Hoán Đổi Giấy Thi - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:21:14
chỉ nghiến răng thật chặt, tránh ánh mắt của cô , hề ý định giúp.
“Trời ơi, con dâu lột truồng trong ruộng ngô thế , đúng là tuổi trẻ biết hổ mà.”
Mẹ Trương Lượng từ trong làng chậm rãi bước , giọng điệu đầy ý mỉa mai.
“Vợ… vợ …” Trương Lượng cũng lật đật chạy theo, chảy nước dãi đưa tay chạm Tống Uyển Uyển.
Đám đông chen đẩy tán loạn, lúc mẹ Tống Uyển Uyển cũng xông tới.
Bà tức điên, túm lấy tai con gái kéo về, làu bàu: “Đồ mất giá, chẳng còn mặt mũi nào nữa !”
Tống Uyển Uyển vùng vẫy bấu lấy tay áo Triệu Vệ Quốc, hét ầm lên:
“Đều là tại ! Là bảo gài bẫy Lý Tuệ Lan, cuối cùng thành thế ?!”
Triệu Vệ Quốc sắc mặt thay đổi rõ rệt, lập tức hất tay cô .
“Cô nhảm cái gì đấy? Có bằng chứng ?”
Tôi một bên hai kẻ ác nhân cắn xé lẫn , cảm thấy nực chua xót.
Kiếp , Tống Uyển Uyển tưởng rằng chỉ cần cướp lấy thư báo là thể bước lên đỉnh vinh quang, cuối cùng chết giữa đường nhập học.
Còn giờ, cầm thư giả vạch mặt, “đêm xuân” với một thằng ngốc.
Cô bao giờ hiểu , thứ thuộc về , dù cướp thì cũng chỉ là một giấc mộng hão huyền.
Người làng khi xem xong vở kịch, bắt đầu tỉnh táo trở , thi đòi lễ vật đã tặng trong tiệc mừng.
Sắc mặt Triệu Vệ Quốc trắng bệch, mồ hôi túa như mưa.
Hắn lấy tay lau đại vài cái, lôi từ túi tờ thư trúng tuyển nhàu nhĩ.
“Thư của Tống Uyển Uyển là giả, nhưng là do thực lực mà đỗ đấy!”
Hắn nhanh chóng chuyển hướng, giọng điệu ấm ức.
“Bà con, biết sai, mọi trách cũng đúng. đã học hành vất vả bao nhiêu năm, chẳng cũng vì đưa cả làng đổi đời ?”
Mẹ Triệu cũng ôm ngực rưng rức theo:
“Thằng Vệ Quốc nhà vì cái làng mà học hành đến chẳng thời gian ăn cơm, các bác , gầy trơ xương cả .”
Nói bà định kéo tay áo con trai cho mọi xem.
Tôi đó hai mẹ con diễn tuồng, lòng chỉ thấy buốt lạnh, móng tay cắm sâu lòng bàn tay.
Trong mắt loé lên một tia giảo hoạt – y hệt như đời .
“, sai. nỡ để Uyển Uyển một ở nơi hẻo lánh . Tôi làm cũng chỉ vì cho cô !”
Kiếp , cũng từng như .
Sau khi vắt kiệt tài sản nhà , còn diễn trò lóc hứa sẽ chăm sóc mẹ lúc về già.
Sau khi say rượu đánh và con trai thừa sống thiếu chết, cũng quỳ sụp xuống nước mắt ròng ròng xin .
Bây giờ, đẩy hết tội lên đầu Tống Uyển Uyển, chỉ để giữ tài sản và cái danh “sinh viên Thanh Bắc” mà làng trao cho.
Còn dẫm lên sự tin tưởng của dân làng để tiếp tục leo lên.
Thật đáng ghê tởm!
Bà con diễn xuất hời hợt đó lừa gạt, ánh mắt phẫn nộ giờ dần chuyển thành thương cảm.
“Vì làng ? Triệu Vệ Quốc, mày học hành chẳng qua là để đổi đời cho riêng mày thôi.”
Tôi lạnh lùng cắt ngang, “Tống Uyển Uyển sống ở vùng núi thì dùng cuộc đời của làm vật hiến tế ?”
“Mày giúp làng cuộc sống hơn, thế mà lưng thu sạch tiền lễ, lương thực, từng xu từng hạt gạo từ tay dân nghèo – thứ nào rơi túi nhà mày?”
Mắt Triệu Vệ Quốc ánh lên vẻ bối rối, “Lý Tuệ Lan, đừng ăn hàm hồ! Mọi đều tự nguyện cho , , thì cả làng mới !”
Tôi liếc một cái khinh miệt, “Thật biết tự tô vàng lên mặt. Mày mà đại diện cho cả làng ?”
Triệu Vệ Quốc còn định thêm gì đó, nhưng làng đã hiểu mọi chuyện, chẳng ai buồn thanh minh.
Mọi túm tụm, chen lấn đẩy về sân nhà, đồng thanh yêu cầu trả từng đồng mồ hôi nước mắt.
Tiếng ồn ào dần khuất xa.
Trưởng thôn chống gậy chầm chậm bước đến gần , đôi mắt đục ngầu rưng rưng ánh nước.
“Lan , may mà con! Không thì mấy đồng dành lo hậu sự của bác cũng bọn chúng lừa nốt .”
Cán bộ huyện cũng tận mắt chứng kiến bộ sự việc, vỗ vai đầy nghiêm túc.
“Đồng chí yên tâm, chuyện ở đây sẽ báo cáo trung thực với cấp . Thủ tục nhập học của cô sẽ đích thân lo liệu, tuyệt đối để xảy sai sót nữa.”
Cổ họng nghẹn , mắt nóng bừng.
Kiếp , sẽ còn ai cướp cuộc đời vốn thuộc về nữa.
Trời sẩm tối, từ sân nhà Triệu Vệ Quốc vang lên tiếng thuỷ tinh vỡ lảnh lót.
Cả sân dân làng vây kín, tường đất như sập xuống.
Cha mẹ vẫn cố vùng vẫy cãi lý, nhưng đều mắng cho ngẩng đầu lên nổi.
Điếu thuốc lào tay cha Triệu ai đó hất văng xuống đất, Triệu Vệ Quốc mặt mũi sưng húp, co rúm trong góc, má còn in rõ vết tát.
“Trả tiền cho chúng !” Lý đại gia đập gậy xuống bậc thềm, giận đến run tay.
Bà Hoàng lao tới, túm tóc mẹ Triệu hét lớn: “Trả chăn len cho ! Tôi để dành làm của hồi môn cho con gái, mà bà dám lấy trộm!”
Mẹ vùng vẫy, tóc tai rối bù như kẻ điên.
lúc đó, và cán bộ huyện cùng mang theo thông báo từ sở giáo dục về tới.
Sau khi xác minh, Triệu Vệ Quốc kết luận hành vi tiếp tay cho Tống Uyển Uyển làm giả thư báo trúng tuyển, gây hậu quả nghiêm trọng – hủy tư cách nhập học.
Nghe xong, Triệu Vệ Quốc lập tức quỳ sụp chân , ôm lấy chân chịu buông.
“Tuệ Lan! Cứu với! Mình lớn lên cùng mà, em giúp lần !”
Hắn sụt sịt, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Anh biết sai , sẽ trả hết, một xu cũng giữ, chỉ xin em năn nỉ bà con giúp …”
Cha cũng còn dáng vẻ hống hách thường ngày, mặt đen như than rơi nước mắt:
“Lan , coi như vì ba con từng cứu bác một mạng, xin con giúp thằng Vệ Quốc một lời.”
Mẹ cũng quỳ bò tới cạnh :
“Tuệ Lan, con giúp nó , dù cũng từng hôn ước. Nếu nó Thanh Bắc, đời coi như chấm hết.”
Tôi thẳng xuống bọn họ, lòng chút mảy may thương hại.
“Cứu ?” Tôi nhạt, một cước đá văng Triệu Vệ Quốc xa.
“Các quên sạch mấy năm nay nhà họ Triệu đã bắt nạt mẹ con thế nào ?”
“Từ giờ, đừng nhắc đến chuyện ba từng cứu mạng nhà mấy . Ông cứu một lũ vong ân bội nghĩa!”
Triệu Vệ Quốc quỳ rạp, rít lên như con chó gãy xương sống, gào thét tuyệt vọng.
Hắn bò đến níu vạt áo :
“Tuệ Lan, biết thật mà! Chỉ xin em tha cho một lần, …”
“Tha?”
Tôi lùi đầy chán ghét, phủi mạnh chỗ áo túm.
Ký ức kiếp ùa về, lúc xe phát nổ, mảnh kính cắm đầy , đau đến thấu xương.
Tôi cúi xuống, kề mặt gần , từng chữ lạnh lùng:
“Dựa cái gì?”
Tôi bọn họ thêm lần nào nữa, xoay rời , vương một chút tiếc nuối.
Sáng sớm hôm , cầm thư trúng tuyển đại học Thanh Bắc đến mộ ba.
“Ba, con đỗ .”
Tôi quỳ xuống, mở thư mộ.
“Là Thanh Bắc, ngôi trường ba từng ao ước nhất.”
Cổ họng nghẹn , những ký ức cũ dâng lên như thuỷ triều…
Ba từng cõng qua con đường lầy lội, chọc khanh khách lưng ông.
“Đợi con gái ba thi đỗ đại học, ba cõng con đến trường.”
Tấm lưng gầy guộc đã gánh vác cả thế giới cho và mẹ.
Từ xa vọng tiếng chó sủa lẫn trong tiếng la hét.
Tôi đầu, thấy Tống Uyển Uyển cha mẹ lôi lảo đảo về phía nhà Trương Lượng.
Tóc cô rối tung, quần áo xộc xệch rách tả tơi, đầy vết bầm tím.
Mẹ cô mắng ngừng:
“Gả cho Trương Lượng là lối thoát duy nhất! Mày cũng còn trong trắng nữa, ngoài nó ai thèm rước!”
Gia đình Tống vì bù lỗ cho tiệc mừng thi rớt đã đem gả Tống Uyển Uyển cho Trương Lượng.
Họ lấy tiền cưới, nhà Trương con dâu, ai cũng vui vẻ – trừ Tống Uyển Uyển vẫn gào thảm thiết.
Tôi mộ ba, nhẹ nhàng :
“Con sẽ chăm sóc cho mẹ, ba đừng lo.”
Một cơn gió lướt qua, cuốn tờ giấy báo trúng tuyển đất bay tay .
Trong khoảnh khắc mơ hồ, như thấy ba đó, mặc chiếc áo sơ mi cũ đã bạc màu, mỉm với .
“Tuệ Lan, nhớ giữ kỹ thư báo trúng tuyển nhé.”
Nước mắt kìm tuôn rơi, rơi xuống những đóa cúc dại mang theo.
Tôi quỳ đó lâu, dậy phủi sạch đất dính ở đầu gối, nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ.
“Ba, năm nào Tết Thanh minh con cũng sẽ đưa mẹ về thăm ba.”
Gió núi thổi qua, như bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên vai .
Ngày khởi hành, dân làng ai nấy đều tiễn, kín gốc cây hòe già đầu làng.
Trưởng thôn dúi tay một túi vải, “Con gái, đây là ngô ngọt nhà trồng, đem theo ăn dọc đường.”
Bác Hoàng mỉm , nhét thêm hai quả trứng luộc còn nóng hổi tay , “Lên thành phố biết tự chăm sóc đó.”
Nhìn từng gương mặt quê mùa chân thành, lòng nghẹn ngào xúc động.
Mọi ríu rít dặn dò : chỉ cách tàu, thuốc gì trị cảm, dặn đừng quá nhớ nhà.
Tôi sờ túi vải mẹ đưa lúc lên đường, bên trong là một xấp tiền lẻ chắp vá – số tiền bà dành dụm suốt mấy năm trời.
Cuối cùng, lên xe bò, bóng làng quê dần khuất lưng.
Tôi âm thầm hứa trong lòng: nhất định sẽ cho mẹ một cuộc sống , nhất định sẽ giúp dân làng đổi đời.
Vài năm , nghiệp đại học Thanh Bắc với thành tích xuất sắc, thi đậu cao học.
Nhờ làm thêm tích góp mấy năm, mua một căn phòng nhỏ trong thành phố, đưa mẹ lên sống cùng.
Kỳ nghỉ đông năm , dẫn mẹ về quê, cùng lên mộ ba.
Tôi ngờ gặp Triệu Vệ Quốc.
Hắn mặc đồ rách rưới, tóc tai rối bời, ánh mắt trống rỗng, vác cuốc chuẩn đồng.
Nhìn thấy , đột nhiên quỳ rạp xuống, miệng lắp bắp, “Xin … xin …”
Tôi dừng , chỉ nắm tay mẹ, lưng bỏ .
Ngày nghiệp cao học, thầy hướng dẫn giữ ở dùng cơm, ăn hỏi:
“Sau em định làm gì?”
Tôi về hướng quê nhà, ánh mắt kiên định:
“Em mở một trường học ở quê.”
“Em để bọn trẻ học hành, để chúng hiểu rằng, tương lai là điều thể chạm tới.”
Gió nhẹ thổi qua, mang theo âm vang của hy vọng.
Kiếp , đã giành cuộc đời rực rỡ vốn thuộc về .