Hoàng Hậu Làm Đại Nội Tổng Quản
Chương 2
Tốt với ta, dáng người tốt, cơ bụng cũng….
“Này…” Nhiếp chính vương lên tiếng, giọng chua chua nói: “Vẻ mặt ngươi như vậy là sao?”
Ta cãi lại: “Còn không phải là ngươi an bài ta đi giế.t Thái tử sao!”
Nhiếp chính vương gật gù đắc ý nói: “Ai, lúc đầu ta muốn làm khó con trai của lão đầu kia một chút, nhưng hiện tại xem ra hiệu quả cũng không kém, nghe nói ngươi làm cho phủ thái tử gà bay chó chạy? Không sai không sai, tâm chết cũng là chết.”
Ta:”……”
Làm thế quái nào mà ông ta lại biết được những việc mất mặt như vậy.
Ta hiện tại thật sự có chút chế.t tâm.
05.
Kỳ Triêu đối xử với ta thực sự rất tốt.
Ta vỗ nhẹ vào cái bụng tròn trịa của mình, lắng nghe âm thanh giòn vang của những chiếc vòng ngọc vô giá trên cổ tay.
Nhưng ta biết hắn không phải thật tâm đối tốt với ta.
Hắn có một ánh trăng sáng, yêu mà không có được, nhưng vì thân ở trên địa vị cao như đi trên băng mỏng nên không thể bộc lộ cõi lòng.
Hắn đối xử tốt với ta, bất quá cũng chỉ làm cho thế nhân nhìn, trở thành bia chắn cho nữ nhân kia thôi.
Sau khi đăng cơ, hắn chắc chắn sẽ một cước đá văng ta đi, cưới người trong lòng hắn.
Ngươi hỏi làm thế nào ta biết?
Trong thoại bản 《 hoàng tử bá đạo mê luyến ta 》《Ba trăm ngày đêm bên Thái tử 》《ánh trăng sáng phúc hắc của hoàng tử 》 đều viết như vậy.
Nghe nói, lần thứ nhất lão Hoàng đế nhìn thấy những thoại bản này đã giận tím mặt.
Hoàng thất uy nghiêm há có thể bị chà đạp như thế này!
Thẳng đến khi ông phát hiện ra hoàng hậu cũng xem những cuốn thoại bản này, còn mời tác giả tiến cung, ký tặng cho nàng, sự việc cứ thế được bỏ qua.
Không những bỏ qua, lão hoàng đế còn cho gọi Văn trạng nguyên đến viết đồng văn cho hoàng hậu nghe.
Ha ha.
Ta liền nói mà, hoàng thất cũng có một đám đầu toàn não yêu đương.
06
Chuyện người trong lòng này mặc dù cũng chỉ là phỏng đoán của ta.
Nhưng cản hoa đào chắc chắn là thật.
Làm # Kinh thành đỉnh cấp phú nhị đại ##183## Tám khối cơ bụng ## người thừa kế duy nhất của vô số vàng bạc châu báu ##Cung điện lộng lẫy xa hoa# những nữ tử ái mộ hắn, nhiều đếm không hết.
Nhưng nếu thẳng thừng từ chối các nàng, có lẽ Thái tử lo lắng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn ở kinh thành.
Bởi vậy, tác dụng của ta chính là hấp dẫn hỏa lực.
Ta đã không đếm nổi từ sau khi được gả vào phủ Thái tử đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt sắc như đao của các quý nữ ở kinh thành.
Thời gian trôi qua, ta cũng dần trở nên quen thuộc, thoải mái ứng phó.
Nếu ai đó nhìn ta với ánh mắt sắc lẹm, ta liền ôm lấy cánh tay Kỳ Triêu.
Khi có người ngầm nói ta cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, ta liền tựa đầu vào vai hắn.
Có người cố ý va vào ta, ta liền thuận thế ngã nằm vào trong ngực Tề Triêu: “Điện hạ, ta thấy choáng váng quá~”
Làm cho nhóm quý nữ kia tức giận đến mức vò nát khăn tay.
Tề Triêu không biết tại sao, thấp giọng hỏi bên tai ta:
“Ngươi bị bệnh? Nhiếp chính vương đưa độc dược, ngươi tự ăn rồi?”
Ta không trả lời, chỉ vứt cho hắn một ánh mắt đáng tin cậy.
“Ta làm việc, ngươi yên tâm!”
Thời gian trôi qua, danh tiếng ghen tị của Thái tử phi là ta ngày một lan xa.
Những lão thần nhăm nhe gả nữ nhi nhập Đông cung làm trắc phi cũng đã biến mất.
Rốt cuộc có một chủ mẫu ghen tị, hung hãn như vậy, nếu nữ nhi của họ gả vào, cuộc sống sẽ không dễ dàng gì.
Chỉ có Tề Triêu nhìn số lượng bái thiếp ngày càng ít đi, lộ ra vẻ khó hiểu.
Hắn hỏi: “Chuyện này, ngươi có đầu mối sao?”
Ta không trả lời, chỉ vứt cho hắn một ánh mắt càng đáng tin cậy hơn.
(??)
07
Tuy nhiên, trong số rất nhiều nữ nhi thế gia theo đuổi Tề Triệt, có một người đặc biệt kiên định.
Nhận thấy những thủ đoạn thông thường đối với nàng ta đều vô dụng, ta liền quyết định tung đòn sát thủ.
Trong một yến hội, nàng ta chăm chú nhìn theo Tề Triệt.
Ta thấy vậy liền bước tới chặn tầm nhìn của nàng ấy: “Lâm tiểu thư.”
Vẻ mặt của Lâm Linh Linh chợt thay đổi: “Cản trở, lăn đi đi.”
Vẻ mặt si tình nháy mắt thay đổi, biến thành lạnh lùng.
Sau khi nhìn thấy ta, vẻ mặt nàng ấy càng trở nên tệ hơn:
“Là ngươi? Ngươi bất quá cũng chỉ là một nhãn tuyến được nhiếp chính vương cài vào phủ thái tử, chớ đắc ý quá sớm, vị trí Thái Tử Phi sớm muộn gì cũng là của ta!”
Ta lập tức lộ vẻ mặt phiền muộn, ngẩng đầu nhìn trời:
“Lâm tiểu thư, ngươi không biết đâu, kỳ thật ta có khổ mà không thể nói.”
Lâm Linh Linh nghe vậy nhíu mày: “Ngươi có nỗi khổ gì? Muốn nói liền nói, đừng thừa nước đục thả câu!”
Ta giả vờ muốn nói lại thôi, thở dài liên tục.
“Thái tử, hắn…. bất lực.”
Lâm Linh Linh: “?”
Lâm Linh Linh: ……”
Sau vài giây im lặng một cách quỷ dị, nàng giãy giụa nói: “Ta không tin.”
Ta càng thêm khẳng định: “Thật mà.”
“Ta không tin! Ta không tin! Ta không tin a a a!”
Nàng thét chói tai rồi chạy đi.
08
Lâm Linh Linh biến mất mấy ngày.
Ta không nghĩ tới khi xuất hiện lần nữa, nàng ta trực tiếp chơi đại chiêu.
Kỳ Triêu ôm ngực, khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển.
Lâm Linh Linh đang quỳ gối phía dưới, quần áo mỏng manh.
“Ngươi cho bản vương ăn cái gì!”
Lâm Linh Linh khóc nức nở: “Thần nữ nghe nói điện hạ…… Tại phương diện kia có chút khó khăn, cho nên chỉ muốn giúp đỡ điện hạ.”
Cả người ta bỗng lảo đảo.
Trong câu nói không hề đề cập tới ta, nhưng tất cả lại đang chỉ vào ta.
Nàng ta đây là muốn đẩy ta lên tử lộ!
Ta chạm vào vách tường vừa định trốn, ánh mắt Kỳ Triêu liền lướt qua ta.
“Ngươi đến cùng là ở bên ngoài nói cái gì!”
Lâm Linh Linh xem xét có thể kéo ta xuống nước, lập tức liền trở nên phấn khích.
“Chính là nàng! Chính là nàng nói với ta Thái tử bất lực ——”
Nàng muốn giết ta đây mà!
Ta đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, khóc không ra nước mắt.
Kỳ Triêu cười lạnh, gằn từng chữ một: “Ta? Bất lực?”
Lâm Linh Linh vội vàng nói: “Không sao đâu, thưa điện hạ, thần nữ không quan tâm đến điều này!! Thần nữ đã tìm lang trung xin một ít điểm tình tán, thuốc rất mạnh, hiệu quả cao, nguyện lấy thân giúp điện hạ giải dược!”
Gan dạ!
Cũng không biết Tề Triêu quá tức giận, hay là dược hiệu tới.
Hắn thở hổn hển, cười lạnh nói: “Bản vương không có Thái Tử Phi sao? Cần ngươi cho ta hạ dược lại giải dược? Người tới, đem nàng mang xuống cho ta!”
Hắn phất phất tay, một đám người bước ra.
Ta ngồi xổm ở góc tường.
Thái Tử Phi? Ai? Ta sao?
Kỳ Triêu quay đầu vẫy tay gọi ta lại: “Ngươi, tới.”
Ta liều mạng lắc đầu, dán chặt vào bức tường, lời cũng không dám nói.
Kỳ Triêu tức quá hóa cười: “Ta muốn hỏi ngươi, bên trong túi bách bảo của ngươi có giải dược hay không? ”
” Ồ ồ ồ ồ!” Ta đột nhiên đứng dậy, “Ta nhớ là có, để ta tìm xem!”
Nhiếp chính vương cho ta một cái túi bách bảo, không chỉ có độc dược, còn có giải dược.
Hắn nói không muốn để cho kỳ Triêu được chết sảng khoái, cho nên nếu có đầu độc hắn, liền tra tấn một chút, lại cho ăn giải dược.
Mạch não thần kinh, ta không hiểu.
“Tìm được!” Ta cầm một viên dược hoàn màu đỏ nhỏ, “Vạn năng giải độc đan, có thể giải bách độc!”
Kỳ Triêu nhíu mày: “Ngươi tốt nhất nên phân biệt rõ ràng, đừng cho ta cho ăn nhầm thành cái gì… mỉm cười nửa bước điên.”
Ta vỗ vỗ lồng ngực: “Ngươi còn không tin ta sao!”
Kỳ Triêu bán tín bán nghi, nhưng vẫn nhận lấy.
Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn đợi vài giây.
Khuôn mặt đỏ bừng của Kỳ Triêu không những không giảm, còn ngày càng đỏ hơn.
“Không đúng!” Ta vỗ đùi, “Hình như ta lấy nhầm.”
Kỳ Triêu tức đến sắp hộc máu: “Ngươi…… Ta…… Ngươi cho ta ăn nhầm cái gì!”
Ta run run rẩy rẩy lấy lọ thuốc nhỏ trong túi ra xem xét.
Dưới cái nhãn”Vạn năng giải độc đan” được dán một cách lỏng lẻo ra, là một cái nhãn dán khác——
“Xuân dược” .
…………
Kỳ Triêu tự nhiên cũng nhìn thấy, con ngươi xiết chặt.
Ta cười ngượng ngùng: “Có lẽ nhãn dán Giải độc đan không cẩn thận bị rơi mất, ngươi đừng có gấp, để ta tìm xem…… A, giải độc đan của ta đâu…… Hình như, hình như rơi ở hậu viện, ngươi nhịn một chút, ta liền đi tìm!”
Ta vừa nhấc chân muốn trốn, lại bị kỳ Triêu bắt lại.
“Không còn kịp rồi.”
Thân thể của ta nghiêng một cái, trực tiếp ngã vào trong ngực của hắn.
Giọng hắn thật khàn và nặng nề.
“Giúp ta.”