Hoa nở trên đường vắng, đợi người thương trở về - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:08:33
Giới thiệu
Trấn quốc tướng quân sắp thành hôn, cả nước hân hoan.
Thế nhưng, mười dặm hồng trang trải dài, kiệu hoa lộng lẫy rực rỡ, chẳng thấy bóng dáng tân nương.
Tướng quân ôm bài vị bái đường thành , niềm vui chất chứa, ánh lên trong mắt.
quan khách chứng kiến, ai nấy đều rưng rưng lệ, lòng tràn đầy xúc động.
Chung quy, vẫn là chậm một bước. Người con gái năm xưa, tàng cây hoa đào, ngày ngày mong ngóng thiếu niên lang trở về, cuối cùng vẫn đợi thương.
1
Ta sinh một vết bớt xanh má . Đối với nữ nhi, điều chẳng khác nào tai họa, hủy hoại cả đời.
Ít nhất, phụ mẫu luôn nghĩ như . Bởi , năm mười bốn tuổi, khi sơn tặc tràn làng, phụ mẫu vội vàng đưa tỷ tỷ và xuống hầm trú ẩn, quên mất , bỏ mặc một trong nhà kho.
Mãi đến hôm , khi Chương Ngọc – tên đầu lĩnh sơn tặc – bắt lên núi, phụ mẫu mới phát hiện sự vắng mặt của , vì thấy ai nhóm lửa nấu cơm.
Họ chẳng mảy may lo lắng cho sự an nguy của , mà chỉ sợ tiếng sơn tặc bắt cóc sẽ ảnh hưởng đến việc tỷ tỷ gả hào môn, ảnh hưởng đến việc cưới thê tử. Bị sơn tặc bắt sẽ , kết cục thê thảm thế nào, trong lòng ai cũng rõ mười mươi.
Sáng sớm hôm , Chương Ngọc phát hiện dung mạo xí, vỗ trán, vẻ mặt như gặp chuyện xui xẻo. Nghe tiếng bụng réo ùng ục, tuy chút ghét bỏ, nhưng vẫn chia cho hai cái bánh bao.
Ta bao giờ ăn món gì ngon như .
Ở nhà, dù là ngày tết, cũng chỉ ăn một cái màn thầu trắng.
Loại bánh bao thơm ngon như thế , chỉ thấy tỷ tỷ và ăn, mùi thơm ngào ngạt, thật thèm thuồng.
Lần cũng nếm thử, vỏ bánh mềm mại, nhân thịt thơm ngon, còn ngon hơn cả mùi hương khi xưa.
Chỉ là, ngờ đầu tiên ăn bánh bao ngon như , là do tên đầu lĩnh sơn tặc Chương Ngọc ban cho.
"Ăn no ?"
"Dạ no ."
"Ta vốn định cưới thê tử cho , nhưng dung mạo của ngươi… thôi , nếu chê, sẽ để ngươi ở núi."
Chương Ngọc nữa, mặt chỗ khác. Một gã nam nhân mặt rỗ bước , thấy tiếng oang oang: "Nghe đại ca cưới thê tử cho , mỹ nhân ở ?" Vừa dứt lời, thấy , giọng liền im bặt.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
"Đại ca, mặt đầy rỗ, cưới thêm một thê tử xí thế , con cái sinh còn thể thống gì?" Tên mặt rỗ chê bai chút kiêng dè, mặt lúc đỏ lúc trắng, hổ tức giận.
"Đêm qua vội vàng, rõ. Nếu , ngươi đưa cô nương về nhà, bồi thường năm mươi lượng bạc cho gia đình nàng , coi như tạ ." Nghe đến đây, mặt tái mét, cảm giác như rơi xuống vực sâu. Nếu trả về như thế , còn đường sống nào nữa? Thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng chỗ dung một nữ tử qua đêm trong ổ sơn tặc?
Ta dập đầu đến chảy má.o, lóc cầu xin bọn họ đừng đưa về nhà. Chương Ngọc hỏi: "Nếu về nhà, ngươi ?"
Đi ? Ta cúi đầu im lặng. Thiên hạ rộng lớn là thế, nhưng nhà để về. Huống hồ, nơi đó là nhà ? Ta thật sự nhà ?
Trước , phụ định gả cho tên què trong trấn với giá năm mươi đồng, nhưng còn chê đắt, mặc cả xuống còn hai mươi đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-no-tren-duong-vang-doi-nguoi-thuong-tro-ve/chuong-1.html.]
Phụ tức giận, đánh đập một trận. Sau đó, nghĩ hai mươi đồng quá ít, ông giữ ở thêm một thời gian. Tên què năm mươi tuổi đó đáng tuổi tổ phụ , gả cho còn bằng ở đây.
Giờ đây, vẫn còn trong trắng, Chương Ngọc bằng lòng bỏ năm mươi lượng bạc để đưa về, chỉ vì một đêm ở nơi đây. Nghĩ kĩ , bọn họ cũng kẻ .
"Xin các vị đại gia thương xót, tiểu nữ nguyện ở núi, nô tỳ, chỉ xin cho miếng cơm ăn."
Chương Ngọc cau mày, dường như hiểu sự khốn khó của nữ nhi trong thời buổi loạn lạc . Hắn thở dài, sai tên mặt rỗ đưa an bài chỗ ở, đồng thời đưa cho năm mươi lượng bạc như hứa. "Nếu ngươi , cứ , sẽ đưa ngươi ." Giọng Chương Ngọc tuy chút thương hại, nhưng ánh mắt lạnh nhạt, chút gợn sóng. Người như , chắc hẳn đáng để bận tâm.
Tên mặt rỗ tuy , nhưng vẫn dẫn . Hắn khá cẩn thận, tìm cho một căn phòng hẻo lánh, cách xa khu nhà của bọn họ. Ta vô cùng cảm kích. Trong phòng, đồ dùng sinh hoạt đầy đủ thứ, giường còn chăn bông ấm áp. Ta sống đến chừng tuổi, nào từng ngủ giường? Đều là co ro trong đống rơm rạ ở nhà kho, lạnh lẽo thấu xương. Huống chi, còn đắp chăn bông. Cuộc sống như , mơ cũng dám mơ tới.
Sau khi thu dọn xong, dạo một vòng. Mọi đều là cô gái xí mà tên mặt rỗ lấy. Dọc đường, họ chỉ trỏ, bàn tán, nhưng cũng chẳng ai gần. Trong lòng tính toán. Xem , công việc núi cũng ít.
Trời về chiều, liền đến nhà bếp. Đã quyết định ở , siêng năng, nhanh nhẹn, mắt thấy việc là , lười biếng.
Đầu bếp Tôn Đại Dụng thấy , hề ngạc nhiên, sai nhặt rau, rửa sạch, cắt nhỏ. Ta nhiều, xắn tay áo, nhanh nhẹn việc. Thấy việc gọn gàng, hề lề mề, Tôn Đại Dụng hài lòng gật đầu, sang ninh thịt. Mùi thịt thơm phức, khiến thèm nhỏ dãi. sợ ghét bỏ, cố gắng nồi thịt, chuyên tâm việc.
Rau chuẩn xong, liền quét dọn nhà bếp, lau chùi bếp lò. Làm xong xuôi, gánh nước đổ chum. Dáng nhỏ bé, gánh nổi cả đòn gánh, bèn xách từng thùng nước một. Thùng đầy quá nặng, xách nổi, đổ bớt một nửa, cứ thế về về, để bản rảnh rỗi giây phút nào.
"Nha đầu, đây giúp nếm thử xem mặn nhạt thế nào." Tôn Đại Dụng gắp một miếng thịt to, nạc mỡ đan xen, màu sắc nâu đỏ mắt, nuốt nước bọt ừng ực.
"Nhanh lên, đang đợi cơm, mau nếm thử xem mặn nhạt ." Ông giục. Ta vội vàng nhận lấy miếng thịt. Miếng thịt to bằng cả nắm tay. Nếm thử mặn nhạt thôi mà, cần gì nhiều thế?
Ta cắn một miếng, thật sự thơm ngon vô cùng, ngon đến mức dậm chân. Tôn Đại Dụng vẻ mặt vui mừng, phản ứng của , vẻ hài lòng. Ông ngân nga hát, tiếp tục công việc.
Ta theo bóng lưng ông, nước mắt bỗng dưng trào . Ta cảm nhận sự ấm áp, thiện lương của ông. Đây nào ổ sơn tặc, đây rõ ràng là phúc địa của .
2
Những ngày tháng núi, nhanh chóng thích nghi. Sáng sớm cho ngựa ăn, bổ củi quét sân, khi ăn xong thì giặt giũ quần áo, đến giờ cơm thì xuống bếp phụ giúp, ai quần áo rách cũng thể vá . Mãi đến giờ Hợi buổi tối mới lên giường nghỉ ngơi, gần như lúc nào nhàn rỗi. Không ai ngờ một cô nương mười bốn tuổi thể đảm đang đến . Mọi càng thêm mấy phần thiện cảm với .
Trừ tên mặt rỗ . Hắn gặp là cứ ngửa mặt lên trời, vì cùng là xí lẽ chỉ như mới thể tạo cách giữa và .
Tôn Đại Dụng thường khuyên đừng việc quá sức, khiến ông cũng ngại ngùng khi lười biếng, bảo ít thôi cũng ai trách. đối với , những việc là gì . Ở nhà cũng những việc , thậm chí còn nhiều hơn, chỉ cần chậm một chút là đánh mắng, giữa mùa đông giá rét mẫu hắt nước lạnh cũng là chuyện thường. ở đây, khi việc xong, đều lịch sự với một câu "vất vả ". Lúc ăn cơm, bát của lúc nào cũng đầy ắp thịt cá, bao giờ ít . Mỗi xuống núi trở về, đều mang cho đủ loại quà tặng, trâm cài, y phục, bánh trái, đồ chơi…
Chỉ trong vòng hai tháng, béo lên trông thấy. Trước , nào dám nghĩ sẽ cuộc sống như . Nghĩ cũng dám nghĩ.
Mỗi bọn họ xuống núi, đều quỳ trong sân, thắp hương cầu nguyện, mong họ bình an trở về.
đêm hôm đó, trời cao dường như thấy lời cầu nguyện của . Chương Ngọc thương nặng, má.o me đầm đìa, khiêng về. Tên mặt rỗ và những khác lo lắng đợi bên ngoài.
Trong phòng, Công Tôn đại phu đang dốc hết sức cứu chữa cho Chương Ngọc. Ta theo lời ông dặn, đun nước, rót nước, lấy kéo, đưa thuốc… Nhìn sắc mặt tái nhợt của Chương Ngọc, ước gì giường là .
"Nha đầu, giờ lúc . Có – Công Tôn Hoa Tiêu ở đây, Diêm Vương bắt cũng nể mặt mà để Chương Ngọc ở thêm chút nữa."
Nghe , mới nhận mặt đẫm nước mắt. Công Tôn đại phu đúng, bây giờ lúc , giữ vững tinh thần, vai trò phụ tá, để đại phu dễ dàng cứu chữa, vướng bận.
Trời sáng, Công Tôn đại phu thu kim, thở phào nhẹ nhõm. Sau khi dặn dò cách chăm sóc Chương Ngọc, ông dụi mắt, lảo đảo nghỉ ngơi. Đêm qua, ông cũng mệt mỏi lắm . Tuy nhẹ nhàng, nhưng , ông giành giật mạng sống của Chương Ngọc từ tay Diêm Vương.
"Công Tôn đại phu danh xưng là thần y nhất thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền."
"Nếu thời thế loạn lạc, chúng thể gặp nhân vật như chứ."