Hoàng Quyền Phú Quý
Chương 5
22.
Sau khi hắn dứt lời, ngoài điện vang lên tiếng ch//ém giet, tiếng ngựa hí, cùng với tiếng áo giáp chạm vào phát ra. Giang Dư Hoài tỏ ra sửng sốt, đại sư huynh lắc mình rời khỏi vòng vây.
“Giang Dư Hoài, ngươi vì hoàng quyền phú quý, đùa bỡn triều đình, sát hại người vô tội, tàn bạo bất nhân, không xứng làm vua. Hôm nay, ta chính là tới báo thù cho Lạc Kỳ.”
“Ngươi lừa được thế nhân, nhưng không lừa được ta, Lạc Kỳ là bởi vì ngươi mà chet.”
Giờ phút này, sự chú ý của ta tất cả đều ở ngoài điện, bởi vì ta nhìn thấy phụ thân ta tay cầm trường thương thúc ngựa mà đến. Người bên cạnh ông đều là Lạc gia quân ta.
Trong lòng ta ấm áp, cuối cùng cũng có thể nhập thổ vi an, nhưng không hề để ý đến đôi mắt đỏ tươi của Giang Dư Hoài phía sau. Cho đến khi tiếng gào thét thống khổ vang lên, ta mới quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Giang Dư Hoài không biết bị cái gì kích thích, ôm th//i th//ể của ta, không cho phép bất kì kẻ nào tới gần. Càng biến thái hơn chính là, hắn còn dùng d//ao c//ắt cánh tay của mình.
Mỗi một đao đều sâu đến mức có thể thấy được x//ương, m//áu tươi nhỏ đầy đất, nhuộm đỏ mặt ta. Vết thi ban màu xám xanh, cộng thêm m//áu đỏ tươi, gần như không thể nhìn rõ mặt khuôn mặt kia của ta nữa.
Ta nhíu nhíu mày, có chút ghét bỏ. Lãnh Nhất sợ hãi, ám vệ quỳ đầy đất, đau khổ cầu xin hắn dừng tay.
Giang Dư Hoài giống như cái gì cũng không nghe thấy, im lặng, động tác trên tay không ngừng, trong miệng lẩm bẩm: “A Kỳ, ta tới cùng nàng có được hay không?”
Ta theo bản năng thốt lên: “Không được.”
Ta tận mắt nhìn thấy ánh mắt của hắn, từ vô tri vô giác trở nên tràn ngập sức sống, cứng ngắc quay đầu, nhìn thẳng về phía vị trí của ta.
Ta có chút kinh ngạc, Giang Dư Hoài có thể nhìn thấy ta?! Hắn hỏi: “A Kỳ! Ta đang nằm mơ sao?”
Cho đến giờ phút này, ta mới rốt cục hiểu được, hắn giống như thật sự hối hận. Nhưng ta, đã không cần nữa rồi.
Ta đáp lại cho hắn bằng một tiếng hừ lạnh khinh bỉ: “Giang Dư Hoài, ta dùng m//ạng giúp ngươi lấy được đế vị, ngồi thoải mái không?”
Nếu không tại sao Giang Dư Hoài lại khóc. Hắn khóc rất thương tâm, khóc đến như vậy còn không quên nhìn về phía ta giả bộ đáng thương: “A Kỳ, nàng xem.”
Cánh tay m//áu me của hắn giơ đến trước mặt ta, x//ương trắng dày đặc kích thích thần kinh của ta.
“Ta đã bị trừng phạt, nàng trở về có được hay không, xin nàng.” Hắn đã quen như thế.
Trước kia trên chiến trường, nếu hắn bị thương sẽ rầm rì bên tai xin ta đến dỗ hắn. Ta cũng quá ngốc, thật sự đau lòng cho hắn vừa thổi vừa hôn, bị hắn chiếm hết tiện nghi.
Giang Dư Hoài sẽ không phải đến bây giờ còn tưởng rằng, ta vẫn là Lạc Kỳ trước kia trong lòng chỉ có hắn chứ? Không, chuyện đó đã qua lâu rồi.
“Sau khi ta chết, vẫn luôn ở bên cạnh ngươi.” Ta ác liệt muốn kéo hắn xuống vực sâu.
Quả nhiên, Giang Dư Hoài chán nản buông cánh tay xuống, sắc mặt tái nhợt như tuyết trắng, hắn tự giễu nói: “Thì ra cái gì nàng cũng biết.”
23.
Lúc phụ thân ta dẫn binh vào, nhìn thấy chính là bộ dáng Giang Dư Hoài lầm bầm lầu bầu này. Ông ấy nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt khóa chặt ở trên th//i th//ể của ta.
Lông mày nhíu chặt lại, trường đao trong tay lóe ánh sáng lạnh như băng. Ông ấy cắn răng nói: “Bệ hạ, lão thần chỉ muốn mang tiểu nữ rời đi, nếu người ngăn cản, ta không ngại để thiên hạ này đổi chủ đâu.”
“Giang Dư Hoài, khuyên ngươi thức thời một chút.”
Lãnh Nhất hộ chủ, sớm bảo hộ hắn ở phía sau. Giang Dư Hoài hai mắt đỏ ngầu, lảo đảo đứng lên, không thèm để ý thế cục trước mắt đối với hắn có bao nhiêu bất lợi.
Hắn đẩy Lãnh Nhất ra, đến gần ta vài bước, vươn bàn tay nhuốm m//áu ra, giọng nói ôn nhu đến không thể tưởng tượng nổi, còn mang theo khẩn cầu: “A Kỳ, chúng ta không náo loạn nữa được không, nàng trở về đi, ta nhớ nàng.”
Trong lúc nhất thời, mọi người ở đây đều lộ ra biểu cảm khác nhau. Ta là một hồn ma, ngoại trừ Giang Dư Hoài, không ai có thể nhìn thấy ta.
Bọn họ đều cho rằng, Giang Dư Hoài bị bệnh tâm thần. Đại sư huynh vẻ mặt như táo bón, hắn cắn răng: “Hung thủ giet người, không xứng được tha thứ.”
Ta thấy hắn như vậy, nhẹ nhàng rũ lông mi xuống, trong lòng hiện lên vẻ đau đớn. Vẻ đẹp của quá khứ giống như những mảnh bông tuyết tràn vào trong đầu.
Từ trên thảo nguyên lớn mật cầu ái, về sau mũ phượng khăn quàng vai, cuối cùng là ánh mắt lạnh lùng của hắn trước khi chet. Giấc mơ tan vỡ, sự chân thành giả dối.
Cổ họng ta dường như bị chặn lại, khó chịu đến nói không nên lời. Nhưng ta vẫn dùng khẩu hình nói cho hắn biết: “Sống chet có số, từ nay thành người lạ.”
Khi mới bắt đầu, ta tươi đẹp tùy ý, toàn tâm toàn ý yêu say đắm Giang Dư Hoài. Khi hết duyên, tất cả đều là nhân quả, không hận cũng không oán.
24.
Có cái gì đó đã tan vỡ, là ngọc bội đeo bên hông Giang Dư Hoài. Từng miếng ngọc vỡ hóa thành bột mịn phiêu tán trên không trung, hiện lên từng hư ảnh.
Bên trong cưỡi ngựa xem hoa, là cả đời của ta.
Năm mẫu thân mang thai ta, phụ thân ta ở bên ngoài lĩnh binh, hoàng thất kiêng kỵ công cao chấn chủ của ông, tiền Hoàng hậu triệu mẫu thân ta vào cung, ban thưởng cổ đ//ộc, muốn dùng cái này khống chế phủ Đại tướng quân.
Nhưng mẫu thân ta từ khi có ta, thân thể đã vô cùng gầy yếu. Đêm đó xuất cung liền động thai, sinh hạ ta, cổ độc kia rất lợi hại, men theo huyết dịch tiến vào thân thể của ta.
Khi ta còn bé, vì để áp chế cổ đ//ộc, phụ thân ta đã cầu xin sư phụ không ít lần. Sau đó lớn hơn một chút, có thể chạy có thể nhảy, sư phụ liền nói: “Dứt khoát tập võ là được, chỉ có dựa vào chính bản thân nàng, mới có thể một lần vất vả suốt đời an nhàn.”
Phụ thân ta vừa nghe đáng tin cậy, suốt đêm thu dọn hành lý đưa ta đến chỗ sư phụ, bái sư học nghệ. Đúng như lời sư phụ nói, ta tập võ có chút thành tựu, cổ độc hoàn toàn yên tĩnh lại.
Hình ảnh xoay chuyển, là ngày ta và Giang Dư Hoài đại hôn. Hắn đi ra ngoài một lát, khi trở về mặt mũi xanh tím, ta vốn định nói chuyện này cho hắn biết, nhưng thấy tâm tình hắn không tốt nên đành gác lại. Chuyện này gác lại không sao.
Lại sau đó, chính là hình ảnh ta bị hắn phế võ công, áp giải vào lãnh cung. Đêm đó, gió lạnh gào thét, lạnh thấu xương.
Cổ đ//ộc trong cơ thể ta phát tác, nghỉ ngơi hồi phục suốt mấy năm, bây giờ nó lại càng hung mãnh hơn. Ta gân mạch đ//ứt đoạn, lục phủ ngũ tạng như lửa đ//ốt phun ra một ngụm lại một ngụm m//áu. Cho đến khi ta tắt thở.
Bột mịn phiêu tán, hình ảnh dừng lại. Đó là sự thật về cái chet của ta. Trong ngọc bội màu trắng bao bọc trong một miếng huyền thiết màu đen.
Thần sắc Giang Dư Hoài mờ mịt, dùng ngón tay theo bản năng mà vuốt ve chữ “Lạc” được khắc thật to phía trên, tinh thần dần dần sụp đổ, trong miệng còn nhắc tới: “Ta không có.”
Hắn rốt cuộc không có cái gì, không ai thèm để ý. Hắn không tiếc hạ thấp thân phận để cưới ta, cũng phải lấy cho được hổ phù của Lạc gia quân. Ngay từ lúc ta thành thân với hắn, ta đã tự tay tặng cho hắn.
Mọi chuyện hắn đã tính toán hết, ta từng bước đều thua. Phụ thân ta bỗng nhiên cất tiếng cười to, cho đến cuối cùng hai mắt đỏ bừng, ông ấy lảo đảo tại chỗ một cái, được đại sư huynh giữ lại.
“Giang Dư Hoài, Thiên Nhi của ta có tội gì? Nó đối với ngươi toàn tâm toàn ý tín nhiệm, ngươi lại vì đế vị, dẫn đến kết cục bi thảm hiện giờ của nó, ngươi đáng chet!”
Trường kiếm mang theo sát khí mãnh liệt chạy thẳng đến Giang Dư Hoài, cơn giận ngập trời hận không thể xé nát hắn.
Nhưng, Giang Dư Hoài lại phun ra một ngụm m//áu tươi, ngồi phịch xuống đất, tránh được k//iếm của phụ thân ta, kiếm khí chỉ c//ắt đi nửa búi tóc của hắn.
Tóc đã rơi xuống, duyên nay đứt đoạn. Giang Dư Hoài gào thét khóc rống, tiếp theo là vừa khóc vừa cười, hoàn toàn đ//iên rồi.
Mùa đông năm Thừa Đức thứ 46, Hoài Văn Đế đ//iên cuồng, tuyên bố thoái vị, giam cầm lãnh cung.
Mùa xuân năm sau, tân đế đăng cơ, đổi quốc hiệu Lạc, truy phong đích nữ Lạc Kỳ đã qua đời làm đích trưởng công chúa, bởi vì có công với xã tắc hưởng hương khói thái miếu.
25.
Sau đó, khi ta ở địa phủ nói chuyện phiếm với người ta, nghe nói Hoài Văn Đế tuổi già, sợ mệnh không còn lâu nữa. Ta phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, đứng lên phất tay với Mạnh bà: “Ta đi đây, chớ nhớ ta!”
Ngày đó ngọc bội vỡ nát, ta chỉ cảm thấy cả người ấm áp, không thể xem nhìn cảnh đại sư huynh lột long bào của Giang Dư Hoài, khoác lên người phụ thân ta.
Phụ thân tướng quân trung hậu ngay thẳng cả đời của ta, sợ muốn chet. Sắc mặt kia vô cùng sặc sỡ, ta cả đời này cũng chưa từng thấy qua trên mặt ông ấy có nhiều biểu cảm như vậy.
Lại sau đó, hai mắt ta tối sầm, đi tới địa phủ, trước mắt là Minh Vương ngồi trên đài cao. Minh Đế niệm tình ta bảo vệ quốc gia chet oan khuất, đặc xá ban cho ta một tâm nguyện.
Ta nói còn chưa nghĩ ra. Hắn nói không vội, ngươi cứ từ từ suy nghĩ. Cứ như vậy, ta ở địa phủ vui chơi ăn uống suốt bốn mươi năm, mỗi ngày rảnh rỗi sẽ cùng Mạnh bà nấu canh uống canh.
Ta bắt những quỷ hồn không muốn uống canh kia, từ trước đến nay luôn rất hiệu suất. Tháo cằm, rót canh, lắp cằm, liền mạch lưu loát!
Cho dù là Mạnh Bà đã trải qua nhiều thế sự cũng bị ta chinh phục, trở thành bạn tốt của ta.
Bốn mươi năm, ta lại đứng ở lãnh cung.
Nơi này vẫn rách nát như lúc trước, chẳng qua ở trong một nắm bùn đất trong góc, từng đám hoa dành dành đang sinh trưởng, ở lãnh cung u ám lạnh lùng này, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Kẽo kẹt! Cửa mở rồi. Một bóng dáng còng lưng từ trong phòng tập tễnh bước ra, trong tay còn cầm một cái tiểu mã trát, giống hệt dáng vẻ của một ông già.
Đầu tiên hắn xắn ống tay áo lên, kiểm tra khóm hoa dành dành. Lúc này mới dựa vào bụi hoa ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên đỉnh đầu.
“A Kỳ thích nhất là hương hoa dành dành, các ngươi phải gắng nở thêm một thời gian, nói không chừng nàng sẽ đi vào mộng đến thăm ta.”
Một trận gió thổi qua, hương hoa bay khắp viện. Thật ra ta không thích hoa dành dành. Ta yêu, là thiếu niên lang năm ấy mới gặp cầm hoa dành dành, nhìn về phía ta cười tươi đẹp mà thôi.
Đêm tân hôn, hắn cũng từng ôn nhu ôm ta vào lòng, tình thâm ý thiết nói cho ta biết: “Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạc đầu bất tương ly.”
Đáng tiếc, người trước mắt đã không phải người lúc đó. Ta dần dần hiện hình, được Minh Đế đặc xá, hắn có thể nhìn thấy ta.
“A Kỳ, nàng là tới đón ta đi sao?”
Ông lão Giang Dư Hoài trong mắt tỏa ra niềm vui sướng, cũng không dám tới gần ta. Ta xoa xoa tay, cặn canh Mạnh Bà tích góp được bốn mươi năm ngưng tụ thành hình.
Tháo cằm, rót canh, lắp cằm, liền mạch lưu loát!
Ta nhìn bộ dáng nhe răng trợn mắt của hắn, thân hình dần dần mơ hồ.
“Giang Dư Hoài, kiếp này ngươi ban cho ta nỗi đau, dùng bốn mươi năm hối hận trả lại, vậy là đủ rồi. Kiếp sau, nguyện ta và ngươi vĩnh viễn không gặp lại.”
Từ nay về sau, yêu hận tình thù của Lạc Kỳ và Giang Dư Hoài, mới coi như hoàn toàn cắt đứt.
Lúc hồn phách của ta hoàn toàn tiêu tán, “Không!” Tiếng Giang Dư Hoài thống khổ gào thét truyền đến.
Ta thoải mái nở nụ cười! Chẳng biết từ lúc nào, Ngô Âm lượn lờ vang lên.
Tuyết trắng như núi, trăng sáng như mây. Văn quân có hai ý, cho nên quyết tuyệt.
[HẾT]