Hóa Ra Tôi Sinh Con Gái - 9.end
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:11:39
Sáng nay về nhà, tâm trạng hẳn là vui vẻ.
Con gái phiền phức biến mất, từ nay thứ của đều là của con trai .
mất con, thế nào cũng sẽ tâm ý chăm sóc Đống Đống.
Anh cố tình cho báo cảnh sát, lề mề bên ngoài cả ngày.
Để cùng, khi về nhà, mới phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng.
Thực tế là, đứa con trai nối dõi ba đời của mất.
Chính cũng triệt sản.
Nhân tình thấy .
Mẹ thì chết.
Sự kích thích … thật khiến sụp đổ.
Khi hàng xóm giúp đỡ đỡ bà già dậy, Chu Văn bắt đầu la hét điên cuồng.
“Chu Văn, đừng để già an lòng.
“Anh xem, bát cơm của bà còn ăn xong kìa.”
Một vị hàng xóm lớn tuổi, đáng kính khuyên nhủ.
“Cơm? Cơm gì chứ?
“Mẹ rõ ràng chỉ giả bệnh thôi, bà bệnh gì cả!
“Chỉ là đường huyết cao, chẳng vấn đề gì .
“Mẹ ơi, mau dậy , con trai đút cơm cho đây !”
Anh thật sự sụp đổ.
bế Tiểu Bảo, lo liệu tang lễ cho chồng, “chăm sóc” Chu Văn vài ngày.
với rằng lẽ cả đời sẽ bao giờ gặp Đống Đống nữa.
Người phụ nữ cũng bọn buôn mang .
Không cần bác sĩ chẩn đoán, ai cũng hóa điên.
thuê đưa bệnh viện tâm thần.
Bán luôn công việc của , để đến giúp chăm sóc Tiểu Bảo, còn thì .
Với tiền bán từ công việc của , mở một quán ăn giờ .
Khi chị kết hôn, Tiểu Bảo mẫu giáo.
Cậu đồng nghiệp cho chị mượn máy ảnh ngày , bây giờ trở thành rể của .
Hai họ tâm đầu ý hợp, tình cảm .
Còn về Lý Bảo Quân và , cũng dạy dỗ bọn họ, đưa họ đến nơi mà họ nên đến.
Khi Tiểu Bảo bắt đầu hiểu chuyện, một ngày, dẫn con bé đến bệnh viện tâm thần thăm cha nó.
với con rằng, Tiểu Bảo là cha, chỉ là cha bệnh thôi.
Chu Văn chằm chằm khuôn mặt Tiểu Bảo, điên cuồng hét lên:
“Đồ con gái thối tha, kiếp vứt bỏ mày, ngờ kiếp mày vẫn thể lớn lên!”
nét mặt Tiểu Bảo, dịu dàng an ủi con:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-ra-toi-sinh-con-gai/9-end.html.]
“Con thấy , Tiểu Bảo?”
“Cha con bệnh thật , cứ suốt ngày linh tinh về kiếp kiếp , thể chữa khỏi .”
“Không , ơi.
“Con cảm thấy bên trong cơ thể của cha một con quỷ.
“Con quỷ thế cha mất .
“Hãy cứ để ông ở đây .”
Tiểu Bảo càng ngày càng lớn.
Năm con bé lên mười tuổi, chị gọi điện cho bảo đến bệnh viện.
“Bạn cùng bàn của Tiểu Bảo thường xuyên bắt nạt khác.
“Hôm nay nó dùng bút máy quệt đầy mực lên Tiểu Bảo, còn Tiểu Bảo cha, là đứa trẻ cha thương.
“Thế là Tiểu Bảo túm tóc nó, đánh cho nó một trận.”
Chị kể sự việc.
“ đứa bạn cùng bàn cũng dạng .
“Nó gọi ruột của nó đến, chờ lúc tan học thì đánh với Tiểu Bảo.
Nhất Phiến Băng Tâm
“Kết quả là Tiểu Bảo gãy xương tay trái, ngón út suýt nữa thì đứt lìa.”
Chị đau lòng đến rơi nước mắt.
Mười ngón tay nối liền với tim, lòng cũng đau đớn vô cùng.
“Phụ của đứa bạn cùng bàn là ai? Còn của nó gì?”
cố gắng giữ bình tĩnh.
“Một ở cục thuế, một là nội trợ.
“Còn của nó thì là học sinh cấp ba.”
“Học sinh cấp ba bắt nạt học sinh tiểu học?”
thật sự kinh ngạc.
Bấy lâu nay cầm dao, cũng lưỡi d.a.o của cùn .
Có lẽ đến lúc cho phụ nhà nó đến uy lực của một kẻ xem là bệnh nhân tâm thần tái sinh .
Trên đường đến trường, chợt nhớ đến chuyện kiếp .
Trước khi trọng sinh, chị đến bệnh viện tâm thần thăm .
Lúc đó, vì gia đình thảm sát, ai dám động đến chị, nên chị sống ngẩng cao đầu, thoải mái tự tại.
Chị với rằng, chị nhận nuôi một bé gái.
Dự định hai con sẽ sống cùng .
Chỉ là… bàn tay cô bé đó thiếu mất một ngón út.
, chính là ngón út tay trái.
Cô bé bắt nạt, viện mồ côi ai bảo vệ, kịp đưa bệnh viện,
Thế nên tay trái tàn tật.
Hóa , kiếp , con gái cũng theo chị .
(End)