Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Hoan Lạc Thoáng Qua - 6

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:28:47

"Tấn Thần, vĩnh biệt."


"Nhưng tôi vẫn sẽ chúc anh bình an, khỏe mạnh."


Mãi mãi.


21

Trên chuyến tàu khuya, mẹ tôi ngủ thiếp đi.


Tôi nhìn ngọn núi, đồng ruộng vụt qua ngoài cửa sổ.


Thở dài một hơi.


Tôi đã đổi điện thoại và số mới.


Không một ai biết.


Tất cả những gì có thể bán ở quê nhà đều đã bán hết.


Chỉ mang theo di ảnh của bố.


Từ nay về sau không còn bất cứ vướng bận nào.


Chỉ là, khi đoàn tàu rời khỏi thành phố này...


Gào thét lao về phương xa.


Tôi nằm trên chiếc giường hẹp.


Chợt cảm nhận mặt đã ướt đẫm.


Nhưng tôi nhanh chóng đưa tay lau sạch đi.


Chim núi và cá biển không cùng đường, từ nay sơn thủy chẳng tương phùng.


22 (Góc nhìn Tấn Thần)

Sầm Hoan biến mất rồi.


Khi giấy báo nhập học được gửi đến, anh ta lập tức gọi điện cho cô.


Nhưng điện thoại của cô không liên lạc được.


Anh ta lại gửi WeChat cho cô, phát hiện không gửi được.


Sầm Hoan không đến trường của anh ta.


Anh ta thậm chí không biết cô đã đăng ký vào đâu.


Anh ta đến nhà cô tìm.


Nhưng hàng xóm nói, họ đã trả phòng trọ, đồ đạc trong nhà đều bán cho trạm thu mua phế liệu.


Anh ta đến cửa hàng của mẹ cô.


Nơi đó đã đổi chủ, là một cặp vợ chồng trẻ, cũng bán bánh rán.


Nhưng mùi vị không ngon bằng bánh của mẹ cô.


Họ nói cửa hàng mua lại từ chủ nhà, giá cả rất phải chăng.


Đôi vợ chồng trẻ tươi cười rạng rỡ.


Anh ta đứng đó, mặt mày u ám như mây đen kéo đến.


Anh ta lại đi bộ về dưới phòng trọ của cô.


Đứng dưới ngọn đèn đường, ngước nhìn cửa sổ cũ nát kia.


Anh ta dường như vẫn còn nhớ, ngày đó Sầm Hoan vén rèm cửa sổ.


Trong lòng anh ta chợt thoáng qua chút vui vẻ.


Còn cả sau này, khi cô đuổi theo ôm lấy anh ta.


Thực ra anh đã tha thứ cho cô ngay giây phút đó.


Nhưng lúc này Tấn Thần cảm thấy mình đúng là một thằng ngu.


Anh ta đã bị Sầm Hoan lừa.


Bị cô đùa bỡn trong lòng bàn tay.


Giống như một con lừa ngốc bị treo củ cà rốt trước mặt.


Vậy mà anh ta lại không hề nhận ra.


Tấn Thần cảm thấy lẽ ra mình nên nổi giận, nhưng anh ta lại bình tĩnh một cách khó hiểu.


Anh ta nghĩ.


Không có gì to tát cả.


Vốn dĩ chỉ là một ván cược.


Anh ta cũng không thiệt thòi.


Vô số lần đầu tiên của cô đều là anh ta trao cho.


Cô đến chết cũng không thể quên được anh ta.


Mà một cô gái bình thường như cô, chẳng qua chỉ là một khách qua đường nhỏ bé trong cuộc đời tươi đẹp của anh ta.


Không có gì to tát cả.


Anh ta trở về Bắc Kinh, trở lại chốn xa hoa trụy lạc.


Anh ta sẽ rất nhanh quên sạch cô.


Sầm Hoan là cái gì? Sầm Hoan là ai?


Tấn Thần không nhịn được cười lạnh một tiếng.


Nhưng khi anh ta trở về nhà của mình.


Nơi đó trống rỗng.


Sợi dây buộc tóc của Sầm Hoan vẫn còn trên bàn cạnh giường anh ta.


Trên gối anh ta vẫn còn sót lại một sợi tóc đen dài của cô.


Trong nhà sớm đã không còn bóng dáng Sầm Hoan.


Nhưng lại như đâu đâu cũng là bóng dáng cô.


Sầm Hoan rụt rè đứng đó.


Sầm Hoan nhỏ bé ngoan ngoãn ngồi đó.


Sầm Hoan nằm trên giường anh ta, căng thẳng lại sợ hãi, ngượng ngùng lại thận trọng.


Sầm Hoan cưỡi trên người anh, phóng túng lại táo bạo, miệng toàn lời tục tĩu không biết xấu hổ.


Anh ta thậm chí còn dung túng cho cô cưỡi lên mặt mình.


Tấn Thần đột nhiên chửi một tiếng.


Anh ta giật cổ áo sơ mi, đi lòng vòng tại chỗ.


Lại cầm lấy một cái tách trà ném mạnh xuống đất.


Còn chưa hoàn hồn, anh ta đã gọi điện thoại đi.


"Tôi mặc kệ các người dùng cách gì, tìm Sầm Hoan về cho tôi."


Tìm được cô rồi, anh ta nhất định sẽ tự tay bóp chết cô.


23

Thời gian Tấn Thần xuất hiện còn muộn hơn tôi nghĩ.


Trước đó có nghe nói Tấn Thần tìm tôi đến phát điên, bảo tôi cẩn thận một chút.


Tôi chỉ cười cho qua.


Tôi và Tấn Thần thực ra cũng coi như không ai nợ ai.


Đương nhiên, nói thật ra, anh ta có chút thiệt thòi.


Nhưng tiền tuy nhiều, đối với Tấn Thần mà nói, lại là thứ nhỏ nhặt nhất.


Tôi cung cấp giá trị tinh thần, cũng thỏa mãn mọi nhu cầu của anh ta.


Cho nên, cầm tiền cũng không quá áy náy.


Trường của chúng tôi rất hẻo lánh.


Môi trường rất tệ, gió cát rất lớn.


Mẹ tôi thích nghi rất nhanh, dù sao bà cũng nói rồi, chỉ cần ở cùng con gái, địa ngục cũng là thiên đường.


Tôi dùng tiền của Tấn Thần mua một căn nhà, để mẹ an hưởng tuổi già.


Nhưng bà không quen ngồi không, vẫn bày quầy hàng bán bánh rán.


Ngay bên ngoài trường chúng tôi, buôn bán rất tốt.


Có khá nhiều bạn nam trong trường thích tôi.


Họ thường xuyên ghé qua quầy hàng của mẹ tôi.


Đặc biệt là khi tôi ra đó giúp, họ càng nhiệt tình hơn.


Ngày Tấn Thần đến, mấy bạn nam đó vừa rời đi.


Trời có chút âm u.


Mẹ về nhà lấy trứng, tôi ở quầy hàng rán bánh.


Khi Tấn Thần đến, tôi không ngẩng đầu lên: "Chào anh, bánh mười đồng..."


Người đối diện lại mãi không nói gì.


Tôi vô thức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tấn Thần.


Anh ta gầy đi một chút.


Mặt mày bụi bặm, nhưng vẫn không mất đi vẻ tuấn tú.


Tôi khựng lại một chút: "Tấn Thần?"


24

Tôi mời anh ta ăn một bữa cơm.


Cũng coi như khá đắt, đương nhiên vẫn dùng tiền của anh ta.


Ăn được nửa bữa, anh ta mới nói với tôi câu đầu tiên.


"Anh đã hủy hôn rồi."


Thật lòng mà nói, tôi khá bất ngờ.


Nhưng cũng chỉ bất ngờ trong khoảnh khắc đó thôi.


Xuất thân con nhà giàu đời thứ ba của anh ta, không thể nào cưới một cô gái có mẹ từng vào tù như tôi.


Mà tôi cũng biết thân biết phận, chưa bao giờ ảo tưởng chuyện gả vào nhà giàu.


Hơn nữa, thật ra, tôi cũng chưa từng có ý định kết hôn.


"Ừ, anh sẽ tìm được người tốt hơn..."


"Sầm Hoan, em không có gì muốn nói với anh sao?"


Tôi lắc đầu.


Nói nhiều vô ích, chi bằng không nói.


Tấn Thần cười nhạt: "Đến bây giờ anh mới phát hiện, sự hiểu biết của anh về em, ngay cả da lông thôi cũng không nắm rõ."


"Em đã từng thích anh chưa?"


"Đã từng thật lòng chút nào không?"


"Nói yêu anh, không thể rời xa anh, đều là lừa anh sao?"


Tôi cảm thấy Tấn Thần bị người khác đoạt xác rồi.


Lời này nghe quá sến súa, không phải phong cách của anh ta.


Nhưng lại thực sự là anh ta nói ra.


Tôi nghĩ một lát, vẫn trả lời.


"Đương nhiên là từng thích anh rồi."


Có cô gái tuổi dậy thì nào mà không thích trai đẹp.


"Thật lòng đương nhiên cũng từng có."


Thật ra trước khi anh ta đưa tôi cho Cố Việt, tôi đã từng trao đi một chút chân tình.


Nhưng chuyện của Cố Việt, đã khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngộ, kiên định không lay chuyển.


"Nói yêu anh, không thể rời xa anh... quả thực là lừa anh."


"Tấn Thần, em xin lỗi."


Tôi bình tĩnh nhưng cũng thẳng thắn nhìn anh ta.


"Nếu anh hận em, hoặc muốn trả thù, em đều có thể chấp nhận..."


"Anh không đê tiện đến vậy."


Tấn Thần lại ngắt lời tôi: "Huống hồ, thời gian này anh đã nghĩ rất lâu."


"Là anh sai trước, là anh và bạn bè đánh cược, cố ý tiếp cận em."


"Khi anh biến em thành tiền đặt cược, đáng lẽ đã phải biết kết quả."


"Bởi vì dân cờ bạc vĩnh viễn chỉ có một kết cục, chính là thảm bại."


Tôi đột nhiên có chút vui mừng.


Hóa ra mắt nhìn người của mình cũng không tệ.


Tấn Thần có bệnh chung của đám công tử nhà giàu, đôi khi thực sự kiêu ngạo đến đáng ghét.


Nhưng bản tính của anh ta vẫn chưa thối rữa tận cùng, vẫn có thể cứu vãn.


Chỉ là, tôi chưa bao giờ muốn làm thánh mẫu cứu rỗi đàn ông.


"Vậy anh tới tìm em..."


Anh ta hít sâu một hơi, dường như đã dồn hết can đảm.


"Anh đến chỉ muốn hỏi em, có thể quay lại không?"


"Hay nói cách khác, anh có thể theo đuổi em lại..."


"Tấn Thần."


Tôi khẽ mỉm cười với anh ta: "Bây giờ em sống rất tốt."


"Nếu anh còn một chút thích em, xin đừng làm phiền em, được không?"


Tôi vĩnh viễn ghi nhớ đạo lý, cần quyết đoán mà không quyết đoán, ắt sẽ loạn.


Tôi không muốn chìm đắm trong tình cảm nam nữ, bởi vì cuối cùng người phụ nữ luôn bị tổn thương nhiều hơn.


Mặc dù đối với Tấn Thần.


Tôi cũng có một chút tình cảm.


Thậm chí một thời gian rất dài, tôi rất nhớ nhung những khoái lạc thể xác với anh ta.


Nhưng tôi vẫn không muốn ràng buộc với một người đàn ông.


Cho dù đối với tôi, anh ta có chút khác biệt.


Nhưng, cũng chỉ có vậy thôi.


Tôi đứng dậy: "Nơi này bão cát rất lớn, khô hạn thiếu nước."


"Anh vẫn nên về Bắc Kinh sớm đi."


"Sầm Hoan..."


Tấn Thần cũng đứng dậy, anh ta đuổi theo tôi ra khỏi nhà hàng.


Nhưng tôi đã xuống bậc thềm.


Đưa tay vẫy một chiếc taxi.


Tấn Thần dừng bước, không đuổi theo nữa.


Khi tôi lên xe, vẫn quay đầu nhìn Tấn Thần một cái.


Anh ta đứng trước những hộp đèn quảng cáo rẻ tiền đầy màu sắc.


Rất giống đêm đó đứng dưới ngọn đèn đường vàng vọt trước nhà tôi.


Vẫn lạc lõng như vậy.


Tôi biết, tôi và Tấn Thần, cả đời này có lẽ sẽ không gặp lại nhau nữa.


- Hết -

 

Loading...