Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Hoan Lạc Thoáng Qua - 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Vẻ mặt có chút khinh thường: "Cô ta là cái thá gì, nếu không phải bà nội tao thích cô ta, đến lượt cô ta quản tao à?"


"Sao tao cảm thấy mày đối xử với Sầm Hoan có chút khác biệt."


"Thằng nhãi mày chẳng lẽ ngủ riết rồi động lòng thật à?"


"Vớ vẩn, anh Thần mà lại để ý đến một đứa con gái nhà bán bánh chắc."


"Cười chết mất, nghĩ đến lần trước cô ta mang mười cái bánh đến cho bọn mình, tao buồn cười chết đi được."


"Cái loại dầu cống thịt chuột đó, ai dám ăn chứ."


"Ban đầu bọn mình đã nói rõ rồi mà, đợi mày chơi chán thì đến lượt bọn tao."


"Đã bao lâu rồi, còn chưa chơi chán sao?"


"Đừng nói, ảnh giường chiếu của Sầm Hoan mà mày gửi trước đó cũng thú vị đấy, hôm đó tao còn mơ đến nữa."


Tấn Thần đột nhiên dụi tắt thuốc, đấm mạnh một cú.


"Không biết nói chuyện thì câm cái miệng chó của mày lại!"


"Mày làm cái gì vậy hả?"


Người bị đánh cũng nổi giận, tất cả đều là thiếu gia công tử cành vàng lá ngọc.


Ai có thể nuốt trôi cục tức này.


"Tao nói câu nào sai?"


"Hay là nói đại thiếu gia Tấn mày thật sự thích con nhỏ nhà quê đó rồi?"


"Nếu mày thật sự thích thì cứ nói thẳng ra, anh em tao không thiếu phụ nữ, không đến mức tranh giành với mày đâu."


"Vì cái loại không ra gì này mà động tay động chân với anh em?"


"Sao hả, Tấn Thần, con đàn bà đó làm mềm xương mày rồi à?"


"Thằng nhãi mày bị một con đàn bà nắm thóp rồi..."


"Nếu không thì mày cứ chịu thua đi là xong."


Tấn Thần siết chặt nắm đấm, sắc mặt xanh mét.


"Ai nói tao thua?"


"Chẳng phải chỉ là một con nhỏ nhà quê thôi sao."


Tấn Thần cười xấu xa: "Bọn mày muốn chơi thì tao nhường cho bọn mày đấy."


"Má nó, ông đây không thể ăn đấm không, tối nay đừng đứa nào tranh với tao."


Tôi luôn tự cho mình là người có tâm trí rất kiên định.


Năm tôi mới học cấp hai, tên súc sinh kia nửa đêm chạy đến muốn xâm hại tôi.


Bị mẹ tôi bắt gặp, lỡ tay đánh anh ta thành tàn phế.


Hai năm mẹ tôi ngồi tù, mỗi đêm tôi đều không dám ngủ say.


Dưới gối luôn luôn giấu một con dao.


Tôi không tin bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này.


Cũng không còn sợ bọn họ nữa.


Bao gồm cả Tấn Thần.


Từ khi anh ta bắt đầu điều tra tôi, tiếp cận tôi.


Tôi đã đề phòng.


Sau này biết đó là một ván cược.


Cũng không hề khó chịu.


Bởi vì bản thân tôi cũng giấu giếm những tư tâm khó nói.


Chỉ là giờ phút này...


Trực tiếp nghe thấy Tấn Thần nói như vậy.


Tôi vẫn hoảng hốt trong giây lát.


Tim như bị xé toạc thành vết thương đầm đìa máu.


Không đau.


Chỉ là cực kỳ mỉa mai.


Tôi quay người, lặng lẽ xuống tầng.


Tối đó, khi Tấn Thần đưa tôi ra ngoài, tôi vẫn như thường ngày.


Giống như thể, chuyện gì cũng không biết.


14

"Tối nay đi ăn cơm cùng bọn anh đi, đừng từ chối nữa."


Tấn Thần không cho tôi từ chối, trực tiếp đưa tôi đến phòng bao.


Lúc ngồi xuống, tôi liếc nhìn người tên Cố Việt kia.


Má trái anh ta vẫn còn hơi tím xanh, ánh mắt trắng trợn rơi trên người tôi.


Tôi cứ coi như không biết gì, ngoan ngoãn định ngồi xuống bên cạnh Tấn Thần.


"Em ngồi cạnh Cố Việt đi."


Tôi khựng lại, ngạc nhiên nhìn Tấn Thần: "Tấn Thần?"


"Có chút hiểu lầm với cậu ấy, làm cậu ấy bị thương."


"Em qua đó xin lỗi cậu ấy giúp anh."


Tôi nhìn Tấn Thần một lát, vẫn ngoan ngoãn đi đến ngồi cạnh Cố Việt.


Anh ta cố ý sai bảo tôi hết việc này đến việc khác.


Rồi lại rót một ly rượu: "Hôm nay Tấn Thần uống thuốc nên không uống rượu được, em là bạn gái cậu ấy, uống thay cậu ấy một ly, chuyện này coi như xong."


Tôi nhìn ly rượu trước mặt, biết rõ bên trong có thể có thứ không sạch sẽ.


Nhưng vẫn không do dự, cầm lên uống cạn.


Tôi không biết uống rượu, bị sặc ho liên tục.


Tấn Thần nhìn tôi, lông mày nhíu chặt.


Nhưng lại không ngăn cản.


Tôi đi vào nhà vệ sinh.


Đứng trước bồn rửa tay, tôi bắt đầu cảm thấy cả người không ổn.


Cố Việt cũng đi theo, trực tiếp nắm chặt cổ tay tôi.


"Tấn Thần đã giao mày cho tao rồi, mày còn không biết à?"


"Không thể nào, Tấn Thần sẽ không đối xử với tôi như vậy..."


"Không thể nào? Thuốc trong rượu của mày là do cậu ta đưa cho tao đấy, sợ mày không ngoan."


"Còn tưởng Tấn Thần ngủ với mày mấy lần là mày leo lên được cành cao à?"


Cố Việt mạnh tay kéo tôi, lôi tôi vào một căn phòng bên cạnh.


Tôi liều mạng giãy dụa, nhưng thuốc đã có tác dụng, cả người mềm nhũn như mì sợi, căn bản không dùng được sức.


Vừa vào cửa đã ngã xuống đất, bò cũng không nổi.


Cố Việt không thể chờ đợi được nữa, bắt đầu cởi quần áo.


Tôi cố chịu đựng cơn ngứa buốt tận xương tủy, run rẩy mò con dao rọc giấy từ trong túi áo đồng phục.


Lúc Cố Việt cởi quần áo tôi, tôi đã khiến anh ta bị thương.


Nhưng sức tôi quá yếu, vết thương rất nông, không làm nên chuyện gì.


Cố Việt lại nổi giận, túm lấy tóc tôi.


"Sao hả, Tấn Thần ngủ với mày thì mày cam tâm tình nguyện."


"Ông đây ngủ với mày thì mày lại không muốn?"


Anh ta dường như lại nghĩ đến vết thương trên mặt, càng thêm tức giận.


Vung tay tát tôi một cái.


Túm tóc tôi ấn mạnh vào cửa.


Khi áo sơ mi bị xé toạc, tôi cắn mạnh môi đến bật máu.


Nhờ một thoáng tỉnh táo ngắn ngủi, tôi dùng hết sức lực gào khóc.


"Tấn Thần, Tấn Thần cứu em với..."


15

Khi tiếng khóc mơ hồ truyền đến, Tấn Thần đột nhiên đứng dậy.


Anh ta nhíu chặt mày, chỉ cảm thấy tim như bị một cây kim thép dài đâm thủng.


Cơn đau thấu tim gan, dữ dội, khiến người ta không kịp đề phòng.


Anh ta quay người, bước nhanh ra ngoài.


Đi được vài bước, đột nhiên chạy nhanh.


Tiếng khóc càng lúc càng gần, nhưng lại càng lúc càng yếu.


Tấn Thần nghiến chặt răng, chỉ cảm thấy thái dương giật mạnh.


Anh ta dường như nhìn thấy quần áo của Sầm Hoan đã bị Cố Việt xé rách.


Cô gái đó nhút nhát như vậy, ngoan ngoãn như vậy.


Chịu bao nhiêu ấm ức, cũng chỉ mở to đôi mắt tròn xoe, lặng lẽ rơi lệ.


Cô thích anh ta như vậy, thích đến mức rời xa anh ta sẽ chết.


Vậy mà anh ta lại vì vài câu khích bác mà đẩy cô cho người đàn ông khác.


Trong khoảnh khắc, lòng Tấn Thần đau như cắt.


Quê mùa thì sao.


Bán bánh thì sao.


Chỉ cần anh ta thích, anh ta sẽ bảo vệ.


Sau này sẽ không ai dám nói ra nói vào.


Tấn Thần đá liên tiếp khác vào cánh cửa đóng chặt.


Càng lúc càng đá mạnh hơn.


Cả hành lang dường như cũng rung chuyển theo.


Cửa cuối cùng cũng mở ra.


Cố Việt quần áo xộc xệch chửi rủa đi ra.


Bị anh ta đá văng sang một bên.


Sau đó anh ta nhìn thấy Sầm Hoan.


Cô nằm sấp dưới đất, quần áo rách tả tơi.


Nhưng cô vẫn nắm chặt vạt áo trước ngực.


Cắn môi đến mức máu thịt be bét.


"Sầm Hoan..."


Tấn Thần đau lòng đến phát điên.


Cởi áo khoác ngoài trùm lên người cô, nhẹ nhàng bế cơ thể gầy yếu của cô lên.


Nhưng Sầm Hoan lại đột nhiên vùng vẫy dữ dội, khóc thét lên.


"Đừng chạm vào tôi... Không muốn, không muốn..."


"Không muốn anh, không muốn các người..."


"Tôi muốn Tấn Thần, tôi chỉ muốn Tấn Thần..."


Cô lại cắn môi, rách nát đến chảy máu.


Không biết lấy đâu ra sức lực, liều mạng đá đạp lung tung.


"Sầm Hoan, là anh, anh là Tấn Thần, đừng sợ, không sao rồi, không sao rồi Sầm Hoan..."


"Anh là... Tấn Thần?"


Sầm Hoan mở to đôi mắt đẫm lệ, cố gắng muốn nhìn rõ mặt anh.


Lòng Tấn Thần đau như dao cắt, cúi đầu hôn những giọt nước mắt của cô: "Là anh, anh là Tấn Thần, em nhìn kỹ xem, Sầm Hoan..."


Sầm Hoan cuối cùng cũng bình tĩnh lại trong lòng anh.


Chỉ mím môi, dường như tủi thân đến cực độ, nước mắt lã chã rơi xuống.


"Tấn Thần."


"Đừng đưa em cho người khác."


"Em sẽ chết mất... Tấn Thần."


"Không, sẽ không bao giờ nữa, tin anh."


16

Đó là đêm điên cuồng nhất kể từ khi tôi và Tấn Thần quen nhau.


"Tấn Thần... anh có biết, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã nghĩ gì không?"


Anh ta thích thú, vừa giữ chặt eo tôi, vừa hỏi: "Gì thế?"


Tôi híp mắt, máu trên môi đã bị Tấn Thần liếm đi.


Nhưng mùi máu vẫn còn.


Tôi chậm rãi cúi người, áp sát vào thân trên trần trụi của anh ta: "Em nghĩ, người đàn ông này đẹp trai thật, hoàn toàn là gu của em."


"Còn nữa, mũi anh cao và thẳng như vậy, chắc chắn làm rất giỏi."


"Em học những thứ linh tinh này ở đâu vậy?"


"Anh biết truyện H không? Em lén xem rất nhiều."


"Thì ra em chẳng ngoan chút nào, lừa anh đấy à, Sầm Hoan?"


"Vậy anh không thích sao?"


Đáy mắt Tấn Thần tràn đầy vẻ si mê và dục vọng không hề che giấu.


"Thích."


"Vậy anh như vậy..."


Tôi há miệng, nhẹ nhàng cắn vào sống mũi cao thẳng của anh ta.


Miệng như bôi mật, dụ dỗ anh ta: "Cho dù sau này chia tay, em có bạn trai khác, hay là gả cho người khác."


"Nhưng em cũng vĩnh viễn không thể nào quên anh."


"Vĩnh viễn không quên được người đàn ông hiểu em nhất trên thế giới này..."

 

Loading...