Hoa Nở Muộn Màng, Đẹp Rực Rỡ - 9
Cập nhật lúc: 2025-07-10 15:30:06
Thấy sắc mặt Mạnh Hoài và Mạnh Tự Triều ngày càng âm trầm, ánh mắt như mang theo lưỡi dao, Tô Nguyệt Thiển càng thêm lộng hành, đắc ý khinh miệt lướt một lượt.
“Lớn tuổi mà còn nuôi nổi tiểu lang quân thế , quả nhiên là vứt hết liêm sỉ, nên mới hưởng cái gọi là ‘phúc khí’ như …”
‘Bốp!’
Một roi của Vệ Khê quất thẳng lên đầu Tô Nguyệt Thiển, tung cả mái tóc đen nhánh, cũng quật tan luôn vẻ hống hách đầy mặt nàng .
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Ngươi quá càn rỡ!”
Mạnh Hoài lập tức chắn Tô Nguyệt Thiển.
Hắn đau lòng đến cực điểm, ôm chặt lấy nàng trong lòng, quát lớn về phía Vệ Khê:
“Ngươi là ai?”
“Càn quấy vô lễ đến thế, giữa phố phường mà dám tay! Thật quá mức ngang ngược! Ngay chân thiên tử, nếu hôm nay cho ngươi nếm chút khổ sở, e rằng ngươi tưởng Mạnh gia dễ bắt nạt. Người —”
“Ồ? Khẩu khí thật lớn. Bản hầu xem thử Mạnh gia ngươi bao nhiêu thể diện, dám khiến bản hầu chịu thiệt!”
Sắc mặt Mạnh Hoài tái nhợt:
“Vũ An Hầu? Ngươi… ngươi là Vũ An Hầu Vệ Khê mới nhập kinh?”
Vệ Khê nhàn nhạt liếc qua một cái, đầy khinh thường:
“Chính là bản hầu! Hôm nay kẻ dám sỉ nhục chính thất phu nhân của Vũ An Hầu phủ bản hầu nhất định một lời công đạo!”
Thân thể Tô Nguyệt Thiển loạng choạng, mặt mày tái nhợt, vội vã lôi kéo mối quan hệ:
“Vệ Khê? Mẫu ngài với Tô gia ở Lũng Tây chúng cũng chút giao tình. Nghe tin ngài nhập kinh, chuẩn lễ vật sẵn, chỉ chờ đến phủ bái phỏng.”
“Nàng là Mạnh gia hưu bỏ, thể là mẫu của ngài? Ngài…”
“Nàng là mẫu , chẳng lẽ là mẫu của ngươi? Từ lòi cái thứ thích cách tám trượng còn chẳng đụng , mà cũng dám bám lấy bản hầu nhận họ hàng? Da mặt ngươi đúng là dày thật!”
Tô Nguyệt Thiển nghẹn họng, sắc mặt khó coi đến tột cùng. Vệ Khê tiếp tục :
“Bản hầu thất lạc từ nhỏ, mãi đến bốn tuổi mới đưa về Mạc Bắc. Mà bốn năm , là ngoại tổ nhặt , mẫu một tay chăm sóc nuôi nấng .”
“Nếu vì mẫu gả Mạnh phủ, mẫu tử vốn dĩ sẽ chia lìa. Còn về khoản ngân lượng trong miệng ngươi, chỉ e đó là sính lễ hồi môn mà mẫu mang Mạnh phủ? Hòa ly mang theo sính lễ của chính , mà trong mắt ngươi thành trộm cắp ư?”
Nói , sang nhạt với Mạnh Hoài đang sững sờ kinh hãi:
“Đa tạ Mạnh đại nhân mù mắt, coi thủy tinh là minh châu, hòa ly với mẫu , để mẫu tử chúng cơ hội đoàn viên.”
“Mạnh phủ? Mẫu tuyệt đối sẽ bao giờ trở . Hòa ly thư ký, nàng chỉ thể là chính thất của Vũ An Hầu phủ , là mẫu của Vệ Khê .”
Mạnh Tự Triều cuối cùng cũng hồn, viền mắt đỏ ửng, tức giận chất vấn:
“Vậy nghĩa là mẫu bỏ rơi phụ và con, là để tìm ? Con mới là cốt nhục ruột rà của . Sao hồ đồ đến mức cần cả con ruột, nuôi con cho kẻ khác?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-no-muon-mang-dep-ruc-ro/9.html.]
“Còn mau mau xin phụ , sớm ngày về Mạnh phủ. Nể tình cũng ý , con sẽ tính toán ba năm mẫu bỏ bê trách nhiệm.”
Thấy bộ dạng tự cho là đúng, mà thực chất nực đáng thương của nó, chỉ mỉm nhàn nhạt:
“Chẳng ngươi cũng vứt bỏ mẫu ruột của , cùng ngoài hợp diễn một màn kịch, ép hòa ly, để mặc sống cô độc ở tổ trạch ?”
“Ta còn trách tội ngươi, chẳng qua chỉ là giống ngươi mà thôi tự tay cắt đứt huyết mạch, chọn mà . Vậy cớ gì ngươi tức giận thành như ?”
“Đường chọn, hối hận. Ngươi là nam nhi, càng lời giữ lời, thì .”
Mạnh Tự Triều trừng mắt đến nứt cả tròng, mà thốt thêm một lời biện bạch.
“Phu nhân Mạnh gia giữa phố phường nhục mạ , Mạnh đại nhân tính toán xử lý ?”
Mạnh Hoài với vẻ khó tin:
“Lâm Ẩn, Thiển Thiển cũng chỉ là vô tình lỡ lời, sai vài câu thôi, chẳng lẽ nàng thể bỏ qua thù xưa oán cũ, mở lượng khoan dung một ?”
“Những năm nàng mặt, nếu nhờ nàng tận tâm tận lực, nhi tử nàng thể nuôi dạy đến thế? Coi như báo đáp ân tình, đừng truy cứu nữa!”
“Huống chi nàng đang mang thai, chịu nổi trách phạt?”
‘Bốp!’
13
Ta giơ tay tát thẳng mặt Mạnh Hoài một cái vang dội.
“Nàng chịu nổi, thì ngươi chịu !”
“Hôm nay, nàng vì thể ngang ngược đến , chẳng lẽ ngươi là do ai tiếp tay hả? Dung túng, bao che, trắng đen đảo lộn, chỉ để nâng nàng lên những việc như thế, ngươi bao nhiêu, ngươi thật sự ?”
“Nàng thể—”
‘Bốp!’
Lại một bạt tai nữa giáng xuống.
Ta Tô Nguyệt Thiển đang hoảng hốt đến vỡ nát thần sắc, lạnh:
“Trước ở Mạnh gia nơi nương tựa, các ngươi gì liền là như thế. Khi đó, ngươi từng bảo, kẻ ỷ thế h.i.ế.p vốn là đạo lý, chỉ trách ai chống lưng.”
“Hôm nay, cũng thử một kẻ ỷ thế h.i.ế.p một . Cái tát đáng nhận của ngươi, tự Mạnh đại ca của ngươi ngươi chịu. Sao? Chẳng lẽ ngươi định giở chiêu cũ, dùng đứa con trong bụng để giá họa cho ? Ta động đến ngươi, nhưng ngươi chối một , sẽ cho một cái tát.”
Cả nàng run lên, thét lớn:
“Ngươi bậy! Ta …”
‘Bốp! Bốp!’
Hai cái tát vang dội rơi xuống, mũi Mạnh Hoài lập tức rỉ m.á.u tươi.