại phải có thêm vô số oan hồn nữa, không nghĩ tới thí chủ lại đến.”
Tỷ tỷ kinh ngạc: “Đại sư, ngài biết tại sao chúng ta tìm ngài không?”
Đại sư Tuệ Giác nói: “Thí chủ không cần nhiều lời, lão nạp đều sáng tỏ tất cả.”
Sau đó dùng bút son viết một chữ vạn ở ấn đường của tỷ tỷ.
“Cái ấn này hàm chứa phật pháp cao thâm, có thể trấn áp Nguyên Thần của ngươi, khiến cho âm hồn tà ma kia tạm thời không thể xâm chiếm cơ thể của ngươi.”
“Nhưng muốn kéo dài lâu, ý chí của bản thân thí chủ cần phải đủ mạnh mới được.”
“Không bằng từ ngày mai liền cùng lão nạp tu tập phật pháp.”
“Chỉ có cách loại bỏ những suy nghĩ mất tập trung, mới có thể định trụ tâm trí.”
“Mượn sự che chở của Phật Thích Ca trong chùa, có lẽ tà ma kia mới không có cách nào đi ra hại người.”
Chúng ta không nỡ Trưởng tỷ.
“Tỷ tỷ trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ phải bầu bạn với Thanh Đăng cổ Phật này cả đời sao?”
“Đúng vậy, không thể tìm ra cách nào để ngăn chặn linh hồn tà ác đó sao? Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã?”
Nhưng tỷ tỷ xua tay nói: “Không cần nhiều lời, đại sư, ta cùng người tu hành!”
Sau đó quay đầu, dặn dò ta: “Dung nhi, sau này cha nương còn có đệ đệ nhờ vào muội chăm sóc.”
“Dự Vương say đắm muội, là người có thể phó thác cả đời.”
Chắp hai tay, trong miệng niệm Phật: “Nếu một mình ta thanh tu có thể bảo toàn cả nhà an vui, thiên hạ thái bình, ta Tô Nguyệt Ảnh không hối hận!”
Trong nháy mắt, dường như chúng ta đều thấy được trên người tỷ tỷ có một đạo kim quang phóng lên cao, hình thành một vòng sáng trên đỉnh đầu của nàng ấy.
Đại sư Tuệ Giác kinh ngạc không thôi, bật thốt lên.
“Là hào quang vai chính!”
“Tô Nguyệt Ảnh một con pháo thí, lại sinh ra hào quang vai chính!”
“Đại vai chính vô địch!”
Cả nhà chúng ta: “???”
“Đại sư, ngài nói cái gì?”
Đại sư Tuệ Giác vốn là cổ phật trấn định không còn giả vờ được nữa.
“Chắc hẳn chư vị không biết, ở thế giới chúng ta đang sống thật ra là một quyển tiểu thuyết, mà nơi này, chính là nơi duy nhất hệ thống không thể phát hiện được.”
Sau đó vừa giống như có chút bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
“Được rồi, những lời này mọi người có thể hiểu được không?”
“Mọi người chỉ là những kẻ tội nghiệp bị cốt truyện lôi cuốn, thân bất do kỷ thôi…”
…
Cám ơn nhiều, chúng ta nghe hiểu.