Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Hoán Đổi Thân Phận Với Nữ Phụ Ác Độc

Chương 3



15

Ta đành bước ra khỏi xe ngựa, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.

Tạ Cảnh đang bất tỉnh nằm trên mặt đất, con ngựa cũng hấp hối ở một bên.

Ta tiến lại gần định lay chàng ta dậy, chỉ thấy tay mình dính một thứ gì đó nhớp nháp.

Là máu!

Chàng ta… bị thương rồi.

“Áo ư!”

Không biết từ đâu truyền đến tiếng sói tru, ta giật mình.

Bây giờ phải làm sao đây?

Ta tuy là người được tái sinh nhưng cũng chưa từng gặp phải cảnh tượng như thế này.

Tiếng sói tru vẫn không ngừng truyền đến, ta đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, cố sức kéo Tạ Cảnh lên xe ngựa.

Một lúc sau, Tạ Cảnh tỉnh lại.

Chàng ta kéo thân thể yếu ớt, cố gắng xuống xe.

“Sợ rằng sẽ làm tổn hại đến danh dự của nhị nương tử.”

Ta đành nói: “Ta sẽ không nói với người khác.”

Trong lòng ta suy nghĩ hỗn loạn, chàng ta bây giờ vẫn là một quân tử chính nhân, bị thương nặng vẫn nghĩ đến chuyện tránh hiềm nghi, với Tạ Thanh Uyển cũng chưa từng có chút tình ý nào, vậy tại sao… tại sao kiếp trước sau khi đăng cơ lại cưới Lục Thanh Uyển làm vợ?

Trong bóng tối, chúng ta im lặng đối diện nhau.

Một lúc lâu sau, ta hỏi chàng ta: “Tạ Cảnh, ngươi có thích Lục Thanh Đường không?”

Chàng ta đáp: “Tất nhiên, ta rất ngưỡng mộ nàng.”

“Ngươi thích nàng ở điểm gì?”

“Thanh Đường nàng, tuy là thứ nữ nhưng lại lương thiện tốt bụng. Trên đường nhìn thấy chú chó nhỏ bị thương, nàng đều cứu giúp, nàng thường ra ngoại thành phát cháo cho những người dân nghèo khổ, không bao giờ cầu hồi báo, nàng tiết kiệm tiền riêng, quyên góp cho thư viện, tài trợ cho các học tử.“

“Thanh Đường nàng, là một nữ tử rất tốt.”

Ta phản bác: “Tạ Thanh Đường chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa, ngay cả ân cứu mạng cũng là giả mạo!”

Trong xe ngựa tối đen như mực, ta không nhìn thấy vẻ mặt của chàng ta nhưng giọng điệu của chàng ta rất kiên định:

“Thực ra dù có ân cứu mạng hay không, ta cũng sẽ thích nàng.”

“Hôm nay đến đây theo lời hẹn của nhị nương tử, ta chỉ muốn nói với nhị nương tử.

“Cảm ơn ân cứu mạng năm xưa nhưng…

“Tạ Cảnh cả đời này, chỉ yêu Thanh Đường, đến chết cũng không thay đổi.”

16

Khi chúng ta được tìm thấy, Lục Thanh Uyển vẫn mặc bộ hỉ phục của ngày hôm qua, dưới mắt có một quầng thâm đen.

Nàng nhìn ta, giơ tay định tát ta một cái nhưng bị huynh trưởng bên cạnh ngăn lại.

Nàng tức giận đến nỗi mắt muốn nứt ra: “Ngươi thật đê tiện!”

Huynh trưởng cau mày, quát nàng: “Lục Thanh Đường, ngươi đừng quá đáng! Thanh Uyển vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh.”

“Ngươi là tỷ tỷ, sao lại không thể yêu thương muội muội?”

Lục Thanh Uyển trừng mắt: “Huynh trưởng, ta mới là muội muội của huynh!

“Nàng ta trong đêm tân hôn lại đi quyến rũ huynh phu của mình…

“Chát!”

Tiếng tát giòn giã vang lên.

Lục Thanh Uyển không thể tin nhìn Lục Trường Vũ:

“Huynh đánh ta?”

“Lục Thanh Đường, ngươi hoàn toàn không coi trọng tình cảm huynh muội, vu khống thanh danh của Thanh Uyển, thật sự độc ác!”

“Lục Trường Vũ, ngươi phải hiểu rõ, là Lục Thanh Uyển đêm hôm hẹn hò với Tam hoàng tử, nàng ta đã phá hỏng đêm tân hôn của ta!”

“Câm miệng! Cút về phủ Tam hoàng tử của ngươi đi!”

Cùng lúc đó, huynh trưởng ôm lấy ta, nhẹ nhàng vỗ lưng ta:

“A huynh đến rồi, Trùng nương đừng sợ.”

Ta nhìn thẳng vào mặt Lục Thanh Uyển, nở một nụ cười đầy chế giễu với nàng.

Khuôn mặt nàng vì căm hận mà méo mó: “Lục Thanh Uyển, ngươi đắc ý cái gì?”

“Sẽ có một ngày, ta sẽ khiến mọi người đều hiểu rõ.

“Ngươi mới là kẻ lừa đảo chiếm đoạt thân thể của ta.”

17

Trong kinh thành dần xuất hiện những lời đồn đại, nói ta với em rể mới cưới không trong sáng, tự hạ mình, muốn làm thiếp.

Mẹ ta tức giận đập vỡ mấy chiếc bình hoa tinh xảo.

“Đi! Đi điều tra cho ta! Rốt cuộc là ai đứng sau vu khống Trùng nương của ta?”

Chỉ là còn chưa kịp tra ra chân tướng thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trong tiệc thiên thu của Hoàng hậu, ta ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ ta.

Hoàng hậu nương nương phất tay, cho các tiểu bối đi dạo ngự hoa viên.

Xa xa ta đã nhìn thấy người muội muội tốt Lục Thanh Uyển của ta, đang được một đám khuê tú cùng lứa tuổi vây quanh.

“Đây không phải là muội muội nhà họ Lục sao? Ăn mặc thật là dụng tâm.”

“Ồ, nghe nói vẫn luôn dây dưa với Tam hoàng tử.”

“Trưởng nữ lại đi tranh làm thiếp, thật là không biết xấu hổ.”

Lục Trúc rất tức giận, đứng ra lý luận với bọn họ.

“Mấy kẻ vô danh tiểu tốt, cũng dám bịa đặt về tiểu thư nhà ta?”

Những khuê tú kia cũng không phải dạng vừa, trực tiếp xông vào giằng co với nha hoàn của ta.

Trong lúc giằng co, có một bức tiểu tượng nhẹ nhàng rơi khỏi người Lục Trúc, vừa vặn rơi xuống chân Lục Thanh Uyển.

Nàng cúi xuống, đôi tay ngọc ngà thon thả nhặt bức tiểu tượng lên.

Người trong tranh, chính là người ngọc như ngà kia——

Tam hoàng tử điện hạ.

Lục Trúc thấy bức tiểu tượng rơi ra, vội vàng quỳ xuống nhận tội với ta:

“Tiểu thư, nô tỳ đáng chết!”

Ta nhìn vẻ mặt thì thầm to nhỏ của mọi người, tức giận đến nỗi bật cười:

“Ngươi thầm thương trộm nhớ Tam hoàng tử, có gì sai chứ?”

Nhưng Lục Trúc không nói gì, chỉ cúi đầu dập đầu với ta.

Một màn kịch kết thúc khi ta phẩy tay áo bỏ đi.

Chỉ là từ đó về sau, lời đồn đại trong kinh thành càng ngày càng rầm rộ.

18

Một trưởng nữ đường đường chính chính, vậy mà lại tự hạ mình muốn làm thiếp, danh tiếng của ta có thể nói là bị hủy hoại hoàn toàn.

Mẹ ta vì chuyện này mà lo lắng đến nỗi tóc bạc thêm mấy phần.

Ngay cả hoàng đế là cậu ruột, cũng bóng gió ám chỉ mẹ ta, muốn đưa ta vào gia miếu tu hành mấy năm.

Mẹ ta hận đến nghiến răng nghiến lợi:

“Con tiện tỳ Lục Trúc đâu?”

Quản sự bên cạnh run rẩy đáp: “Ngày về đã… đã cắn răng tự vẫn.”

“Con tiện nhân! Vu khống con gái ta như vậy, rốt cuộc là nghe theo chỉ thị của ai?”

Đối phương làm việc kín kẽ, nhất thời không thể bắt được nhược điểm.

Vì ta, mẹ ta đã buông bỏ sự kiêu ngạo của trưởng công chúa vào cung cầu xin cậu ruột, để ta trở thành chính phi của Tam hoàng tử.

Mẫu thân chưa từng phải chịu cảnh ăn bế ngắt, lần đầu tiên quỳ gối bên ngoài ngự thư phòng nhưng không được triệu kiến.

Nhìn thân thể mẫu thân ngày càng gầy gò, trong lòng ta vô cùng áy náy.

Ta nói với bà: “Mẹ, con không muốn gả cho Tạ Cảnh.”

Mẹ đau lòng ôm ta vào lòng: “Trùng nương của ta, sao số con lại khổ thế này.”

Ta lắc đầu: “Được làm con của mẫu thân, đã là rất may mắn rồi.”

Kiếp trước ta là một thứ nữ, mẹ mất sớm, không ai quan tâm, người nhà thiên vị muội muội đích xuất.

Giờ đây trở thành con của kết mẫu, được cảm nhận tình yêu của bà ta, ta đã sớm mãn nguyện rồi.

Mẹ ta thỏa hiệp: “Thôi vậy, gả vào hoàng thất, cũng không phải chuyện gì tốt.

“Con gái ta tính tình đơn thuần, không bằng gả cho người nhà đơn giản.”

Huynh trưởng bên cạnh cũng phụ họa: “Ngày mai khoa cử công bố kết quả, nhi tử sẽ đi tìm mấy cử tử nhà đơn giản cho muội muội lựa chọn.”

19

Còn chưa đợi đến ngày công bố kết quả, trong cung đã truyền đến quân tình khẩn cấp.

Biên quan báo gấp, quân đồn trú ở Nam cảnh bị quân đội Kinh quốc đánh cho liên tục phải lui binh, hiện tại đã có ba tòa thành thất thủ.

Bệ hạ nghe xong thì nổi trận lôi đình, nửa đêm gấp rút triệu tập mấy vị trọng thần vào cung.

Những ngày tiếp theo, tình hình triều đình đều rất căng thẳng.

Bách tính cũng bàn tán xôn xao về chuyện này.

Những lời đồn đại bất lợi với ta trong kinh thành cũng ít đi nhiều.

Ta còn chưa kịp thở phào thì tin tức tiếp theo trực tiếp khiến trái tim ta treo lơ lửng.

Hai nước hòa đàm, Kinh quốc truyền tin, muốn công chúa Đại Tấn hòa thân.

Con cái của cậu ruột không nhiều, mấy vị công chúa đã sớm xuất giá, mà nữ tử hoàng thất thích hợp tuổi tác hiện tại, ta trở thành người được lựa chọn tốt nhất.

Mẫu thân từ khi nhận được tin tức, đêm không thể ngủ, ngày ngày ôm chặt ta không chịu buông tay:

“Trùng nương là bảo bối của ta, mẫu thân dù có liều mạng, cũng không thể để con đi hòa thân!”

Huynh trưởng cũng nắm chặt tay:

“Ta sẽ đi xin chiến ngay!”

Trong nhà nhất thời loạn thành một đoàn.

Lúc này Lục Thanh Uyển cũng trở về.

Nàng hớn hở nói:

“Chúc mừng muội muội, nghe nói khả hãn Kinh quốc chỉ đích danh muốn muội đi hòa thân đấy.”

Mẫu thân mặt cắt không còn giọt máu, lớn tiếng quát:

“Hiện tại chiến sự chưa định, ngươi ở đây nói bậy bạ cái gì?”

Lục Thanh Uyển che khăn cười nói: “Không biết là ai để khả hãn Kinh quốc nhìn thấy bức họa của nữ tử hoàng thất Đại Tấn.

“Khả hãn vừa nhìn thấy dung nhan khuynh quốc khuynh thành của muội muội, liền nói rõ không lấy người này không cưới.

“Muội muội thật là có phúc.”

Mẫu thân nghe xong vừa kinh vừa giận, đứng dậy định dạy dỗ nàng.

Nhưng thấy nàng ôm bụng.

“Trong bụng ta, đang mang hoàng tôn của Đại Tấn.

“Người không đánh được.”

20

Trong nhà náo loạn, chiến sự biên quan cũng cấp bách.

Triều đình tranh luận không ngớt về việc nghị hòa hay khai chiến.

Mẫu thân vì lo lắng chuyện của ta, cuối cùng ngã bệnh nằm trên giường.

Hôm nay ta vẫn như thường lệ đi hầu hạ, chỉ thấy một tiểu nội thị vội vàng chạy đến thì thầm với mẫu thân.

Mẫu thân nghe xong sắc mặt rất khó coi.

Buổi tối phụ thân trở về, ta đi bếp bưng thuốc, lúc trở về chỉ nghe thấy họ cãi nhau trong phòng.

“Ông muốn cái vinh hoa phú quý gì, đẩy Trùng nương của ta vào hố lửa!”

“Công chúa… Người nghe ta nói.

“Tình hình hiện tại, hòa thân là việc phải làm.

“Trùng nương gả qua đó cũng là chính thê, danh tiếng của nàng ta hiện tại cũng gần như hủy hoại, không bằng vì đại nghĩa quốc gia…”

“Đại nghĩa quốc gia cái rắm!

“Lục Chính Ngôn, ông ở triều đình nói lời hoa mỹ đồng ý đẩy Trùng nương của ta đi hòa thân, ông còn là người không?

“Hòa ly! Hôm nay ta sẽ hòa ly với ông, ông muốn gả con gái thì gả con gái của ông đi, đừng hòng động đến chủ ý của con gái ta!”

“Ta thật sự mù mắt, gả cho một kẻ vô tình vô nghĩa như ông!”

Ta không muốn nhìn thấy mẹ ta vì ta mà hòa ly với cha.

Nếu như trước kia, ta có lẽ rất mong nhìn thấy cảnh nhà cửa náo loạn.

Có lẽ là vì khoác lên lớp da của Lục Thanh Uyển, ta càng ngày càng giống nàng.

Ta quyết định vào cung nói rõ tâm ý với cậu ruột nhưng không ngờ, sau khi ra khỏi phủ lại nhìn thấy một người ngoài ý muốn.

21

Tạ Cảnh đứng trước cửa phủ, ta vừa ra khỏi cửa đã đụng mặt hắn.

“Nhị nương tử.”

Hắn gọi ta.

Ta không khách khí nói với hắn: “Thời điểm này, Tam hoàng tử tốt nhất là đừng nói chuyện với ta.”

Nhưng Tạ Cảnh lại nói: “Ta cố ý đến tìm nàng.

“Là vì chuyện của Thanh Đằng.”

Lục Thanh Uyển?

Nàng ta hiện tại đang đắc ý, lại làm yêu quái gì nữa?

Tạ Cảnh đưa ta đến một trà thất thanh tịnh, nói rõ sự tình với ta.

“Ta đã điều tra rõ, những lời đồn đại về ta và nàng ở kinh thành là do Thanh Đằng tung ra.“

“Thanh Đằng nàng ta… đa sầu đa cảm, là ta đối xử không tốt với nàng.”

“Nhưng bản tính nàng lương thiện, hiện tại trong bụng đã có cốt nhục của ta.

“Kính xin nhị nương tử có thể tha thứ cho hành động hồ đồ nhất thời của Thanh Đằng.

“Lần này ta đã xin chỉ thị của phụ hoàng, đích thân dẫn binh đi Nam cảnh, nhất định bảo vệ Đại Tấn bình an vô sự.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...