Hoàng Quyền Phú Quý
Chương 3
12.
Người quen này không phải ai khác, chính là sư huynh cùng ta lớn lên từ nhỏ, Nghiêm Tùng.
Ta cùng sư phụ sau lưng gọi hắn Tiểu Diêm Vương. Không vì cái gì khác, chỉ vì lúc hắn tức giận, hắn có thể giet chet tất cả chúng.
Sao hắn lại ở đây? Ta có chút buồn bực. Trong điện truyền ra tiếng đ//ập ph//á, còn kèm theo tiếng nổi giận của Giang Dư Hoài.
Một thái giám thân cận ôm đầu, nhanh chóng chạy đến trước mặt Nghiêm Tùng, mặt ủ mày chau khuyên nhủ.
“Nghiêm đại hiệp, ngài tha cho chúng tôi đi, bệ hạ không muốn gặp ngài.”
Tiểu Diêm Vương từ trước đến nay hỉ nộ không hiện ra. Nhưng hôm nay, ta tận mắt nhìn sắc mặt hắn nhiều lần biến ảo, cuối cùng hợp thành một tiếng quát to: “Giang Dư Hoài, ngươi từng đáp ứng ta, nếu có một ngày không thể bảo vệ Lạc Kỳ, ta sẽ mang nàng đi, kính xin ngươi thực hiện lời hứa.”
Trong lòng ta hoảng hốt. Từ nhỏ ta đã được phụ thân đưa lên núi học võ. Lúc đó, sư phụ chỉ nhận hai đồ đệ là ta và đại sư huynh. Đại sư huynh tính cách lãnh đạm, ta lại khác với hắn, rất biết lấy lòng sư phụ.
Cho nên, sư phụ luôn nói với đại sư huynh: “Thiên nhi tuổi còn nhỏ, ngươi làm sư huynh, phải che chở nàng nhiều một chút.”
Cứ như vậy, lúc ở trên núi học võ, đại sư huynh luôn nhường nhịn ta khắp nơi. Chờ đến khi ta về nhà, hắn cũng theo tới quân doanh, chỉ vì bảo hộ ta chu toàn.
Sau đó, ta thành thân. Hôm đó đại sư huynh uống say không còn biết gì nữa, hẹn Giang Dư Hoài ra ngoài.
Sau đó, lúc Giang Dư Hoài trở về, trên mặt có chỗ tím bầm, ta truy hỏi làm sao vậy, hắn nói cho ta biết, không cẩn thận va chạm.
Ta lúc đó cũng không nghĩ nhiều. Hôm nay xem ra, là do đại sư huynh từ trước đến nay tính cách lãnh đạm làm. Nhưng trước mắt, Giang Dư Hoài đã sớm không phải là Giang quân sư lúc trước ở quân doanh nữa rồi.
Nếu chọc giận hắn, sợ là hôm nay đại sư huynh phải giao phó mạng mình ở chỗ này. Trong lòng ta gấp đến độ không thể đi.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của ta. Nương theo tiếng bước chân, Giang Dư Hoài từ trong điện bước nhanh ra.
Vẻ mặt hắn tức giận chỉ vào đại sư huynh: “Nghiêm Tùng, ngươi muốn ngỗ nghịch sao?”
Tội danh này quá lớn, ta nhất thời có chút đau đầu.
“Khẩn cầu bệ hạ, cho phép Lạc Kỳ trở về nhà, sau này nam hoan nữ ái, không liên quan gì đến nàng nữa.”
13.
Chờ hắn nói xong, không khí ngưng trệ đến mức ngay cả quỷ hồn như ta cũng cảm thấy khó chịu. Giang Dư Hoài cúi đầu cười, hắn nói: “Lạc kỳ là thê tử của ta, ai cũng không được mang nàng đi.”
Giang Dư Hoài trước mắt hung ác nham hiểm, ta có chút kinh ngạc, hắn còn nhận ta là thê tử của hắn? Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!
Huống hồ, đại sư huynh ta lại càng không phải người ăn chay. Tiếng gầm gừ căm hận của hắn, gần như xuyên qua màng nhĩ của ta.
Ta không chút hoài nghi, ngay cả cấm vệ quân ở khoảng cách rất xa, cũng có thể nghe được hắn đang nói cái gì: “Thê tử của bệ hạ giờ phút này đang ngồi trên ngai Hoàng hậu.”
“Lạc Kỳ chưa bao giờ là thê tử của ngươi, cho dù trước kia có đúng như vậy, nhưng tại thời khắc ngươi lựa chọn ngôi vị Hoàng đế mà từ bỏ nàng, nàng cũng chỉ là cám bã của ngươi, đá lót chân của ngươi, sự sỉ nhục của ngươi mà thôi.”
“Giang Dư Hoài, ngươi có thể bẻ gãy cánh của nàng, nhưng ngươi không thể tước đoạt tự do của nàng.”
Những lời này, có thể nói là vô cùng đại nghịch bất đạo. Các cung nữ thái giám ào ào quỳ đầy đất, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại, sợ bị vạ lây.
Ta vẫn cẩn thận quan sát sắc mặt Giang Dư Hoài. Sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên bình tĩnh. Trong lòng ta vang lên hồi chuông báo động, muốn nhắc nhở đại sư huynh chạy mau.
Nhưng ta quên mất mình đã chet. Tay của ta xuyên qua thân thể đại sư huynh, mặc cho ta có kêu to như thế nào, đại sư huynh cũng không nghe thấy.
Đến cuối cùng, ta tận mắt nhìn thấy cấm vệ quân đ//ánh ngã đại sư huynh, lôi hắn xuống nhốt lại. Như đã làm với ta lúc trước.
Ta chỉ có thể đứng nhìn những người thân yêu của ta đau khổ vì ta. Hiện giờ, nước mắt của ta đã chảy khô, thứ chảy ra chỉ có huyết lệ.
Lúc này ta mới hiểu được, Giang Dư Hoài có lẽ muốn đối phó, cũng không phải là một mình ta. Hắn muốn đối phó chính là thế lực phía sau ta.
Tỷ như đại sư huynh, tỷ như phụ thân ta, lại tỷ như Lạc gia quân.
14.
Ba ngày sau khi ta chet, Tân đế lấp đầy hậu cung, nạp vô số tú nữ. Một nhóm lại một nhóm nữ tử thanh xuân được đưa vào trong cung, để Giang Dư Hoài chọn lựa.
Hôm nay, ta cảm giác hồn phách càng thêm dày hơn một chút. Ví dụ như, lúc Giang Dư Hoài phê tấu chương, một trận gió lạnh thổi qua, nhiễu loạn tiết tấu của hắn.
Lại ví dụ như, khi có người đưa tập tranh tú nữ tới, vấp người ngã nhào về phía hắn. Nhìn tập tranh như tuyết trắng bay múa đầy trời, ta quả thực thấy vui vẻ.
Nhưng, ta cũng có điều không vui. Ví dụ như Giang Dư Hoài chọn tú nữ, ta nhìn thế nào cũng thấy rất quen mắt.
Còn sững sờ nghĩ không ra đã gặp qua ở đâu. Ta có chút buồn bực.
15.
Ngày thứ tư sau khi ta chết. Phụ thân tướng quân của ta đến rồi. Ông vừa tiến vào Dưỡng Tâm điện, đã quỳ xuống thỉnh an.
Nhưng Giang Dư Hoài lại làm bộ không thấy ông, vẫn cúi đầu phê duyệt tấu chương. Phụ thân ta vì triều đình vào sinh ra tử nhiều năm, đầu gối có bệnh cũ, căn bản không thể quỳ lâu.
Ta nhìn mà đau lòng, quỷ khí cả người tăng vọt, phất tay đánh rơi tấu chương trong tay Giang Dư Hoài. Hắn nhíu mày, hoảng hốt một lát mới hoàn hồn.
Lúc này mới giống như vừa phát hiện ra phụ thân ta, kinh ngạc nói: “Nhạc trượng đại nhân đến, sao không có ai thông báo, mau ban tọa.”
Hư tình giả ý! Ta ở trong lòng thầm mắng hắn một câu. Phụ thân ta ngược lại hiểu rõ hắn, tạ ơn xong thì đi thẳng vào vấn đề.
“Bệ hạ, lão thần lần này tới, có hai chuyện muốn thỉnh cầu bệ hạ.”
Trên mặt Giang Dư Hoài không có biểu cảm dư thừa, tựa như đã đoán được phụ thân ta sẽ nói cái gì, chỉ bưng chén trà lên, chậm rãi thưởng thức.
Hắn trước kia rõ ràng đối với phụ thân ta tôn trọng có thừa, quả nhiên, con người đến cuối cùng cũng sẽ thay đổi.
Phụ thân ta cũng không thèm để ý thái độ của hắn, tự mình nói: “Nghiêm Tùng đau lòng cho muội muội nhà mình mới mạo phạm bệ hạ, kính xin bệ hạ có thể tha thứ. Còn có nữ nhi của ta cũng thật ngoan cố, là lão phu dạy nữ nhi không nghiêm, kính xin bệ hạ có thể cho ta gặp con bé, ta sẽ khuyên nhủ nó.”
Phụ thân ta yêu cầu cũng không quá phận, ta nhìn về phía Giang Dư Hoài. Hắn đã buông chén trà trong tay xuống, trong mắt hiện lên một ánh sáng rất khó phát hiện, gật đầu đồng ý.
Hắn nói: “Lạc tướng quân có thể nghĩ như thế, với nước với dân đều là không thể tốt hơn.”
Hắn thật đúng là hồ ly thành tinh, ta nhịn không được nghiến răng. Nhưng ta đã chet, hắn còn không biết, ta chờ xem hắn sẽ cho phụ thân ta gặp ta như thế nào.
16.
Ngày thứ năm sau khi ta chet, có một trận tuyết lớn, trắng xóa. Tiểu Bạch Hoa bưng canh sâm hầm tỉ mỉ đến thăm Giang Dư Hoài.
Hai người bọn họ trìu mến uống canh, lúc Tiểu Bạch Hoa sắp đi, như có như không nhắc nhở hắn: “Trời đông giá rét, chỗ Lạc tỷ tỷ…”
Giang Dư Hoài thay đổi vẻ lạnh lùng ngày xưa, bộ dạng lo lắng nói: “Xem trí nhớ của ta kìa, hôm qua Nhật Lạc tướng quân còn nói muốn gặp nàng ta, nếu như vậy, Hoàng hậu hãy cùng ta đến lãnh cung một chuyến đi.”
Ta đang chán đến chet ngồi xổm trên tượng sư tử đá ngoài điện thưởng thức cảnh tuyết rơi. Chợt nghe được những lời này, còn mơ hồ một lát.
Sau đó, ta hậu tri hậu giác phản ứng lại, rốt cục đã có người nhặt x//ác thay ta rồi? Đế hậu đồng hành, một đám người trùng trùng điệp điệp, hướng về phía lãnh cung.
Ta phiêu phiêu đãng đãng đi theo phía sau bọn họ, tâm tình tốt suy đoán lát nữa bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào. Sẽ là thất vọng sao? Hay sẽ vẫn vui vẻ đây?
Một đám người bước chân cực nhanh, ta còn chưa nghĩ ra nguyên cớ. Tiếng hét của đại thái giám đã c//ắt đ//ứt suy nghĩ của ta.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương giá lâm, Lạc nương nương tiếp giá!” Âm thanh lanh lảnh quanh quẩn trong lãnh cung suy tàn, lại theo hành lang vòng vo vài vòng, trở về chỗ cũ.
Ngoại trừ những cành cây bị tuyết dày uốn cong, còn có vài hạt tuyết rơi xuống thì không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Sắc mặt Giang Dư Hoài cực kém, hai mắt Tiểu Bạch Hoa lóe lên, cung nữ thị vệ đi theo phía sau mỗi người đều nín thở ngưng thần.
Lúc này, Tiểu Bạch Hoa dùng ngữ điệu mềm mại nhắc nhở: “Tỷ tỷ, ta cùng bệ hạ đến thăm tỷ, mau ra tiếp giá đi.”
“Tỷ tỷ có phải còn tức giận hay không? Mới không để ý tới ta.” Tiểu Bạch hoa đỏ hốc mắt.
Giang Dư Hoài lạnh lùng vung tay lên: “Người đâu, ph//á cửa!”
17.
Trái tim ta đập thình thịch. Cánh cửa lập tức bị ph//á vỡ, ngay sau đó đám đông ồn ào tràn vào. Ta gãi đầu ngón tay, thầm đếm: một, hai, ba!
Tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, ta ngoáy ngoáy lỗ tai, ghé đầu qua liếc mắt một cái. Lãnh cung không hổ là lãnh cung. Trong phòng, ngoại trừ một cái giường, không còn gì khác.
Mà chỉ có một cái giường này, nó còn cũ kĩ ọp ẹp nữa. Ta đã cuộn mình nằm trên một cái giường cũ nát như vậy đấy.
Cánh tay phải ôm chặt lấy thân thể của mình, tay trái phủ lên mắt, che khuất hai mắt. Ồ, ta nhớ ra rồi. Thời khắc hấp hối cuối cùng, ta đã dùng hết toàn lực lau khô nước mắt trên mặt.
Bởi vì ta không muốn lúc người khác phát hiện ra th//i th//ể của mình, cảm thấy Lạc Kỳ ta là một tiểu cô nương chỉ biết khóc nhè!
Dưới thân là mảng m//áu lớn, đã khô từ lâu, cũng như th//i th//ể của ta đã khô quắt xanh tím. Ánh mặt trời bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào nơi này, nhưng lại không thể chiếu tới mắt cá chân của ta dù chỉ còn cách một tấc.
Không trách được, sau khi ta chet vẫn rất thích ôm chặt cơ thể mình. Thì ra là vì lúc chet quá lạnh quá đau!
Một nỗi bi thương chợt dâng lên. Ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, mùi x//ác chet nhàn nhạt bay ra.
“Lạc Kỳ?” Một tiếng nỉ non cực nhẹ, theo gió lạnh bay tới lỗ tai ta. Ta theo bản năng quay đầu nhìn về phía bóng dáng cao lớn màu vàng sáng trong đám người.
Vẻ mặt của hắn thật sự là quá mức bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức ta hoảng hốt cho rằng, người làm phu thê nhiều năm với hắn không phải ta, mà là người khác.
Mọi người đều sợ hãi quỳ trên mặt đất, chỉ còn lại Giang Dư Hoài đứng đó. Thân hình vốn cao lớn của hắn, tựa như đã còng xuống một ít, thân thể khẽ run rẩy, hai tay siết chặt, cả người đều tỏa ra khí tức đáng sợ.
Ta quả thực có chút kinh ngạc. Ta chet rồi, hắn có đau lòng không?