Hoán Đổi Thân Xác
Chương 3
8
Tôi lơ đãng suốt cả ngày chỉ mong nhanh chóng đến tối.
Lục Chi Hành tựa hồ nhìn ra tôi có gì đó không ổn: “Nếu cảm thấy không thoải mái thì về trước đi. Tôi sẽ trông coi công ty.”
Tôi lắc đầu, từ công ty đến quán bar Monet rất gần, chỉ mất năm phút đi bộ thôi.
“Không cần, tôi chỉ đang lo lắng cho Khương Thư Nhã thôi. Nhân tiện, hôm đó khi xin nghỉ phép, con bé đã nói gì? ”
“Sao đột nhiên hỏi chuyện này?” Anh bắt đầu suy nghĩ, sau đó dường như nhớ ra: “Chiều hôm đó cô ấy nói muốn gặp một người bạn cũ, muốn cùng với người đó chơi thêm vài ngày nên xin nghỉ và dặn tạm thời đừng nói cho cậu biết. Sợ cậu không đồng ý.”
Bạn cũ à, tôi chưa bao giờ nghe nói anh trai nói có bạn cũ, ngược lại, người yêu cũ lại có không ít.
Lục Chi Hành đoán được sự bất thường của tôi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Khương Vũ, nếu có chuyện gì nhất định phải nói cho tôi biết.”
“Ừ, tạm thời không có.” Tôi không thể kể cho anh ấy nghe về cuộc gặp tối nay. Người ta yêu cầu tôi đến đó một mình chính là không muốn để cho nhiều người biết. Nếu tôi mang theo ai đó, điều đó sẽ khiến họ không tin tưởng tôi.
Trời vừa tối, tôi thu dọn đồ đạc và rời khỏi công ty.
Khi đi ngang qua văn phòng của Lục Chi Hành, anh ấy vẫn đang làm việc, tôi đi ngang qua anh cũng không nhìn thấy.
Khi đến quán Bar Monet, có vẻ như quán đã được dọn sạch, không có lấy một khách hàng nào.
Trong quán bar chỉ có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, nếu nghĩ kỹ thì người đàn ông này đã có mặt tại bữa tiệc tối hôm đó.
Nói rằng rượu anh pha là đặc sản của họ.
Không nói gì, tôi bước thẳng đến chỗ anh ấy và ngồi xuống.
Tôi thấy anh ấy lắc lắc ly rượu trong tay lên xuống, khi đã uống xong, lại mạnh mẽ đặt nó xuống mà không nhìn lên, mỉm cười méo mó.
Anh ấy nói: “Cô đã đến.”
Chẳng bao lâu, anh ấy đã tạo ra một ly rượu có màu sắc rực rỡ, với các lớp màu xanh lam, đỏ, vàng và xanh lục xếp chồng lên nhau.
Ly rượu nhẹ nhàng được đẩy đến trước mặt tôi, sau đó anh ta giới thiệu: “Cô thật may mắn, đến vừa kịp lúc, đây là tôi vừa mới nghiên cứu ra. Không biết cô có nể mặt uống thử nó không?”
Tôi cầm lấy chiếc cốc và lắc nhẹ.
“Ông còn chưa nói cho tôi biết, Khương Vũ đã đi đâu? Hay là ông bắt cóc anh ấy? Điều kiện thả anh ấy ra là gì?”
“Yên tâm đi, uống ly rượu này xong, tự nhiên cô sẽ biết.”
Trong mắt anh ta có vẻ thăm dò, muốn xem tôi có dám uống không.
Tôi có thể uống rượu này không? Nếu tôi uống xong có chuyện gì xảy ra thì sẽ không có ai đến cứu. Nếu ly rượu này chỉ là rượu bình thường thì sao?
Sau một hồi lưỡng lự, tôi quyết định uống, uống xong mới biết được ông ta có lừa tôi hay không.
9
Ly rượu này không nhiều không ít, vừa đủ uống một ngụm, uống xong có thể cảm nhận rõ ràng dòng rượu từ cổ họng chảy xuống dạ dày.
Thấy tôi uống sạch, anh ta mới ngẩng khuôn mặt trắng trẻo dưới chiếc mũ kia lên, khuôn mặt này giống khuôn mặt một người bạn mà anh tôi từng đăng lên trong vòng bạn bè.
Tôi nhớ ra rồi.
Hình như là hình ảnh trong một quán bar, có cô gái ngồi bên cạnh anh trai, nhìn trẻ trung và dè dặt.
“Anh là ai?” Tôi có chút nghi ngờ hỏi.
“Lâm Mai.” Anh ta vừa nói vừa lấy lại ly rượu, “Có thể cô không biết tôi, nhưng cô nhất định phải biết Lâm Hiểu.”
Đúng, tôi nhớ rồi, cô gái ngồi cạnh anh trai tôi tên là Lâm Hiểu.
“Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy vậy?” Tôi nhanh chóng hỏi.
“Tôi sẽ đưa cô đến một nơi.” Sau khi thu dọn đồ đạc, anh rời khỏi quầy bar và tôi theo anh đi xuyên qua một cánh cửa vào trong.
Bên trong có một phòng ngủ, trên tường có ảnh của anh trai tôi, cũng có ảnh của anh ấy và Lâm Hiểu.
Sau đó đầu tôi choáng váng và lăn ra bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy anh trai đang đứng trước mặt, tôi nhìn vào cơ thể mình và cả hai chúng tôi đều đã quay lại thân thể của mình. Nhưng anh trai có điều gì đó không ổn, cách anh nhìn tôi rất kỳ lạ, mặc dù đầu vẫn còn choáng váng nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được anh ấy đang dần đến gần tôi.
“Anh ơi, anh ơi, chúng ta đã đổi lại rồi. Anh sao vậy? Em là Khương Thư Nhã đây mà.”
Anh ấy dường như hoàn toàn phớt lờ lời nói của tôi, dùng sức đẩy tôi xuống, giữ tôi lại, phớt lờ tiếng la hét của tôi và liên tục chụp ảnh.
Tôi khàn giọng kêu cứu nhưng xung quanh tôi chỉ có bóng tối.
Lúc này có một giọng nói hỏi tôi: “Cô có cảm thấy bất lực không? Là cái loại bất lực như cá nằm trên thớt, không có chút sức phản kháng. Bây giờ cô đang ước gì có người đến cứu mình có phải hay không?”
Âm thanh này đến từ đâu?
Chuyện gì đã xảy ra với anh trai tôi vậy, anh ấy bị quỷ ám à?
“Xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện này liên quan gì đến anh trai tôi? Chuyện này liên quan gì đến tôi? Tại sao anh lại làm như vậy?”
Sau đó, anh trai tôi biến mất, tôi nhìn thấy Lục Chi Hành, bây giờ tôi không biết ai là người tốt, ai là kẻ xấu. Tôi dùng chân đá vào anh ấy.
Anh ấy giúp tôi cởi sợi dây trói , còn tôi nhặt cái chai ném lên đầu anh ấy.
Trong lúc hỗn loạn, tôi nghe thấy có người gọi tên mình, khi tôi mở mắt ra, đó là Lục Chi Hành, hóa ra vừa rồi tôi đang mơ.
Vừa nhìn thấy anh, tôi đã hỏi: “Sao anh lại ở đây? Anh trai em đâu?” Tôi vô tình nhìn thấy một ít máu trên trán anh.
Vừa rồi tôi thực sự đã đánh anh ấy à?
“Anh trai em đã tới đồn cảnh sát.” Anh ấy chậm rãi đỡ tôi dậy.
“Đi đồn cảnh sát?” Tôi lập tức đứng dậy, trong lòng có chút kích động, “Anh ấy đã phạm tội gì à?”
Tôi sợ anh trai tôi thật sự đã làm chuyện phạm pháp, cô gái tên Lâm Hiểu sẽ không bị anh trai tôi làm hại phải không?
Lục Chi Hành sờ đầu tôi, an ủi: “Chỉ là điều tra thông thường thôi, anh trai em sẽ sớm quay lại thôi.”
“Vậy tại sao anh lại ở đây?” Vừa rồi anh ấy chưa trả lời câu hỏi của tôi và tôi không chắc liệu anh ấy có biết việc tôi cùng anh trai bị tráo đổi thân thể hay không.
“Chiều nay anh trai em rất kỳ quái, lúc anh hỏi thì anh ấy cũng không nói. Buổi tối, sau khi anh ấy đi rồi, anh mới lặng lẽ đi theo.”
Anh đi theo anh ấy vào một quán bar, sau đó thấy anh ấy theo người khác đi vào một gian phòng. Chờ anh đi vào thì thấy em đang nằm trên giường, còn anh trai em thì đã đi rồi. ”
Lục Chi Hành nói lời này, đại khái là tôi cũng hiểu được một chút, rượu người đó đưa tôi hẳn là để đổi lại thân thể.
Như vậy, lúc đó anh trai cũng ở chỗ này nhưng là bị giấu đi rồi.
Có vẻ như Lục Chi Hành vẫn chưa biết chuyện tôi và anh trai hoán đổi thân xác cho nhau. Chỉ là giữa Lâm Mai, Lâm Hiểu và anh trai tôi có vấn đề gì?
10
Tôi đứng dậy, đang định đến đồn cảnh sát tìm anh trai, không ngờ, rượu vẫn chưa tan hết, tôi lại bất ngờ ngã vào vòng tay của Lục Chi Hành.
Tôi xấu hổ đỏ mặt, nhưng anh không hề có ý định buông tay.
“Em là Khương Thư Nhã.” Tôi nhắc nhở anh ấy, như này có vẻ không ổn lắm.
Nhưng anh ấy vẫn không nhanh không chậm, ôm lấy tôi không chịu buông tay: “Anh biết, sau này em không được phép làm chuyện ngu ngốc, có chuyện gì thì phải thương lượng với anh. Biết sao?”
Tôi lẩm bẩm trong lòng, tôi cũng không làm gì cả.
Lúc này tôi mới chú ý đến vết thương trên trán anh: “Xin lỗi, trên đầu anh có vết thương này, có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?”
Anh ấy nhìn tôi cười: “Chỉ cần em không sao thì tốt rồi. Đây là vết thương nhỏ thôi, dán cái băng cá nhân là được rồi.”
Đúng lúc đó anh trai tôi quay lại.
Vừa thấy anh bình an vô sự, tôi đã khóc, tiến đến ôm anh rồi phàn nàn: “Anh ơi, anh đã làm cái quái gì vậy? Tại sao người ta lại gây ra chuyện như vậy với chúng ta? Anh đã làm điều gì không nên làm sao? ”
Lục Chi Hành thấy anh trai tôi đi vào liền nói: “Nếu hai anh em có chuyện gì muốn nói, tôi sẽ ra ngoài trước.”
Nhưng anh trai tôi ngăn lại: “Không sao đâu, dù sao đều là lỗi của tôi.”
Sau đó anh mới kể cho chúng tôi nghe chuyện đã xảy ra. Đêm hôm đó, anh quả thực đã ở cùng với em gái của Lâm Mai, Lâm Hiểu uống rượu, nhưng lúc đó còn có một người khác, Lục Minh. Lục Minh thích Lâm Hiểu nên cố ý chuốc say cô. Lúc đó anh ấy cũng uống rất nhiều, không nghĩ đến Lục Minh có tâm tư bất chính .
Khi buổi tiệc kết thúc, anh ấy không để ý rằng Lâm Hiểu đã say, Lục Minh nhân cơ hội này luôn ôm lấy Lâm hiểu đã xụi lơ trong lòng, anh ấy thấy Lục Minh uống quá ít liền nhờ Lục Minh đưa Lâm Hiểu về nhà an toàn, nhưng anh ấy lại không để ý đến Lâm Hiểu.
Cô ta hoàn toàn không muốn Lục Minh tiễn mình, một tay túm lấy quần áo của anh trai tôi không chịu buông ra, lắc đầu không ngừng.
Ai biết hôm đó Lục Minh lại làm ra chuyện đồi bại như vậy, Lâm Hiểu, một cô gái ngây thơ lại bị anh ta chà đạp? Sau đó, anh ta đã chụp ảnh và đe dọa Lâm Hiểu không được báo cảnh sát.
Hành vi bất thường của Lâm Hiểu khiến Lâm Mai nghi ngờ, sau khi Lâm Mai ép buộc, cô đã nói sự thật, Lâm Mai đến từ Khoa Hóa học. Là một sinh viên đứng đầu nên anh ta đã nghĩ ra một công thức và bắt đầu trả thù, người đầu tiên là Lục Minh, anh trai tôi là người thứ hai.
Anh ta muốn anh trai tôi nếm trải nỗi nhục nhã của em gái mình, nhưng trước khi anh ta kịp thực hiện tội ác, Lục Chi Hành đã gọi cảnh sát và cứu chúng tôi.
Tôi tiến lên đá vào chân Khương Vũ: “Khương Vũ, em suýt nữa bị anh hại chếc, may mà thân thể của chúng ta đã hoán đổi cho nhau. Nếu không, không biết anh sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối. ”
Nói xong, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, tôi nhận ra Lục Chi Hành đang ở đây.
“Hai người đã hoán đổi cơ thể cho nhau?” anh hỏi như thể không muốn tin nhưng bị buộc phải tin.
Khương Vũ bật cười: “Lục Chi Hành, việc này hoàn toàn chính xác đã xảy ra trên người anh em chúng tôi. Có phải là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi ?”
Một giây trước, anh trai tôi còn đang cười nhạo Lục Chi Hành, giây tiếp theo, Lục Chi Hành đột nhiên nói: “Vậy ra người ngủ với tôi đêm đó là…”
Vẻ mặt anh trai tôi cứng đờ, bất động, ba giây sau, anh ấy hét lên: “Cái gì? Hai người đã ngủ cùng nhau?”
11
Lúc này, chỉ có thể nghe được tiếng gào thét chói tai của Khương Vũ, không ai có thể nghe rõ anh ấy đang nói gì, cuối cùng anh ấy nói:
“Lục Chi Hành, cậu phải có trách nhiệm với em gái tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu.”
Tôi mừng lắm nhưng vẫn phải dè dặt: “Anh ơi, anh đang làm gì vậy? Chúng em đâu có làm gì đâu”.
Anh trai lại sửng sốt: “Không làm gì cả, còn muốn làm gì nữa? Nếu thật sự làm gì thì đã quá muộn.”
Buổi tối, anh trai uống rất nhiều rượu, phàn nàn lẽ ra lúc đó anh ấy phải cẩn thận hơn, nếu không Lâm Hiểu cũng đã không t ự t ử vì t r ầ m cảm. Anh trai cô ấy sẽ không lạc lối. Mặc dù cuối cùng Lục Minh bị kết án mười năm tù nhưng hai con người đáng lé sẽ có một tuổi trẻ đầy hứa hẹn đã bị hủy hoại.
Tôi và Lục Chi Hành chỉ nhìn anh trai uống hết cốc này đến cốc khác, những lời an ủi dường như không có tác dụng, việc này chỉ có thể để anh tự thông suốt.
Lý Ngọc Bảo lúc này cũng trở về, lúc đầu thấy anh trai tôi ở nhà rất vui, nhưng sau đó lại thấy anh ấy say rượu, sắc mặt tối sầm.
Cô nắm lấy cánh tay anh trai tôi, ngăn anh uống rượu: “Khương Vũ, đừng uống rượu nữa.” Nhìn anh ấy uống say như vậy, cô hỏi tôi.
“Khương Thư Nhã, chuyện gì đang xảy ra với anh trai em vậy? Anh ấy đã thất tình phải không?”
Tôi vội vàng lắc đầu xua tay: “Không, không, gần đây anh ấy chịu rất nhiều áp lực, muốn phát tiết.”
Trước kia anh trai tôi chỉ cần thất tình liền uống rượu, Lý Ngọc Bảo cũng không có gì ngạc nhiên. Lần này uống nhiều như vậy, chắc chắn là quá đau lòng rồi.
“Anh ấy còn có áp lực sao? Chi Hành, giúp tôi một việc, bế Khương Vũ vào phòng ngủ. Anh ấy thật sự không thể uống được nữa.”
Tôi cũng đi theo phía sau để hỗ trợ anh trai, sau khi làm xong công việc, Lý Ngọc Bảo đột nhiên nói với tôi: “Thư Nhã, tối nay tôi phải chăm sóc anh trai em.Vì anh trai mình, hãy ở chung phòng với Lục Chi Hành đi.”
Nói xong, cô ấy đuổi Lục Chi Hành và tôi ra khỏi cửa, cô ấy quá vội vàng, không cho tôi cơ hội để nói bất cứ điều gì.
Ra đến ngoài cửa, tôi nuốt một ngụm nước miếng, lần này không thể dùng thân thể của anh trai để muốn nhìn đâu thì nhìn rồi.
Tôi không dám nhìn anh, nhưng anh lại chủ động hỏi tôi: “Em tắm rửa trước nhé?”
“Được.” Đang lo không có cơ hội thoát khỏi hoàn cảnh khó xử này, tắm xong chỉ giả vờ ngủ, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tôi lao vào phòng tắm, sau khi tắm được nửa chừng thì tôi nhớ ra rằng mình thậm chí còn không lấy khăn tắm.
12
Chếc tịt, lúc này gọi cho Lý Ngọc Bảo chắc chắn là không được rồi. Gọi Lý Chi Hành thì lại quá xấu hổ.
Quên đi, coi như mất hết mặt mũi, tôi liền hướng cửa hét lớn: “Lục Chi hành, giúp em lấy khăn tắm được không?”
Bên ngoài không có tiếng động, có lẽ là giọng nói của tôi quá nhỏ, anh ấy không nghe thấy.
Tôi đang định hét lên lần nữa thì lại nghe thấy vài tiếng gõ cửa: “Anh đặt nó trên ghế đẩu ngoài cửa, em có thể đưa tay ra lấy.”
Sau đó là tiếng bước chân rời đi của anh, xác nhận anh đã đi rồi, tôi mới chậm rãi mở cửa, đưa tay lấy khăn tắm.
Khi tôi quay lại phòng, gặp anh ấy. Để làm bầu không khí nhẹ nhàng hơn, tôi ngước lên và nói: “Cảm ơn anh.”
Anh ấy không trả lời “Không cần cảm ơn”, mà đột nhiên đóng cửa lại.
Khi tôi đang suy nghĩ xem anh ấy đang có ý đồ gì với tôi không, tôi đột nhiên nghe thấy âm thanh của Lý Ngọc Bảo từ phòng anh trai tôi truyền tới.
Hai người họ, anh trai tôi, người vừa tự trách mình đến mức không thể tự kiềm chế, bây giờ thực sự đang thân thiết với Lý Ngọc Bảo, như vậy ổn sao?
“Xem ra chúng ta phải đổi nhà rồi, hiệu quả cách âm quá kém.” Giọng nói của anh vang lên trên đầu tôi, khiến tôi cảm giác như mình đang bị gây mê.
Tôi thật muốn tấn công anh.
Cố lên, Khương Thư Nhã, bây giờ mày là con gái, mày phải kiểm soát bản thân mình lại.
Nhìn vào tình trạng hiện tại của chúng tôi, tôi đang bị anh ấy đẩy vào tường. Lục Chi Hành, chỉ cần anh chủ động, em sẽ không bao giờ phản kháng.
Kết quả là ngay giây tiếp theo anh ấy đã buông tay tôi ra: “Anh đi tắm, em nhớ đóng kỹ cửa lại”.
Sau khi anh đi, tim tôi vẫn đập mạnh. Khương Thư Nhã ơi Khương Thư Nhã, sao mày lại thiếu kiên nhẫn như vậy?
Cho đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng, tôi nhanh chóng lên giường nhắm mắt giả vờ ngủ.
“Em thực sự có thể ngủ được với tiếng ồn như này?”
Anh ấy đã nhận ra là tôi đang giả vờ ngủ, nhưng người ngay bên cạnh lại không không thể chạm, không thể sờ, chẳng lẽ thức dậy để buôn chuyện hay sao?
Tôi phớt lờ anh và tiếp tục giả vờ ngủ, nhưng tôi đã ngủ quên luôn.
Không biết đã là mấy giờ nhưng tôi chợt tỉnh dậy. Nhìn vào điện thoại và nhận ra chỉ mới ba giờ đêm.
Lại nhìn Lục Chi Hành, anh ấy đang ngủ say, khuôn mặt dưới ánh đèn đêm trông sắc sảo, góc cạnh như người bước ra từ trong phim điện ảnh.
Tôi khẽ gọi tên anh: “Lục Chi Hành, anh ngủ rồi à?”
Anh không đáp lại, tôi chậm rãi đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, vừa chạm vào liền cảm thấy cảm xúc thật tuyệt.
Trong khi anh ấy đang ngủ say, tôi bắt đầu hành động liều lĩnh.
Vô tình tôi đã chạm vào thứ không nên chạm vào.
13
Tôi nhanh chóng rút tay lại và cảm thấy thật may mắn là anh ấy đã ngủ.
Kết quả là có một bàn tay nắm chặt lấy bàn tay mà tôi đang muốn rút về.
Tại sao anh ấy lại thức dậy ngay lúc này?
“Lục Chi Hành, anh tỉnh rồi à?” Tôi ngước mắt lên hỏi anh.
Nhưng anh ấy đã ngăn tôi lại: “Sao vậy, em được phép giả vờ ngủ, còn anh không được phép giả vờ ngủ. Hơn nữa, nếu anh sẽ không giả vờ ngủ. Làm sao biết em lại như vậy…”
Anh cố tình không nói gì, khiến tôi phải hỏi: “Em làm sao?”
“Háo sắc.”
Tôi bắt đầu giả vờ chếc: “Anh đang nói cái gì thế? Em đang mộng du. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Thấy tôi không muốn thừa nhận, anh cúi đầu hôn tới.
“Em có thừa nhận hay không? Nếu không thừa nhận, anh sẽ tiếp tục hôn cho đến khi em thừa nhận.”
Tôi bị anh ấy làm cho bối rối đến mức không còn cách nào khác đành phải thừa nhận: “Được rồi được rồi, là em háo sắc, em thèm khát cơ thể của anh.”
Cuối cùng anh ấy cũng buông tôi ra: “Cho nên khi em nói muốn xem cơ bụng của anh tối hôm đó, động cơ của em đã không trong sáng.”
“Đúng.”
“Nó bắt đầu từ khi nào?” anh hỏi lại.
“Ngày công ty khai trương.”
Dù đây có được tính là phụ nữ theo đuổi đàn ông hay không thì tôi cũng đã tỏ tình và thừa nhận, nếu anh ấy từ chối, sau này chúng tôi nhất định sẽ không thể làm bạn nữa.
Nhưng hắn đột nhiên nghiêm túc nói: “Thật ra, anh là người yêu em trước.”
Tôi không khỏi tò mò hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau trước đó à?”
“Em có nhớ ngày sinh nhật của anh trai em không?” Anh đột nhiên nhắc đến sinh nhật anh trai tôi, nhưng trong tâm trí tôi, ngày hôm đó anh không có tham gia.
“Hôm đó anh có việc, khi đến nơi cũng đã tàn tiệc rồi nên không vào trong, chỉ ngồi trong xe.
Một lúc sau, anh thấy em gom thức ăn thừa và cho những con mèo hoang gần đó ăn.
“Sau này nhìn thấy em gọi Khương Vũ là anh trai, anh mới biết em chính là em gái anh ta, cho nên mới bắt đầu có ý định hợp tác với anh ta.”
“Anh muốn mở công ty để sau này có thể tiếp xúc với em nhiều hơn. Thật không ngờ anh trai em lại xảy ra chuyện như thế này. Bây giờ anh chỉ muốn hỏi em, em có muốn làm bạn gái anh không?”
Ôi chúa ơi, Lục Chi Hành đang tỏ tình với tôi.
Tôi dường như có chút không chịu nổi, trái tim đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Thấy tôi không trả lời anh, Lục Chi Hành có vẻ hơi thất vọng.
“Có.” Tôi thấp giọng đáp, tiếng nói như nghẹn lại trong cổ họng.
Sau khi nghe tôi đồng ý, Lục Chi Hành cuối cùng cũng thở phào, anh kêu lên.
“Thật tuyệt với, em đã đồng ý. Anh rất lo lắng đó.”
Tôi nghịch ngợm hỏi anh: “Nếu em không đồng ý thì sao?”
Anh gãi sống mũi tôi như đe dọa: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ rút vốn và rời khỏi nơi buồn bã này”.
“Em không tin.” Tôi mỉm cười quay đầu lại.
Nhưng tôi không thấy anh lên tiếng, quay lại thì thấy anh đang nhìn tôi trìu mến.
Anh ngập ngừng hỏi tôi: “Bây giờ anh có thể thực hiện quyền lợi của một người sẽ bạn trai rồi đúng không?”
Tôi chỉ giả vờ ngu ngốc: “Quyền gì cơ?”
“Anh nói gì vậy?”
Khi tôi nhận ra thì đã quá muộn, anh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Lục Chi Hành, anh quá xấu, nhẹ nhàng một chút đi mà.”
Và cuối cùng tôi đã đạt được ước nguyện của mình, nam thần cuối cùng cũng đã bị tôi chinh phục.
Sáng hôm sau, anh trai tôi nắm tay Lý Ngọc Bảo, chính thức thông báo một chuyện với chúng tôi: “Hôm nay tôi, Khương Vũ, thông báo. Tôi sắp kết hôn với Ngọc Bảo, mọi người hãy đợi ăn tiệc cưới của chúng tôi. ”
Lục Chi Hành và tôi không hề ngạc nhiên trước tin này.
Ba ngày sau, trước cửa Cục Dân chính.
Tôi và anh trai gặp nhau ở trước cửa.
Vừa nhìn thấy tôi, anh trai đã vui vẻ khoe khoang cùng Lý Ngọc Bảo: “Nhìn em gái anh đi, chúng ta đi đăng ký cũng không quên tới chúc phúc. Anh thật may mắn khi có được một người em gái như thế này. ”
Tôi mỉm cười không nói gì, chỉ thấy Lục Chi Hành ngoan ngoãn đi theo tôi gọi anh: “Anh.”
Khương Vũ bỗng nhiên ý thức được, lùi lại hai bước, hỏi chúng tôi: “Các ngươi đến đây…”
Tôi thì thầm vào tai anh trai: “Bọn em tới đăng ký nha”.
Anh trai tôi ngơ ngác, Lý Ngọc Bảo cười lớn, Lục Chi Hành ôm tôi bỏ chạy.