Hoán Đổi Số Phận
Chương 4
9.
Lâm Thâm nhắn tin cho tôi.
Cô ta phát hiện tôi đã đổi toàn bộ tài khoản mạng xã hội cho nên mới tìm tới tôi thông qua số điện thoại.
Lâm Thâm:【Trước đây tao rất thích tên của mày, lâm thâm thì kiến lộc*, cái tên này ý nghĩa biết bao. Không giống như tao, cái tên chỉ được đặt một cách tùy tiện, khó nghe gần chết.】
(*) Một câu trong bài thơ Phỏng Đới Thiên sơn đạo sĩ bất ngộ của Lý Bạch.
Lâm Thâm:【À tao quên nói với mày chứ, lần này thi đại học tao thi còn tệ hơn cả kiếp trước, đợi ngày tao nhận được giấy báo trúng tuyển thì mày cứ ở đó mà hâm mộ đi.】
Đợi mãi cô ta cũng không nhắn tiếp, tôi nhìn chằm chằm vào di động.
Tôi mở danh bạ tìm thấy số điện thoại của ba sau đó gọi điện thoại cho đối phương.
Người nhận điện thoại là thư ký của ba Lý.
Thư ký: “Tiểu thư, tối hôm nay tiên sinh và phu nhân sẽ về nước, có chuyện gì sao?”
Tôi ngẫm nghĩ rồi vẫn nói tin lần này thi đại học không được tốt cho ông.
Thư ký ở bên kia nở nụ cười: “Tiểu thư yên tâm, thi đại học chỉ là một bước ngoặt của cuộc đời, nhưng đối với ngài mà nói thì không cần bước ngoặt này. Nếu cần tôi có thể giúp ngài chuẩn bị hồ sơ xin đi du học mà không cần thành tích thi đại học.”
Tôi đồng ý không một chút do dự: “Vậy phiền làm phiền ông.”
Sau khi ngắt điện thoại tôi còn hơi thổn thức, người thường muốn thay đổi vận mệnh không thể không dựa vào học tập.
Dám coi tiền tài như rác rưởi phải là người trước nay chưa bao giờ lo lắng vì việc sinh tồn.
Cô ta không cần nhiều tiền mà cô ta cần tình thương, là bởi vì trước giờ cô ta chưa từng cảm nhận được mùi vị không có tiền.
Tôi không cần tình thương, tôi chỉ cần rất nhiều tiền, là bởi vì tôi chưa từng cảm nhận mùi vị có tiền.
Chuyện thư ký giúp tôi chuẩn bị đi du học rất nhanh ba mẹ tôi đã biết.
Bọn họ hiếm khi về nước một chuyến, cũng hiếm khi trở về gặp tôi.
Một cặp ba mẹ bận rộn bôn ba, lúc này đang đặt vali hành lý ở bên cạnh và nói chuyện liên quan đến việc làm ăn, thấy tôi xuống lầu cũng không dừng lại.
Ba Lý liếc mắt nhìn tôi một cái: “Nghe nói con thi trượt đại học, định chọn ra nước ngoài? Cuối cùng con cũng trưởng thành, học được cách tự mình quyết định.”
Ánh mắt sắc bén của mẹ Lý cũng hướng về phía tôi, trong mắt là vẻ khen ngợi: “Nếu nghĩ xong rồi thì làm ngay đi, có chuyện gì ba mẹ sẽ lo liệu cho con. Không đủ tiền thì gọi điện cho ba mẹ.”
Có như vậy ba mẹ chẳng lẽ còn gọi là không có tình thân ư?
Ngoại trừ tiền bạc thì đây quả là thu hoạch ngoài ý muốn.
Tôi thật sự không hiểu rõ vì sao Lâm Thâm hiệu tại lại muốn hoán đổi thân xác.
Thân phận này đối với tôi mà nói không hề có một chút khuyết điểm.
Lúc ăn cơm lại càng ấm áp hơn nữa, rất khó tưởng tượng người chung một nhà ngồi chung một chỗ mà lại ăn cơm riêng, không ai quan tâm đến ai.
Mẹ Lý sẽ không đột nhiên nhét cho tôi một đống đồ ăn mà tôi không thích và một hai bắt tôi phải ăn, hơn nữa cũng không chọn lúc tôi mới ăn được hai miếng cơm lại đem chuyện cơm áo gạo tiền ra than thở.
Lại càng không giảng đạo lý với tôi ở trên bàn cơm, nói bà đối xử với tôi đến mức nào, muốn cả đời này tôi phải làm trâu làm ngựa để báo đáp bà.
Bây giờ tôi có hơi căng thẳng, Lâm Thâm hiện tại sẽ không đổi ý chứ, cô ta nói không có cơ hội đổi về lại thật hay giả?
Trước khi cô ta đổi ý tôi phải nắm chắc thời gian chuẩn bị chuyện xuất ngoại.
Chờ khi tôi tới chân trời góc biển rồi Lâm Thâm hiện tại chắc chắn sẽ không tìm được tôi.
10.
Đã có kết quả thi đại học.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Lâm Thâm đạt được vị trí á khoa của thành phố, trước tiên cô ta đăng nó lên vòng bạn bè khoe khoang rằng cô ta đậu vào Thanh Bắc.
Lâm Thâm: “Cảm ơn mẹ đã cho con tình thương của mẹ, cảm ơn ba đã cho con tình thương của ba. Tôi rất thích cái tên của tôi, lâm thâm thì kiến lộc. Các bạn học ơi, chúng ta hãy sớm gặp nhau tại sân trường Thanh Bắc nhé.”
Lâm thâm thì kiến lộc?
Cái tên trọng nam khinh nữ này thật ra là một trò bịp bợm.
Ban đầu bọn họ muốn đặt tôi tên Lâm Sinh Tử, cũng may nhân viên đăng ký hộ tịch làm bộ nghễnh ngãng viết lại thành Lâm Thâm.
Mẹ của Lâm Thâm đã nói rất nhiều lần, lúc trước nếu tên là Lâm Sinh Tử thì không chừng bây giờ đã có thêm đứa con trai.
Mà bạn học đã từng quen biết Lý Tuệ Nghiên cũng hỏi thành tích của tôi.
Tôi thoải mái nói: “Lần này tớ thi không tốt cho nên chuẩn bị học lại.”
Ai tới hỏi cũng nhận được đáp án như vậy.
Lâm Thâm hỏi tôi cũng đáp như thế.
Lâm Thâm: “Mày cứ tiếp tục học lại đi, kết thúc lần thi đại học này sẽ bắt đầu cải cách, mày định thi lại bằng cách nào, mày cũng không thể thích ứng với điều kiện thi bây giờ. Đến lúc đó so ra mày vẫn sẽ kém hơn tao.”
Lâm Thâm: “Tôi quên nói với cô rằng mẹ tôi đã mang thai, tôi sẽ sớm có một đứa em trai đáng yêu. Tôi sẽ không giống cô trở mặt thành thù với người nhà. Cứ chờ mà xem đi. Đời này cô vĩnh viễn là một kẻ thất bại!”
“Cho mày một lời khuyên chân thành, mày ngàn vạn lần đừng có xuất ngoại. Nếu mày xuất ngoại thì đời này của mày sẽ bị hủy hoại. Ha ha ha ha ha, có đi như thế nào thì cũng là tử lộ!”
Tôi chỉ trả lời cô ta bằng một dấu chấm hỏi rồi tắt di động.
Một đứa em trai có gì đáng mà để Lâm Thâm vui vẻ?
Dù sao cũng tốt, ít nhất cũng có thể phân tán ham muốn khống chế của mẹ Lâm.
Khiến cho Lâm Thâm có thể trải nghiệm tình yêu ngắn ngủi của gia đình họ Lâm.
Không được xuất ngoại? Sao có thể chứ.
Rạng sáng tôi ngồi trong khoang hạng nhất chờ đợi chuyến bay cất cánh.
Đúng rồi, tôi đã đổi tên thành Lý Khê Đồng.
11.
Lâm Thâm vẫn còn để lại một chiêu, nhưng đó không phải là chiêu tôi nghĩ.
Cô ta đã lập một khoản thanh toán tự động, mỗi tháng sẽ rút một trăm ngàn tệ từ thẻ ngân của Lý Tuệ Nghiên, chắc cô ta định dùng nó làm vốn khởi đầu.
Tôi rất nhạy cảm đối với chuyện tiền nong, ngày đó lúc tra người sử dụng số tiền thì tôi phát hiện khoản này là được chuyển tự động.
Điều thú vị đó là người đứng tên chiếc thẻ ngân hàng đó cũng là Lý Tuệ Nghiên.
Tôi lại tra được, ngày hôm sau khi hoán đổi thân xác có người rút tất cả số tiền trong thẻ đó, chuyển vào tài khoản của Lâm Thâm.
Số tiền này coi như là khen thưởng cho Lâm Thâm, khen cô ta vì đã cho tôi thân thể tốt như vậy.
Trước khi sửa tên tôi đã hủy tất cả các thẻ ngân hàng, ba mẹ đã chuẩn bị cho tôi thẻ mới và hàng tháng lại chuyển tới cả triệu tiền tiêu vặt.
Không biết bao giờ Lâm Thâm mới có thể phát hiện tiền tiêu vặt của cô ta đã không còn.
12.
Vài năm sau tôi đã hoàn thành việc học, trở về trong nước, bên cạnh còn có một người bạn trai tôi quen được khi còn học đại học.
Lần này về nước tôi định kết hôn với hắn.
Sau khi máy bay hạ cánh, người nhà bạn trai đã tới đón hắn về.
Thư ký của ba tôi đích thân tới đón tôi và đưa tôi tới biệt thự Lý gia.
Lúc xe mới vừa dừng lại thì đột nhiên có một người phụ nữ lao ra từ trong góc, thư ký không hề dao động mà vẫn tiếp tục lái xe.
Đồng thời cũng nói với tôi: “Tiểu thư, sau này gặp người như vậy cô phải cẩn thận, đừng tự mình xử lý mà hãy gọi điện cho tôi, tôi sẽ giải quyết tốt cho cô.”
Tôi gật đầu, thư ký tiếp tục đi về phía trước, tôi lại phát hiện khuôn mặt đối phương trông có hơi quen mắt.
Đó là khuôn mặt mười tám năm đầu đời của tôi, mỗi buổi sáng thức dậy tôi đều có thể thấy trong gương.
Mà bây giờ trên gương mặt quen thuộc ấy đã không còn những nốt mụn dậy thì, nhưng vẫn không mọc ra một mái tóc dài xinh đẹp.
Ngón tay trở nên càng thêm thô ráp, da dẻ khắp người cũng đen đúa hơn, ngay cả ánh mắt cũng không hề có ánh sáng rạng rỡ như lúc trước mà chỉ tràn ngập sự mỏi mệt.
Khoảnh khắc cô ta nhìn thấy tôi, đột nhiên hét to lên: “Lâm Thâm! Mày ra đây!”
Tôi hơi ngờ vực nhìn về phía thư ký: “Lâm Thâm? Cái tên này thật quen tai.”
Trên mặt thư ký cũng là vẻ mờ mịt: “Chuyện này tôi cũng không biết nữa.”
Dù sao cũng là thư ký của ba tôi, đương nhiên không biết bạn bè mà tôi giao du qua lại.
Ông đương nhiên cũng không biết bạn bè của tôi trước khi xuất ngoại.
Người ta là thư ký chuyên xử lý việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày của tỷ phú thì làm sao có thể nhớ được một nhân vật nhỏ bé như vậy chứ?
Nếu đã không quen biết vậy cứ đạp chân ga lướt qua đi.
Chờ về đến nhà đặt hành lý xuống, tôi trở về căn phòng của mình.
Tôi gấp gáp không chờ nổi muốn biết mấy năm nay Lâm Thâm trải qua như thế nào.
13.
Lâm Thâm quả thật đã trúng tuyển vào Thanh Bắc, nhưng mà cô ta chỉ được á khóa, ngoại trừ cô ta toàn tỉnh có không ít thủ khoa.
Trường học cấp cho Lâm Thâm khoản tiền thưởng không nhỏ, để giúp cô ta đến trường Thanh Bắc.
Trước hôm khai giảng một ngày, Lâm Thâm đã mở tiệc rượu, không chỉ mời bạn bè toàn trường mà thậm chí còn mời tất cả thân thích của Lâm gia, rất là có mặt mũi.
Lâm Thâm không hề để tâm chút tiền lẻ này, vui vẻ hân hoan đi đến Thanh Bắc.
Không chỉ có bản thân đi học mà còn đưa theo cả cha Lâm và mẹ Lâm.
Một nhà ba người còn có đứa bé trong bụng đi thuê phòng ở gần Thanh Bắc.
Lâm Thâm năm lần bảy lượt đảm bảo mình sẽ nhanh chóng thành công vượt trội, trong lúc đi học có thể thành lập một công ty nuôi sống cả nhà, cha Lâm và mẹ Lâm hiển nhiên rất tin tưởng.
Dù sao cũng là con cái được đào tạo ra từ một gia tộc làm nghề kinh doanh, hơn nữa kiếp trước cũng có kinh nghiệm buôn bán, quả thật ban đầu Lâm Thâm cũng tạo được một chút sóng gió.
Thời điểm đó internet là lĩnh vực đi đầu, chỉ cần có một chút thẩm mỹ là có thể gầy dựng được sự nghiệp.
Lâm Thâm kia được một phen đắc ý, nhưng ngoảnh đầu lại tiền cô ta dùng để mở công ty đã bị mẹ Lâm lấy đi toàn bộ.
Mẹ Lâm đã hạ sinh đứa bé, dĩ nhiên sẽ ép Lâm Thâm nuôi em trai.
Bản thân bà không cần nuôi con còn có thể hưởng thụ tiền tài, thật sự là quá thoải mái.
Chỉ cần Lâm Thâm hơi phản kháng một chút thì cả nhà sẽ dùng bạt tai để hầu hạ.
Không chỉ có như thế, mẹ Lâm nắm giữ toàn bộ giấy tờ thẻ căn cước của Lâm Thâm trong tay, ngay cả điện thoại cũng đặt thiết bị theo dõi.
Chỉ cần Lâm Thâm lên mạng oán thán sẽ lập tức bị mẹ Lâm phát hiện và chửi mắng.
Công ty nhanh chóng bị thâm hụt nợ nần, Lâm Thâm đã sứt đầu mẻ trán còn phải nghĩ mọi cách chăm sóc em trai.
Đến năm hai đại học cô ta không lên lớp một môn nào, kiểm tra cuối kỳ toàn bộ đều không đạt tiêu chuẩn.
Vốn dĩ các giáo viên trong trường thấy cô ta còn phải chăm sóc em trai, muốn để cô ta tạm nghỉ học một năm, không ngờ ngoảnh đầu lại mẹ Lâm đã bảo cô thôi học.
Lâm Thâm căm hận hỏi vì sao mẹ Lâm lại làm như vậy.
Mẹ Lâm lại thẳng thừng ngồi phịch xuống đất ở dưới lầu tiểu khu, vũng vẫy gào khóc: “Con gái tôi đọc sách đến ngu người rồi! Nhà cửa không thèm quan tâm, em trai cũng không chăm sóc. Tuổi này của nó hẳn đã sớm gả chồng, chuyên gia đã nói tuổi này kết hôn sinh con là hợp lý nhất. Giờ thì hay rồi, không những không nghe tôi nói mà còn đánh đập tôi!”
“Lúc thi đại học mỗi ngày tôi đều nấu cơm đưa đến trường nó, không ngờ lại nuôi ra một kẻ vong ơn bội nghĩa, thi đậu Thanh Bắc là không cần người mẹ này nữa! Mọi người tới đây phân xử đi!”
Khi đó internet vừa mới phát triển, dáng vẻ mẹ Lâm ăn vạ ngoài đường bị người ta chụp được.
Tuy rằng không lan truyền rộng rãi nhưng cũng bị thám tử tư tìm được và đưa tất cả đến tay tôi.
Hiện giờ Lâm Thâm tốt nghiệp cấp 3, tiền trong nhà đã sớm bị xài hết, một nhà bốn ở phòng thuê không chịu đi.
Lâm Thâm luôn nghĩ cách liên lạc với tôi, nhưng tôi đã ra nước ngoài từ lâu, cô ta căn bản không liên lạc được.
Cô ta còn có ý đồ liên hệ với ba mẹ tôi, nhưng họ vốn trăm công ngàn việc, ngay cả con gái mình cũng không rảnh lo thì làm sao có thể lo cho con gái của người khác?
Nhìn báo cáo điều tra đó, tôi càng cảm thấy thú vị hơn, đời trước rốt cuộc tôi đã thành ra cái dạng gì mới khiến cô ta dùng mọi cách đổi lấy cuộc đời tôi?