Hóa Ra Anh Luôn Ở Đây - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ xong, Lục Doãn đã nhanh chóng cho Bạch Lạc Lạc rời khỏi văn phòng.
Dù bận rộn, anh ấy vẫn không quên chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt cho tôi.
Nhìn anh lục tung mọi ngóc ngách trong phòng làm việc, bày ra cả đống bánh kẹo, tôi chợt cảm thán — thói quen "cho ăn" này vẫn chẳng khác gì năm xưa.
Nhưng rồi tôi lại chột dạ.
Lục Doãn vốn không thích ăn vặt.
Vậy trước khi tôi về nước, những món này... anh chuẩn bị cho ai?
Không cần đoán cũng biết là ai rồi.
Miếng snack trong miệng bỗng dưng mất ngon, tôi ôm gối, tựa vào ghế sofa ngẩn ngơ.
Mãi đến khi Lục Doãn ngồi xuống bên cạnh, tôi mới giật mình.
Sợ đến mức quên mất miệng còn đang ngậm nửa thanh pocky, vừa hé môi định nói thì…
Lục Doãn nhanh như chớp, một tay giữ gáy tôi, cúi xuống cắn lấy nửa thanh pocky ấy, rồi thừa thế lướt nhẹ lên khóe môi tôi một cái.
Khoan đã, ai dạy anh ấy kiểu hôn này thế?
Cái người năm nào chỉ cần nắm tay thôi cũng đỏ bừng mặt, giờ lại như khai mở nhâm đốc mạch, thành cao thủ tình trường rồi?
Phản ứng đầu tiên của tôi không phải là vui mừng, mà là... anh ấy học mấy trò này từ ai?
Rõ ràng là tôi đã buông tay trước, vậy mà giờ trong lòng lại chua chát đến thế.
Đúng là tự mình làm khổ mình.
“Mai về nhà một chuyến đi.”
Giọng Lục Doãn dịu dàng, ánh mắt vẫn lưu luyến nơi môi tôi.
Tôi vội vàng che miệng, sợ lát nữa ra ngoài, cả công ty lại thấy môi mình đỏ rực mất.
"Không phải bố mẹ anh đi công tác rồi sao?" Tôi lỡ miệng hỏi.
Lục Doãn nhướng mày, không đáp.
Tôi chợt tỉnh ngộ — anh nói là về... nhà tôi.
Cái miệng gọi nghe mà tự nhiên như cơm bữa.
Ngày hôm sau, khi tôi về nhà, mới biết Lục Doãn không chỉ gọi miệng trơn tru.
Anh quen thuộc với nhà tôi đến mức khiến tôi có cảm giác mình mới là khách.
Anh xắn tay áo nhặt rau với mẹ tôi, vừa xem tivi vừa trò chuyện, còn có thể cùng bố tôi tán gẫu về công việc.
Tôi chỉ có thể câm nín, ngồi bên cạnh nhấp nước lọc, nhìn cái cảnh kỳ quặc mà ấm áp ấy.
Hóa ra... tôi mới là kẻ thừa thãi?
Cơm nước xong, bố tôi gọi Lục Doãn vào thư phòng đánh cờ.
Tôi uể oải nằm trên sofa tâm sự với mẹ.
Cũng nhờ thế tôi mới lần đầu tiên cảm thấy mình thực sự là con gái ruột của nhà này.
“Mẹ coi như đã gả được con đi rồi...” Mẹ tôi cảm khái đầy vui mừng.
Tôi ngẩn ra:
“Ý mẹ là sao?”
Ai ngờ mẹ tôi như tìm được chỗ trút bầu tâm sự, lải nhải không ngừng.
“Ban đầu, mẹ và bố con cũng không định đồng ý cho con và Lục Doãn kết hôn. Dù sao hồi nhỏ cũng chỉ là đính ước đùa vui thôi.”
“Nhưng... Tiểu Doãn ngày nào cũng chạy tới nhà mình, hết làm việc nhà lại mua quà biếu bố mẹ, làm đến mức bố con không chịu nổi, suốt ngày trốn tăng ca, còn mẹ thì tìm cớ trốn đi chơi mạt chược.”
Tôi trố mắt, không thể tin nổi.
Mẹ tôi còn hừ một tiếng, điểm nhẹ trán tôi:
“Con còn không biết điều đi. Cái thằng bé Tiểu Doãn đó, dính chặt lấy con từ lâu rồi. Bố mẹ không đồng ý, nó càng cố gắng lấy lòng. Cuối cùng cũng thành công, bây giờ thì tốt rồi, coi như công sức nó bỏ ra không uổng phí.”
Tôi ngồi ngây ra — hóa ra từ đầu đến cuối, không phải tôi lợi dụng anh ấy.
Mà là tôi, tự chui đầu vào lưới.
Tôi vốn định hỏi Lục Doãn cho rõ, nhưng rồi lại đổi ý.
Cứ từ từ khám phá sự thật cũng thú vị mà.
Ngồi trên xe, tôi lặng lẽ quan sát anh.
Lục Doãn nắm chặt vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng, nhưng giọng nói lại có phần cứng ngắc:
“Nhìn anh hoài thế?”
Tôi ngồi ghế phụ, nhìn lướt qua vành tai đỏ bừng của anh, khóe môi không kìm được cong lên.
Tưởng rằng mấy năm qua anh đã thành cáo già, ai ngờ vẫn chỉ là một chú cáo nhỏ biết thẹn.
Tôi cố ý trêu:
“Nhìn chồng mình không được à?”
Két ——
Xe thắng gấp, lốp xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai.
Lục Doãn nghiến răng, cố gắng ổn định xe rồi quay sang, gằn giọng:
“Em vừa nói gì?”
Tôi lười trả lời, giả vờ mở cửa xe, thả lại một câu:
“Không nghe rõ thì thôi.”
Rắc. Cửa xe bị khóa.
Tôi bĩu môi, còn định quay mặt đi thì đột nhiên…
Một nụ hôn nóng bỏng ập tới.
Tôi không kịp phản ứng, lỡ kêu lên một tiếng, lại càng cho anh ấy cơ hội lấn tới.
Đến khi gần như nghẹt thở, Lục Doãn mới lưu luyến rời ra, ánh mắt đen thẫm, mang theo chiếm hữu rõ rệt.
Tôi thở dốc, liếc xuống dưới, không nhịn được buông lời:
“Nếu không muốn lên trang nhất báo sáng mai, thì anh nên bình tĩnh lại đi.”
Lục Doãn cũng nhìn theo, sau đó uất ức thì thầm:
“Còn không phải tại em, trêu người rồi bỏ mặc…”
Tôi dở khóc dở cười, đây là đổ lỗi cho tôi đấy à?
Thấy tôi sắp phát cáu, Lục Doãn vội vàng chuyển chủ đề:
“Cuối tuần này trường cấp ba tổ chức kỷ niệm trăm năm, mình cùng đi nhé?”
Trường Nhất Trung thành phố Vụ Sơn tổ chức lễ kỷ niệm trăm năm, mời rất nhiều cựu học sinh xuất sắc về dự.
Ngoài ra còn có giáo sư từ các trường hợp tác quốc tế tham dự.
Lục Doãn là một trong những cựu học sinh tiêu biểu, còn được mời lên phát biểu.
Còn tôi... chỉ có thể lấy thân phận "vợ của cựu học sinh ưu tú" mà đi theo anh.
Trên đường đi, gặp không ít bạn cũ.
Ánh mắt ai nấy đều mang theo sự trêu chọc, khiến tôi — dù mặt dày — cũng bắt đầu thấy xấu hổ.
Lục Doãn ngược lại, nắm chặt tay tôi không buông, tựa như đang tuyên bố quyền sở hữu.
Dù mẹ đã nói cho tôi biết, là Lục Doãn chủ động đòi cưới tôi, nhưng trong lòng tôi vẫn khó mà tin hết được.
Mấy lần muốn hỏi anh, cuối cùng đều nuốt lời.
Anh ấy đưa tôi ngồi vào khu vực dành cho khách VIP, còn mình thì đi chuẩn bị phát biểu.
Tôi định lén chuồn ra sau ngồi, bị ánh mắt tội nghiệp của Lục Doãn bắn cho một phát, đành ngoan ngoãn ngồi lại.
Thật chẳng có tiền đồ!
Tôi đang định giết thời gian bằng điện thoại thì bỗng ghế bên cạnh có người ngồi xuống.
Tôi theo phản xạ quay đầu — là Bạch Lạc Lạc.
Suýt nữa tôi đã quên, xét thành tích học tập năm đó, Bạch Lạc Lạc luôn là người sánh ngang Lục Doãn.
Lần nào thi cử, hai cái tên đó cũng song hành bên nhau.
Hôm nay, cô ấy cũng được mời với tư cách cựu học sinh ưu tú.
Tôi kiềm chế cảm xúc, gật đầu xã giao.
Không ngờ Bạch Lạc Lạc đột nhiên mở miệng:
“Bà Lục, có hứng giao dịch không?”
Tôi khựng lại, nở nụ cười lạnh:
“Cô muốn giao dịch cái gì?”
Bạch Lạc Lạc ánh mắt sáng rực:
“Về Tổng Giám đốc Lục của cô.”
Thấy tôi im lặng, cô ta càng thêm chắc chắn:
“Tôi biết hai người kết hôn, nhưng giữa hai người... vẫn còn khoảng cách, đúng không?”
Ánh mắt muốn đâm chết người của tôi suýt nữa kìm không nổi.
Trong đầu tôi diễn ra đủ loại kịch bản phim cẩu huyết.
Cả việc cô ta móc ra giấy khám thai cũng không phải không thể!
Tôi siết chặt tay, cố nén cảm xúc:
“Cô nói thẳng đi.”
Bạch Lạc Lạc khẽ cười:
“Tôi muốn giúp cô.”
Ha.
Lúc đó tôi còn đang nghĩ, chuẩn bị sẵn tinh thần ly hôn, chia tài sản.
Ai dè, "tình địch" lại chủ động chìa tay muốn giúp tôi?
Ánh mắt Lục Doãn thoáng qua vẻ ngạc nhiên nồng đậm, bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng khóe môi lại bất giác nhếch lên.
Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc bình giữ nhiệt trong tay tôi, nụ cười càng thêm sâu:
“Đây... mang cho anh à?”
“Không, cho chó ăn.”
Tôi lạnh nhạt đáp.
Nụ cười trên môi Lục Doãn cứng đờ.
Bạch Lạc Lạc thức thời rời đi, còn không quên ân cần đóng cửa lại. Nhưng tôi lại kịp thấy cô ta lén nháy mắt với Lục Doãn trước khi đi.
Một mặt nói muốn "giúp đỡ" tôi, mặt khác lại liếc mắt đưa tình với anh ấy.
Tôi cười lạnh trong lòng, cố ý dùng lực đặt mạnh chiếc bình xuống bàn.
Đè nén hết nỗi khó chịu trong lòng, mặt không biểu cảm.
Lục Doãn làm như không thấy thái độ lạnh nhạt của tôi, trái lại càng mừng rỡ.
Anh vòng tay ôm lấy tôi, vùi đầu vào hõm cổ tôi, giọng nũng nịu:
“Vợ ơi, anh đói rồi."
Một giây trước còn là tổng giám đốc khí thế ngút trời, giây sau đã hóa thành cún con ướt sũng.
Khả năng "lật mặt" của anh đúng là thành thục đến mức đáng kinh ngạc.
“Tổng giám đốc Lục chắc không đói đâu, uống cà phê là đủ rồi.”
Tôi mỉa mai.
Bất chợt, một luồng hơi thở nóng hổi phả lên cổ, tiếp đó là cảm giác mềm mại ấm áp —
Lục Doãn đang nhẹ nhàng cắn lấy làn da nơi đó.
Một luồng tê dại lan khắp toàn thân, đến nỗi chân tôi cũng muốn nhũn ra.
“Lục Doãn!”
Tôi vừa đẩy anh vừa gọi cảnh cáo.
Nhưng giọng nói đã mềm đi, còn mang theo chút run rẩy, nghe thế nào cũng như đang làm nũng hơn là tức giận.
Hành động đẩy ra cũng trở thành nửa vời, như mời gọi.
Thấy sắp mất kiểm soát, bên ngoài lại có tiếng bước chân đến gần.
Tôi bừng tỉnh, vội đá cho anh một phát.
Lục Doãn lúc này mới chịu dừng lại, còn an ủi tôi bằng cách ôm vào lòng, hôn lên tóc tôi.
Tôi cố bình ổn hơi thở, tim vẫn đập loạn.
“Về nhà rồi tiếp tục.”
Anh mặt dày lén hôn trộm tôi thêm một cái.
Tôi trừng mắt nhìn anh.
Ngay lúc đó, giám đốc hành chính — với hai chữ "thảm hại" to tướng trên trán — vội vàng chạy vào:
‘Tổng giám đốc, phiên dịch đi cùng ngày mai bị tai nạn giao thông rồi!”