Hoán Xác Tráo Mệnh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1.
“Quả Quả, lần thi thử trước em làm tốt lắm. Anh thưởng cho em con alpaca mà em vẫn mong muốn đây.”
Gương mặt anh trai vẫn hốc hác, nhưng ánh mắt thì tràn ngập vui mừng.
Anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve mặt con alpaca, ánh mắt đầy yêu thương:
“Alpaca rất thân thiện với con người, con này anh phải bỏ ra hẳn hai vạn đô để mua đấy. Em phải chăm sóc nó thật tốt nhé.”
Như để chứng minh lời anh nói, con alpaca rúc đầu vào người tôi một cách thân thiết, rồi lững thững bước về phía tôi.
Đôi mắt nó đẹp hơn hẳn mấy con alpaca thông thường, lông mi dài cong vút khiến người ta chỉ cần liếc nhìn thôi cũng cảm thấy mềm lòng.
Nhưng chỉ một giây sau—
Nó vung mạnh chân sau, đá thẳng về phía tôi.
Nếu tôi không kịp né, cú đá đó chắc chắn sẽ khiến tôi gãy xương.
“Đồ súc sinh chet tiệt, mày làm cái gì đấy?!”
Tôi hét lên, không kiềm chế được mà tát thẳng vào đầu nó một cái.
Con alpaca kêu lên đau đớn, nhảy dựng lên.
Anh trai tôi cuống cuồng chạy đến ôm nó vào lòng, vừa dỗ vừa nổi giận quát tôi:
“Lâm Quả Quả, em điên rồi à?! Em mà dám động vào nó nữa thì đừng trách anh!”
Nhìn người anh luôn thương yêu ôm con vật đang rơi nước mắt kia mà nổi đóa với tôi, tôi lạnh lùng nói:
“Một con vật nuôi dám đá tôi, tôi còn không được dạy dỗ nó một cái thì sao mà nuôi nổi?”
Nói xong, tôi xoay người bỏ đi.
Lúc này anh tôi mới sực tỉnh, hoảng hốt giữ tôi lại:
“Quả Quả! Anh không có ý đó…”
Anh siết chặt nắm tay, giọng mềm mỏng lại:
“Alpaca sợ người lạ, đến nơi mới chắc chắn sẽ phản ứng mạnh. Mình phải dùng yêu thương để đối xử với động vật chứ, đúng không?”
“Anh với em là anh em thân thiết nhất, năm đó nhờ có em mới cứu được anh. Giờ em sắp thi đại học rồi, anh chỉ muốn giúp em phần nào.”
Anh ấy nói rồi đẩy con alpaca về phía tôi, còn mình thì vừa quay lưng vừa lau nước mắt.
Nếu tôi chưa từng chet một lần, có khi tôi sẽ tin thật.
Nhưng tôi không thể nào quên được, vào giây phút cuối cùng trước khi chet ở kiếp trước, tôi đã tận mắt thấy anh trai nhìn chằm chằm vào một “tôi khác”, ánh mắt đầy si mê:
“Tư Tư, bao năm qua anh chưa từng ngừng nhớ em. Giá như lúc đó con tiện nhân Lâm Quả Quả không vạch trần chuyện chúng ta thì có lẽ mình đã ở bên nhau từ lâu rồi.”
“Cũng may, anh với con tiện nhân đó chẳng có m.á.u mủ gì, chỉ là anh nuôi mà thôi. Cho nên… giờ chúng ta có thể…”
Chỉ nhớ lại thôi mà cổ họng tôi nghẹn cứng, suýt nôn ra.
Tôi tung một cú đá vào con alpaca:
“Xuống dưới lấy hàng giúp tao!”
2.
Sau khi đá con alpaca ra khỏi cửa, tôi lập tức bắt xe đến một con phố cũ.
Kiếp trước, ngay trước sinh nhật mười tám tuổi, tôi từng đến đây chơi cùng bạn bè.
Khi ấy, một đạo sĩ bên đường vừa thấy mặt tôi đã tái mét, hét lớn:
“Ma quỷ nhập thân! Không bao lâu nữa sẽ chet không toàn thây!”
Tôi còn chưa kịp hỏi gì thì ông ta đã nhanh tay dọn đồ, cuốn gọn sạp hàng chạy mất dạng.
Lần này, mọi chuyện còn chưa xảy ra, tôi lập tức tìm đến đó kể rõ toàn bộ sự việc cho ông.
Nghe xong, ông ta nhẩm đếm ngón tay, sắc mặt lập tức trầm xuống:
“Nếu ta đoán không nhầm, dung mạo trước kia của cô chắc chắn không phải như hiện tại.”
Tôi sững người.
Ông ta dựng một tấm gương lên—trong gương là gương mặt béo phù, biến dạng của tôi,
làn da lờ mờ phủ một lớp lông trắng.
“Tôi… trước đây không xấu đến mức này. Tôi cứ tưởng là do áp lực học hành…”
“Cô đã bị nguyền rủa từ lâu rồi. Vận khí trong người cô đã bị một nữ thi trộm mất. Chính vì thế, cô ta mới có thể mượn xac hoàn hồn qua con alpaca đó.”
“Đến ngày cô bước sang tuổi mười tám, vận khí sẽ bị hút cạn. Con ma trong alpaca sẽ nhân cơ hội đó chiếm lấy thân xac cô.”
“Cô ta mang toàn bộ vận mệnh của cô, một khi chiếm được thân xac, sẽ trở thành một đại mỹ nhân hiếm có.”
Tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Đạo sĩ đưa tôi một lá bùa giữ mạng tạm thời, nói rằng tôi đã uống bùa nước bị hạ chú suốt hơn nửa năm nay.
Trong vòng mười bốn ngày, tôi nhất định phải tìm ra nguồn gốc của thứ nước đó, nếu không thì thần tiên cũng khó cứu nổi.
Trở lại trường, tôi vừa làm bài vừa không ngừng suy nghĩ.
Tôi đã uống cái gì suốt nửa năm qua mà khiến cho Thẩm Tư Tư dễ dàng nhập hồn vào người tôi như vậy?
“Quả Quả, cậu sao vậy? Có bài nào làm không được à?”
Lục Hằng bước vào với cốc trà sữa trên tay.
Cậu ấy là học bá kiêm hot boy của khối, người trong mộng của vô số nữ sinh.
Vậy mà cậu ấy chỉ dịu dàng với một mình tôi, luôn ở bên cổ vũ và giúp đỡ tôi.
“A Hằng… dạo này mình gặp chút rắc rối. Nhưng mà nói ra thì giống như truyện hoang đường ấy…”
Tôi luôn xem cậu ấy là người bạn thân nhất, giờ phút này cũng chỉ mong cậu ấy có thể giúp tôi nghĩ cách.
Tôi còn đang do dự mở lời, Lục Hằng đã cắm sẵn ống hút, đưa trà sữa cho tôi.
Đúng lúc đó, xung quanh vang lên những lời bàn tán đầy ác ý:
“Không biết xấu hổ. Mặt mũi thế kia mà còn nhận trà sữa của hot boy á?”
“Lục học bá trước giờ toàn thích mấy cô xinh xắn, sao dạo này lại mê con bé xấu hoắc này?”
“Nghe nói từ đầu năm đến giờ cậu ta toàn qua lớp tụi nó, chắc bị bỏ bùa rồi cũng nên…”
Tay tôi khựng lại giữa không trung.
Mồ hôi lạnh túa đầy sau lưng.
3.
Những lời bàn tán của đám bạn học khiến tôi tỉnh ngộ.
Ở kiếp trước, Lục Hằng luôn lạnh nhạt với tôi, thậm chí không ít lần thẳng thừng nói rằng
kiểu "hoa nhài nhỏ bé" như tôi không phải gu của cậu ấy.
Thế mà từ nửa năm trước, cậu ấy bắt đầu chủ động qua nhà tôi học chung, còn mang theo cốc sô-cô-la sữa nóng – đúng vị tôi thích nhất.
Từ đó, nhan sắc tôi ngày càng tụt dốc không phanh, còn Lục Hằng thì ngày càng săn sóc, quan tâm đến tôi, khiến tôi cảm động vô cùng.
Nhưng đạo sĩ đã nói tôi bị cho uống phù thủy thủy hơn nửa năm, vậy mà tôi chưa từng nghi ngờ cậu ấy?
Một suy đoán táo bạo bỗng bật lên trong đầu tôi—lẽ nào, người cậu ấy luôn thích... vốn dĩ là Lý Tư Tư?
“À Hằng, thấy bạn bè ai cũng chê tôi xấu mà còn uống trà sữa anh tặng, hay là tôi nghe lời họ đi.”
Tôi giơ cao cốc sô-cô-la sữa:
“Ai muốn uống thì lại lấy đi, còn nóng đấy.”
Lời vừa dứt, đám bạn vừa xì xầm chê bai lập tức xúm vào như ong vỡ tổ.
Chỉ có Lục Hằng là biến sắc, tức tốc quát lớn:
“Không được!”
Cậu ấy nhanh chóng lấy lại vẻ đau khổ, ánh mắt đẫm buồn nhìn tôi:
“Quả Quả, đây là tấm lòng của anh. Em thật sự phải làm vậy sao?”
“Chỉ vì vài câu nói của người khác mà em vứt bỏ người thật lòng với em à?”
Thấy vẻ lo lắng hoảng hốt của cậu ta, tôi càng chắc chắn—trong cốc sô-cô-la này có phù thủy thủy thật.
Nếu người khác uống nhầm, quá trình tráo mạng cũng có thể xảy ra.
Tôi từ từ đặt lại cốc xuống.
“Bày đặt thanh cao cái gì, được hot boy tặng trà sữa chẳng phải mừng rơn trong bụng rồi sao? Không uống ngay chắc muốn làm màu? Đồ rẻ rách!”
Tiếng chuông vào học vừa vang lên, lưng tôi bị ai đó xô mạnh.
Tôi đập thẳng vào mép bàn, bụng dưới đau buốt đến không thở nổi.
Tan học, tôi đến gặp lại vị đạo sĩ để xac nhận.
Quả đúng như tôi nghĩ—trong cốc trà sữa đó có phù thủy thủy.
Không chần chừ, tôi mua về năm con alpaca đực đang trong giai đoạn động dục, rồi đem tất cả về nhà.
Về đến nơi, tôi thấy phòng ngủ mình tan hoang—Lý Tư Tư đập nát đồ đạc, thậm chí còn đi vệ sinh thẳng trên giường tôi, mùi hôi bốc lên muốn ngạt thở.
Từ khoảnh khắc tôi bước vào, ánh mắt cô ta dán chặt lấy tôi, bắt chước từng hành động, như thể chuẩn bị chiếm lấy cuộc sống của tôi lần nữa.
Mẹ tôi vừa đi ngang qua đã suýt ngất vì mùi nồng nặc, lập tức đòi gọi anh trai tôi bảo đem alpaca đi.
“Đây là quà anh tặng con. Nếu đem đi, chắc chắn anh sẽ giận đấy. Giờ anh đang học căng thẳng, mình đừng làm phiền.”
Tôi vuốt cằm, khẽ cười:
“Hình như con alpaca cái này đang vào kỳ rồi nhỉ? Vừa hay, con mua sẵn năm con đực. Nhà mình rộng, tha hồ cho chúng ‘giao lưu’.”
Alpaca đực đang động dục thường rất hung hăng, hay cắn vào cổ alpaca cái.
Chỉ sau hai tiếng, Lý Tư Tư đã bị ép lùi vào góc tường, toàn thân run rẩy, nước mắt giàn giụa.
Bộ lông rối tung, tơi tả, nhìn chẳng khác gì sắp ngất.
Tôi nhấc cô ta ném lại vào lồng, trói lại bằng dây thừng.