Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Hối Hận - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:30:04

Khoảnh khắc cô mỉm trong nước mắt, cắt thành phân cảnh kinh điển.

Bây giờ, cô còn là cô gái nhỏ từng ai yêu thương trọn vẹn nữa.

Giờ nhiều thích cô.

vẫn một điều hề đổi

Cô vẫn nghiêm túc với từng vai diễn.

Vẫn dám liều vì sự nghiệp.

Trên mạng, bàn tán:

“Cô dựa cái gì mà nhiều tài nguyên thế?”

“Còn cả đạo diễn nước ngoài để mắt đến, chắc là chống lưng mạnh lắm?”

những ai quen Tống Đình Đồng, đều hiểu rằng.

cũng từng những tháng ngày dài đằng đẵng, đơn độc và vô vọng.

Sắp đến sinh nhật tuổi 27.

Để mở rộng trải nghiệm cuộc sống, cô cùng Văn Tinh quyết định chinh phục một ngọn núi tuyết.

Họ gia nhập đội leo núi cùng những bạn đồng hành khác.

Ngọn núi quá cao, với dân leo núi chuyên nghiệp, đó chỉ là chuyện nhỏ.

đối với Tống Đình Đồng,đó là một thử thách hề dễ dàng.

Nhiều , cô bệt xuống giữa đường, mệt đến mức bỏ cuộc.

mỗi như , một trong đoàn luôn đưa tay , kéo cô dậy.

bóng lưng , cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Cảm giác , giống như Dư Thanh Dã.

Có lẽ, những đó đều giống .

Luôn xuất hiện đúng lúc khi cô cần giúp đỡ nhất.

bây giờ, Tống Đình Đồng còn là dễ dàng bỏ cuộc nữa.

Rạng sáng hôm .

Cô thành công chạm đến đỉnh núi.

Ánh mặt trời đầu tiên của ngày mới trải rộng mặt đất.

Đó là một cảnh tượng hùng vĩ mà cô sẽ bao giờ quên trong suốt cuộc đời .

Tống Đình Đồng lặng , cô thể ngăn nổi dòng nước mắt.

, đó là những giọt nước mắt của sự vỡ òa, của cảm xúc thuần khiết nhất.

Khi Tống Đình Đồng đầu , định gọi Văn Tinh chụp ảnh,

Cô bất ngờ phát hiện.

Tất cả đội leo núi đều phía , đều mỉm cô.

Chỉ một , kéo cô dậy suốt cả quãng đường, ngay mặt cô.

Người đó tháo mũ, kéo xuống kính chắn gió, gỡ bỏ mặt nạ bảo hộ.

Gương mặt quen thuộc hiện mắt cô.

Dư Thanh Dã.

“Thật sự là !!”

Tống Đình Đồng mừng rỡ đến suýt nhảy cẫng lên.

“Sao đến mà gì với ?”

Anh nhướng mày, nhẹ:

“Đến chúc mừng sinh nhật em.”

“Nói thì còn gì bất ngờ nữa?”

Tống Đình Đồng cũng khách sáo, thẳng thừng chìa tay :

“Quà sinh nhật ?”

Dư Thanh Dã bất lực, móc từ túi áo một chiếc dây chuyền nhỏ, đặt tay cô.

“Chúc mừng sinh nhật.”

Cô nhận lấy, nhưng rút tay về.

“Còn nữa ?”

Anh nhướng mày:

“Sao? Món vẫn đủ ?”

thẳng mắt , giọng đầy chắc chắn:

“Không đủ. Hoàn đủ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoi-han/chuong-14.html.]

Dư Thanh Dã hề thấy cô tham lam, ngược , còn mỉm , giọng cưng chiều:

“Vậy xuống núi, tặng em cái khác.”

“Không cần.”

Cô mỉm rạng rỡ, kéo tay , đặt lòng bàn tay .

“Dư Thanh Dã, ở bên em ?”

Dư Thanh Dã sững mất một lúc.

Mãi đến khi nắng mặt trời rọi mắt, mới hồn, bật thốt một chữ:

“Muốn!!”

Có thể là do ánh mặt trời quá chói, hoặc cũng thể, do cảm xúc dồn nén suốt bảy năm, mà đôi mắt Dư Thanh Dã chợt đỏ hoe.

Cơ hội do chính giành lấy.

Lần , Tống Đình Đồng do dự nữa.

Cô chủ động, cũng hối tiếc.

rằng Tịch Dự cũng đến nước A.

Tịch Dự đến nước A Dư Thanh Dã một ngày.

trong những năm qua, luôn chống chọi với chứng lo âu, sức khỏe , thể leo lên núi tuyết.

Anh chỉ thể chân núi, đợi cô .

Tịch Dự đợi , là hai .

Tống Đình Đồng và Dư Thanh Dã đang nắm tay .

Cảnh tượng như một nhát d.a.o sắc nhọn đ.â.m tim .

Nó khiến nhớ khoảnh khắc khi bà nội Tống Đình Đồng nhập viện.

Dư Thanh Dã đến thăm bà.

Lúc chia tay, họ ôm ngay cửa bệnh viện.

Tịch Dự thực thấy tất cả.

Vết thương trong lòng như càng thêm rộng.

Anh siết chặt ngực, cố gắng dịu cảm giác nghẹn thở đang dâng lên.

“Ông chủ, ông ?”

Nhân viên ở trạm dừng chân thấy khó chịu, vội vàng hỏi.

“Không .”

Tiếng Tống Đình Đồng và Dư Thanh Dã chuyện gần.

“Lý Trăn dạo khỏe ?”

“Khỏe lắm, cô suốt ngày nhắc tới em.”

“Tháng em sẽ về nước, nhận một dự án trong nước.”

“Từ giờ sẽ nữa.”

Tịch Dự thấy tiếng Dư Thanh Dã nghẹn ngào.

“Huhu.”

“? Dư Thanh Dã, ?”

“Đợi mây tan, thấy trăng sáng.”

“Anh thể kiềm chế .”

“Haiz! Vậy… em hôn một cái nhé?”

Tịch Dự dám .

Anh đặt hộp quà lên bàn trạm dừng chân, lặng lẽ rời .

Khi hình bóng khuất cánh cửa, Tống Đình Đồng mới về phía .

ngây , dường như nhận điều gì đó.

Cô và Dư Thanh Dã nghỉ ngơi một lát, chuẩn lên đường.

Nhân viên gọi cô :

“Cô ơi, hình như món quà là dành cho cô.”

Tống Đình Đồng mỉm , đáp:

“Để nó ở đây .”

Người thắp sáng cho cô suốt mười năm tuổi trẻ, bây giờ lưng bước bão tuyết.

Họ sẽ cuộc sống riêng.

Chúc họ hạnh phúc.

Còn bạn, cũng sẽ hạnh phúc.

(Hoàn)

Loading...