HOÀI TRÚC - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:32:42
Thế nhưng ngày tháng vẫn ngày một gian nan, cháo trong bếp ngày càng loãng, đến cả tiền tháng cũng bọn nô tài ngang nhiên xén bớt.
Thuở , hai nhà Thẩm – Bùi qua thiết, hôn sự sớm định đoạt.
Mỗi độ lễ tết, Bùi Dĩnh đều đến bái phỏng, trùng hợp bắt gặp cảnh nô bộc ức hiếp.
Có lẽ lúc mang lòng trượng nghĩa, hoặc lẽ chỉ tiện tay mà thôi.
Tóm , tên nô tài thiếu niên Bùi Dĩnh xử trí ngay tại chỗ.
Còn , tựa như con chuột trong đêm, lén lút trốn trong góc dắt trưởng tỷ thả diều, trong lòng âm thầm nảy mầm một hạt giống mang tên “ngưỡng mộ”.
từng dám nghĩ, một ngày nào đó, thiếu niên với diện mạo như ngọc … trở thành phu quân của .
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khi , tân hoàng mới đăng cơ.
Bùi gia sai phe, tước vị từ Hầu phủ rớt xuống thành Bá phủ, đến cả Bùi tiểu lang quân phong lưu tuấn tú năm nào cũng ngã ngựa trọng thương, hai chân tàn phế.
Phụ xưa nay coi trọng danh tiếng, ông chịu từ hôn lúc , chẳng nỡ để trưởng tỷ chịu khổ, thế là liền nhớ đến .
Lần đầu tiên thấy gương mặt nghiêm khắc hiện lên vẻ ôn hoà hiếm , tựa chiếc mặt nạ tô son điểm phấn trong sân khấu — phô trương mà trống rỗng.
Ông vuốt râu than nhẹ:
“Ly Trúc cũng lớn từng , cũng nên gả thôi.”
Đích mẫu dịu dàng nghiêng , vỗ vỗ mu bàn tay , ngữ khí đầy hàm ý:
“Ta con là đứa hiếu thuận, chắc hẳn cũng mong di nương con sống an những ngày cuối đời, chăng?”
“Chỉ cần con chịu gả sang Bùi gia, yên ở đó, thì tiền thuốc cho di nương con, thể ghi chi tiêu của cả nhà.”
Ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu đồng ý.
Chẳng bao lâu , khoác lên chiếc giá y vặn, mang theo mười rương hồi môn mỏng như giấy, trở thành nương tử của Bùi Dĩnh.
Ta từng mong, tương lai thể cùng phu quân sống hoà thuận, dẫu tương kính như tân, thì cũng bình thản sớm hôm.
Nào ngờ ngay đêm tân hôn, Bùi Dĩnh liền nổi trận lôi đình, đập nát nến long phụng cùng chén rượu hợp cẩn, lạnh giọng :
“Hừ… nhà họ Thẩm các thật giỏi, dùng một thứ nữ để đánh tráo cho qua chuyện.”
“Vừa giữ tiếng thơm, còn để nuôi một kẻ ăn bám, thiên hạ chuyện đến thế?”
Ta đỏ mặt cúi đầu, nghĩ đến mẫu , đành mặt dày ở .
“Ta… việc gì cũng thể , sẽ để trở thành kẻ ăn bám.”
Hắn im lặng một khắc, đó đưa tay lấy từ giá xuống một bó thẻ tính, đưa tới mặt , trong đôi mắt phượng dài hẹp đầy vẻ giễu cợt.
“Tốt lắm! Bùi gia nuôi kẻ ăn . Ngươi ở ăn ở trong phủ, thì lấy thẻ tính mà trả.”
Một thẻ tính, đổi một bữa cơm, ở hai ngày.
Ngay cả vài thước vải để may đồ dùng cho nguyệt sự, cũng dùng thẻ tính đổi.
Mà y phục dệt, giày vá, chẳng đáng nửa thẻ.
Chỉ khi nào lo toan đấy, khiến Bùi Dĩnh ý, mới chịu thưởng thêm đôi chút.
dẫu dốc sức gom góp từng chút, vẫn chẳng đủ ăn.
Nghĩ thôi cũng thấy xót xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoai-truc/chuong-2.html.]
Mùa đông giá rét, tay chân tê buốt, cầm đống thẻ tính đổi nổi ít than sưởi, đành cúi đầu khẽ giọng hỏi thể cho ứng vài phần ?
Bùi Dĩnh gật mà cũng chẳng lắc, chỉ nhạt :
“Dạng nữ nhân như ngươi, gặp ít. Rõ ràng chẳng chút cốt khí nào, cứ vẻ kiên cường.”
Nói xong, tiện tay một phong thư hoà ly, ngữ điệu khinh bạc:
“Nếu ngươi chịu trở về Thẩm gia, biếu ngươi trăm sọt than bạc cũng tiếc.”
Ta lặng lẽ cất lấy tờ giấy mỏng nhẹ mang tên , thầm nghĩ:
— Cốt khí thể đem nấu thuốc ?
Không thì thôi, chỉ cần mẫu khỏi bệnh là .
Ta gắng gượng qua bao nhiêu mùa đông.
Nếu mẫu lâu gửi thư bình an…
Nếu khi về Thẩm gia tham dự yến tiệc, bắt gặp đem trâm điểm thúy trị giá ngàn vàng tặng trưởng tỷ.
Nếu trong yến tiệc, những ánh mắt châm chọc khiến khác nghẹn đến khó thở…
Thì lẽ, cũng chẳng sinh cái ý niệm… rời khỏi nơi .
Thời gian hẹn xuất phát với lão chưởng quầy buôn gốm là canh Mão ngày hôm .
Khi rạng đông hé sáng, ánh nắng ban mai từ bờ sông dần dần nhô lên.
Thương đội đường khá đông .
Những món gốm sứ tinh xảo đều bọc vải mềm, kê chặt trong khung gỗ, lượt chuyển lên xe ngựa.
Chỗ còn dư mới dành cho hành khách chen .
Kẻ dẫn đầu quất roi cảnh cáo:
“Tay chân cho sạch sẽ một chút! Thứ nên động thì chớ động , bằng đừng trách bọn tay khách khí!”
Mọi đều răm rắp đáp lời.
Túi tiền hạn hẹp, đành nhận việc nửa đường đầu bếp, để miễn phân nửa lộ phí.
Sau khi quen mặt, kẻ còn trêu đùa:
“Tiểu nương tử tay nghề thế , chắc hẳn dễ kiếm một lang quân khôi ngô lắm!”
Dọc đường cũng chẳng mấy yên , may mà bọn đạo tặc gặp đều chẳng nên cơm cháo gì.
Có , chúng trông thấy một đội kỵ binh phóng qua quan đạo, khí thế rầm rập, chẳng rõ về nơi .
Ta thấy nhiều phong cảnh nay từng gặp, nỗi nghẹn trong lòng cũng theo đó mà tan dần, những nghĩ đến Bùi Dĩnh cũng thưa thớt hơn xưa.
Tới lúc đến Phủ Châu thì là giữa tháng Chín.
Chiếc lá hạnh rơi vai, mép lá ngả vàng khô héo.
Người dẫn đầu đoàn thương nhân còn tặng một chiếc chén sứ nhỏ, tuy đáng bao nhiêu tiền, nhưng nặng nghĩa tình.
Ta trân trọng cất hành lý, chắp tay :
“Chúc các vị lên đường bình an.”