Hóa Thân Của Nữ Nhân
Chương 1
1.
Ta là Túc Thương, vị nữ thần đầu tiên được sinh ra trong thiên địa. Nhiệm vụ của ta là cai quản nữ nhân các thế giới và khả năng sinh sản của họ.
Đây cũng là nữ thần cuối cùng trên thế giới này.
Ta phụ trách nhân quả luân hồi mấy vạn năm, lại đột nhiên bị Thiên Đế buộc tội.
Hắn nói, ta cho nữ nhân ưu đãi quá nhiều.
Ta liền cùng hắn đánh cược, để cho hắn dấn thân hạ phàm làm nữ nhân.
Trong lúc này, Thiên Đế sẽ mất đi trí nhớ cùng pháp lực, hoàn toàn là một nữ tử bình thường.
Thiên Đế đồng ý, tiên quân xung quanh cũng nhao nhao ủng hộ hắn.
“Thiên Đế thật can đảm!”
“Cho dù Túc Thương là vị thần đầu tiên trong thiên địa thì cũng là nữ nhân, tóc dài, kiến thức ngắn.”
Nhắc tới cũng kỳ quái.
Khi nhiều cổ thần biến mất, các nữ thần ngày càng ít đi.
Hầu hết các vị thần mới trên thiên giới đều thăng thiên từ người phàm và không có một nữ nhân nào trong số họ.
Ta bị mắc kẹt trên một ngọn núi cao và chỉ có thể đoán mọi việc bằng cách quan sát các ngôi sao, không thể thấy nữ nhân nào trong số họ.
Thiên Đế hạ phàm, đối với ta mà nói là một thời cơ tốt.
2
Thiên Đế tên là Phục Khải.
Đời thứ nhất, hắn sinh ra ở một sơn thôn xa xôi.
Chúng thần chen chúc cùng một chỗ, chụm đầu vào nhau, trong lời nói có chút hưng phấn.
Trong đó đặc biệt nhất chính là Nhật Tinh Quân.
Nhật Tinh Quân là do chim trĩ vàng trong rừng hóa hình, nghe nói hắn sinh ra ở sơn thôn.
Tinh Quân hăng hái nói với mọi người: “Người dân trong làng rất thiện lương.”
“Còn nhớ lúc ấy, ta vừa mới nở, liền được một bà lão nhà kế bên nhặt được, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong đống rơm.”
“Trẻ con trong thôn hoạt bát đáng yêu, huynh đệ lúc nào cũng đoàn kết.”
“Ta nhớ rõ nạn đói năm ấy, bà lão thà rằng chết đói cũng muốn đem chén cháo gạo lức cuối cùng cho cháu trai ăn.”
Ta nghe xong, trầm ngâm không nói, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Thủy Kính.
Thủy Kính sáng lên, hiện ra hình ảnh Phục Khải sinh ra.
Tinh Quân cười to, hưng phấn nói với những người xung quanh: “Phục Khải thật sự có phúc khí tốt, gia đình này là hậu nhân của bà lão năm đó, chắc hẳn đời này hắn có thể phi thăng rất nhanh!”
Hắn quay đầu, cười mỉa mai ta: “Túc Thương, xem ra vận khí của ngươi không tốt lắm, không bằng sau này đem quyền sinh sản chuyển cho ta?”
Khinh người quá đáng.
Ta nhìn hắn, gằn từng chữ nói: “Tinh Quân, nếu như ngươi thua, liền đem quyền quản lý mặt trời mọc, mặt trời lặn cho ta. Thế nào?”
Tinh Quân đồng ý không chút do dự.
Hắn dường như đã nghĩ ra cách sử dụng quyền sinh sản như thế nào, trên mặt lộ ra vẻ tự hào không thể kiềm chế.
“Một con gà mái có thể nuôi một đàn con. Túc Thương, ngươi lại để một nữ nhân nhiều nhất chỉ có thể sinh ra một đứa trẻ, cứ tiếp tục như vậy, nhân gian sẽ phát triển thế nào đây?”
“Thật là lòng dạ đàn bà!”
Hắn đem hình ảnh Thủy Kính mở lớn, chuyển đến trước mặt các thần.
“Nhìn đi, sơn thôn…”
Nói xong, Tinh Quân đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Ta cũng thay đổi sắc mặt.
Đứa bé trong gương nắm chặt nắm tay, mặt xanh tím, chìm nổi trong nước sông lạnh như băng.
Chỉ chốc lát sau, liền không còn tiếng động.
Phục Khải đã chết.
Từ lúc sinh ra đến lúc chết đi, hắn chỉ sống được một khắc đồng hồ ngắn ngủi.
Mới vừa từ trong bụng mẹ chui ra, bà lão trong phòng liền vội vàng bước lên phía trước kiểm tra.
Sau khi phát hiện là bé gái liền không chút do dự dìm chết Phục Khải ở trong nước sông.
Mặt của Tinh Quân đỏ bừng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi ta: “Túc Thương, ngươi có phải đã sớm biết rồi không?”
“Hôm nay, ngươi cố ý làm ta xấu mặt, là bởi vì ngươi đã sớm mơ ước quyền uy của ta!”
Nhưng trên mặt ta lại đột ngột chảy ra một giọt nước mắt.
Một nữ thần không thể khóc.
Một khi rơi lệ, một phần tiên lực sẽ tiêu tan.
Ta làm sao có thể sớm tính toán được chuyện này đây?
Ta đưa tay, muốn chạm vào sơn thôn trong Thủy Kính.
“Đằng sau một bé gái bị chết đuối là hàng ngàn bé gái sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày.”
“Ngươi chỉ quan tâm quyền bính, nào biết trong lòng của ta đau khổ như thế nào?”
“Chúng sinh khổ, ta cũng khổ.”
Tinh Quân ở một bên đột nhiên thống khổ gầm nhẹ.
Một luồng sáng từ thân thể hắn thoát ra, trong nháy mắt vọt vào trong thân thể ta.
Ta bắt lấy, cảm giác có chút kỳ quái.
Tiên lực bởi vì nước mắt mà tiêu tán, giờ này khắc này lại được thần lực của Tinh Quân lấp đầy.
Nhưng thần lực này đối với ta lại không có chút bài xích nào, trong nháy mắt liền cùng ta hòa làm một thể.
Ta nhìn Tinh Quân đang đau đớn và nhăn nhó trên mặt đất và hỏi: “Ngươi nói sơn thôn này huynh đệ yêu thương nhau, ta muốn hỏi ngươi, trong thôn này nữ hài đâu?”
“Họ đã đi đâu?”
Tinh Quân không lên tiếng.
Mất đi thần lực, hắn dần dần thoái hóa, cuối cùng biến trở về nguyên hình.
Các tiên quân xung quanh đột nhiên sắc mặt thay đổi, nhao nhao lui về phía sau một bước.
Trên mặt đất nào có chim trĩ vàng xinh đẹp nào, chỉ có một con quạ hói đã rụng hết lông.
3
Nguyên hình của Tinh Quân hiện ra, chúng tiên quân ngây người trong chốc lát, bắt đầu phủi sạch quan hệ.
“Quạ đen tinh này lại dám giấu thân phận, đứng vào tiên ban, thật sự là đáng giận!”
“Cùng hắn ở chung mấy trăm năm, ta đã sớm cảm thấy hắn có gì đó không đúng, không giống bộ dáng của chim trĩ vàng!”
Tiểu tiên nga ở một bên tò mò hỏi: “Chim trĩ vàng trông như thế nào?”
Vị tiên quân kia đỏ mặt, ấp a ấp úng nói không rõ ràng.
“Chim trĩ vàng… chính là chim trĩ vàng.”
Nhìn thấy trong ánh mắt những đồng liêu khác tràn ngập giễu cợt, hắn thẹn quá hóa giận, phất tay hướng tiên nga thi triển tiên thuật.
Tiên nga chỉ là động vật chết oan ở nhân giới đến đây, nào có pháp lực gì.
Nàng sợ tới mức ngã xuống đất, nhịn không được hướng bốn phía cầu cứu: “Các vị tiên quân, cứu ta…”
Nhưng bọn họ chỉ xem náo nhiệt, thờ ơ.
Trong giọng nói mơ hồ còn mang theo chút hưng phấn.
“Tiểu tiên nga này ngây thơ hoạt bát, nhìn có vài phần thú vị, nếu có thể làm cho nàng rơi vài giọt nước mắt nhìn càng xinh đẹp.”
Ta xoay người, đứng ở trước mặt tiên nga, nhẹ nhàng chặn tiên thuật.
Ta ngước mắt nhìn lên, tiên quân kia có chút chột dạ, quay đầu không nhìn ta, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu không phải có thần lực của Tinh Quân, ngươi làm sao có thể ngăn được ta?”
Bộ dáng thoạt nhìn thập phần không phục.
Ta hỏi hắn: “Ngươi tên là gì?”
Tiên quân kia hoảng sợ, cố gắng trấn định trả lời: “Ta là Xuân Thần chưởng quản bách hoa – Ngao Trọng.”
Ta chỉ tay về phía hắn.
“Xem Thiên Đế lịch kiếp tựa hồ không thú vị lắm, không bằng chúng ta đánh cược. Ai thua liền đem tất cả quyền uy trong tay nhường lại.”
Có lẽ là thần lực của ta quá mức mê người, hắn không suy nghĩ liền đồng ý.
Chúng ta cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thủy Kính.
Thiên Đế rất nhanh liền tiến vào luân hồi.
Lúc này đây, vận khí của hắn tốt hơn rất nhiều, trở thành con gái của một vị quan nhị phẩm trong hoàng thành.
Mãi cho đến mười sáu tuổi, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Ngao Trọng thở phào nhẹ nhõm, đắc ý hỏi ta: “Lần này, chắc hẳn Thiên Đế có thể bình an cả đời, sớm ngày trở về.”
Nhưng ta lại cau mày.
Bởi vì nàng đang nghênh đón kiếp nạn đầu tiên trong đời, chính là làm vợ người ta.
Huống hồ, phu quân của nàng đã sớm nuôi ngoại thất bên ngoài phủ.
4
Phục Khải đời này tên Phù Tang, so với đời trước tốt hơn một chút, ít nhất còn có tên.
Nữ nhi đại quan đương nhiên sẽ không tùy tiện thành thân.
Trong phủ chọn lựa, chọn rồi lại chọn, cuối cùng chọn Đại tướng quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Khoảng thời gian vừa thành thân, hai người vô cùng hòa hợp, trong khoảng thời gian ngắn được mọi người trong kinh thành hâm mộ.
Nhưng rất nhanh, tướng quân liền đem ngoại thất vào phủ.
Ngao Trọng nhìn Thủy Kính không hề sốt ruột.
Hắn thản nhiên nói: “Nam tử thế gian nào có người không tam thê tứ thiếp? Chuyện thường thôi, sẽ không cản trở Thiên Đế trở về.”
Chúng tiên quân nhao nhao phụ họa.
Năm thứ nhất, tướng quân đón về ngoại thất dịu dàng.
Năm sau, tướng quân mang về một cô gái yếu đuối từ chiến trường.
Năm thứ ba, thanh mai trúc mã hoạt bát…
Năm thứ tư, hoa tỷ muội nuông chiều…
Ngao Trọng vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Tướng quân này thật sự rất biết hưởng phúc, không bằng ban cho hắn thần cách, để hắn phi thăng đi.”
Ta bình tĩnh liếc hắn một cái.
Phù Tang trẻ trung và đầy nghị lực không thể chịu nổi sự lăng nhăng của chồng và muốn chia tay.
Thừa dịp tướng quân ra ngoài, len lén chạy về nhà mẹ đẻ.
Nhưng trong nhà đối xử với nàng cho dù tốt, cũng không thể giữ nàng ở lại.