Hối Tiếc Muộn Màng
Chương 4
12
Bị đả kích Tống Chí Thành dọn đến căn hộ trước kia tôi ở.
Lúc trước, trước khi đi tôi đã lắp đặt camera kín trong phòng khách và phòng ngủ, cho nên mỗi ngày hắn làm gì tôi đều thấy rõ ràng.
Tôi thấy hắn tự nhốt mình vào phòng ngủ chính mà chúng tôi đã ở cùng nhau, trên mặt đất đều là chai rượu rỗng.
Hắn uống say ngả đầu liền ngủ, tỉnh ngủ lại nhìn quần áo giày dép tôi không mang đi mà thẫn thờ.
Đoán chừng thời gian không còn nhiều lắm, tôi bỏ số của hắn ra khỏi danh sách đen.
Vì thế Tống Chí Thành mỗi ngày nhìn vật nhớ người, cộng thêm gửi cho tôi một loạt tin nhắn nhận sai rồi xin lỗi.
Lâm Thù chịu không nổi bị hắn lạnh nhạt, chạy vào căn hộ không nói hai lời bắt đầu đập đồ.
“Quả nhiên anh vẫn không quên được con tiện nhân Phó Nhiễm kia! Anh vẫn hận tôi đúng không?”
“Nhìn vật nhớ người đúng không? Tôi sẽ không cho anh được như ý!”
Trong lòng Tống Chí Thành vốn tức giận, giờ phút này nghe cô ta nhục mạ Phó Nhiễm, rốt cuộc nhịn không được nữa.
Dương tay tát cô ta một bạt tai: “Không được nói như vậy về Nhiễm Nhiễm!”
“Nhiễm Nhiễm sẽ làm bạn với tôi khi tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, cô ấy nấu cơm cho tôi, nấu canh giải rượu, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào dịu dàng hơn cô ấy…”
“Mà cô thì sao Lâm Thù, cô nhát gan như thỏ đế , ba năm trước không từ mà biệt, để lại một mình tôi trong lễ đính hôn giống như một trò cười!”
Khí thế của Lâm Thù đột nhiên giảm xuống, cô ta ngập ngừng: “Tôi chỉ sợ quá…”
“Cô sợ cái gì, cô không phải luôn miệng nói Phó Nhiễm cùng Tạ Lê đều là tiện nhân vốn nên đi chết sao?”
Chuyện cũ chồng lên nhau hận ý trong mắt Tống Chí Thành bộc phát.
“Lâm Thù, cô giết chết hai đứa con của tôi rồi đấy!”
13
Thành thật mà nói, tôi đã dự đoán được Lâm Thù sẽ tìm cơ hội bắt cóc tôi.
Ngày đó lúc cô ta rời khỏi chỗ Tống Chí Thành liền nghiến răng nghiến lợi, mất hồn mất vía.
Liên tiếp ba ngày một mình tôi ra ngoài dạo phố, cho cô ta cơ hội lợi dụng.
Khi tỉnh lại là ở biệt thự Lâm gia — nơi chị gái mất mạng nhiều năm trước.
Trong tay Lâm Thù cầm một con dao nhỏ, nóng lòng muốn rạch mặt tôi.
“Tạ Lê, có một việc cô còn không biết đi, cô cho rằng A Thành thật lòng thích cô sao?”
“Người phụ nữ anh ta thật sự yêu tên là Phó Nhiễm, một người thích mặc váy trắng, chúng tôi từ nhỏ đã định hôn ước, anh ta lại nhất kiến chung tình với người phụ nữ khác, còn giấu diếm thân phận cùng cô ta ở trong phòng trọ nhỏ hẹp…”
“Tôi biết.”
Tôi dùng lưỡi dao đã giấu kỹ cắt sợi dây thừng, chậm rãi đứng lên.
Lâm Thù sợ hãi, tôi thản nhiên mở miệng: “Tôi là em gái của Phó Nhiễm.”
“Em gái khác cha khác mẹ.”
Khoảng thời gian Phó Nhiễm và Tống Chí Thành hẹn hò, tôi đang học cấp ba, cả ngày đi sớm về trễ.
Hơn nữa tôi vô cùng bài xích sự tồn tại của cái người gọi là “anh rể” này, Phó Nhiễm cũng cố ý không cho hai chúng tôi chạm mặt.
Cho nên Tống Chí Thành chỉ biết Phó Nhiễm có một cô em gái, căn bản chưa từng gặp qua tôi, đương nhiên cũng không đem sự tồn tại của tôi để ở trong lòng.
Lâm Thù biết càng ít.
Khi cô ta mổ bụng Phó Nhiễm ra, đánh chết cũng không nghĩ tới sẽ có một người tự xưng là em gái của Phó Nhiễm, ẩn núp ở bên người Tống Chí Thành ba năm cũng chỉ vì báo thù.
Nhưng tôi lười giải thích với cô ta nhiều như vậy.
Lúc đi dạo trung tâm thương mại tôi gửi tin nhắn cho Tống Chí Thành, rất nhanh hắn sẽ chạy tới.
Không còn nhiều thời gian đâu.
Thừa dịp Lâm Thù ngây người, tôi nhanh tay lẹ mắt rạch một dao vào cổ tay chân cô ta, khiến năng lực phản kháng của cô ta mất đi hơn phân nửa.
Cô ta đau đến lăn lộn trên mặt đất:
“Tiện nhân! Trách không được các người lớn lên giống như vậy… Hai chị em các người giống nhau, đều là tiểu tam, đều là tiện nhân!”
“…… Cô biết Phó Nhiễm chết như thế nào không?”
Lâm Thù bỗng nhiên cười ha hả:
“Mười mấy tên côn đồ kia sau khi làm xong việc, cô ta vẫn còn thở!”
“Vì thế tôi dùng dao nhỏ rạch bụng cô ta – – đó là một bé gái, tay tôi đầy máu của cô ta, cô ta đau đến ngay cả nói cũng không nên lời, tôi cảm thấy cô ta đáng thương, một đao cắm vào ngực cô ta cho cô ta được giải thoát.”
Từng chữ từng chữ giống như một con dao cùn cứa vào thần kinh của tôi.
Tôi dùng sức bóp cổ cô ta, đuôi mắt đỏ đến chảy máu.
“Tôi thật sự muốn đưa cô xuống địa ngục ngay bây giờ, đền mạng cho chị của tôi.”
“Vậy cô giết tôi đi!”
Lâm Thù cười đắc ý mà càn rỡ:
“Cô dám không?”
“Nếu như tôi chết, Tống gia cùng Lâm gia sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Cô nói đúng rồi.”
Tôi nặn ra một nụ cười khát máu:
“Tôi không dám.”
“Cho nên, cô tới giết tôi đi!”
Lâm Thù còn chưa kịp phản ứng, tôi nắm chặt tay cô ta đâm xuống bụng tôi.
Sau đó hướng phía sau cô ta hô to:
“Tống tổng, cứu tôi!”
Tống Chí Thành dùng sức kéo Lâm Thù ra, ôm tôi vào lòng.
“Tạ Lê, Tạ Lê em thế nào rồi, em đừng dọa anh…”
“Không phải, không phải như vậy, A Thành anh phải tin tưởng em…”
“Cô ta là em gái của Phó Nhiễm, là tới để báo thù!”
Lâm Thù đau khổ giải thích rồi cầu xin, lại chỉ đổi lấy một câu của Tống Chí Thành:
“Tôi chỉ tin những gì tôi nhìn thấy.”
Lâm Thù tức giận, muốn đánh tôi.
“Tiện nhân, cô dám nói xấu tôi!”
Tống Chí Thành đẩy cô ta ngã xuống đất:
“Lâm Thù đủ rồi! Tôi không mù, cô lấy dao đâm người ta tôi thấy rõ ràng!”
“Ba năm trước cô hại chết Nhiễm Nhiễm, tôi không so đo với cô, tôi cho rằng cô sẽ sửa sai, nhưng không nghĩ tới cô vẫn điêu ngoa tùy hứng như thế!”
Lâm Thù vén ống tay áo lên, nóng lòng chứng minh bản thân.
“Không phải tôi, là cô ta tự làm……Anh xem, anh xem, đây đều là vết thương cô ta vừa rạch.”
Tôi dùng hết sức lực ôm chặt Tống Chí Thành, nước mắt rơi xuống cổ hắn.
“Cô Lâm nhất định muốn mổ bụng tôi, tôi liều mạng phản kháng, thiếu chút nữa đã để cho cô ta thực hiện được ý đồ.”
“Cô ta còn nói tôi giống một người, người kia chính là bị cô ta giết chết như vậy… anh Tống, cô ta nói thật sao?”
“Còn nhớ ngày tôi bỏ con của chúng ta, cũng lạnh như vậy, đau như vậy…”
Lâm Thù còn không bỏ qua, thẹn quá hóa giận muốn tới xé mặt tôi.
“Tiện nhân, cô ngoại trừ bán thân còn có thể làm cái gì!”
“Đủ rồi!”
Tống Chí Thành lạnh lùng trừng mắt nhìn thanh mai trúc mã cùng lớn lên:
“Lâm Thù, tôi mệt mỏi rồi, lúc này đây tôi sẽ không bao che cô nữa.”
“Cô còn có lời gì, thì đi cùng cảnh sát giải thích đi!”
14.
Tôi cố gắng chống đỡ không để ngất đi, cuối cùng cũng đợi được Cố Gia Hành.
Và cảnh sát đi theo sau hắn.
Sau khi mang Lâm Thù đi, còng tay màu bạc cũng khóa hai tay Tống Chí Thành lại .
“Anh Tống Chí Thành, anh bị tình nghi phạm tội kinh tế, chứng cứ vô cùng xác thực, chúng tôi sẽ bắt giữ anh.”
Cố Gia Hành đỡ lấy tôi từ trong tay Tống Chí Thành, hắn tiến đến bên tai tôi giọng nói mang theo sự tức giận rõ ràng.
“Cô xuống tay với bản thân cũng thật tàn nhẫn. ”
Tôi cười hắc hắc:
“Tôi chỉ sợ không bắt được sói, anh gọi 120 chưa, tôi đau muốn chết, mau đưa tôi đi bệnh viện.”
Tống Chí Thành sững sờ tại chỗ, một hồi lâu, hắn cười nhạo ra tiếng:
“Chứng cứ xác thực?”
Cảnh sát giải quyết việc chung:
“Đúng vậy, người tố cáo chính là anh Cố Gia Hành.”
Cố Gia Hành cong khóe môi:
“Bắt người cặn bã ai cũng có trách nhiệm, không cần cảm ơn tôi.”
“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.”
Tống Chí Thành đẩy cảnh sát áp giải hắn ra, lẩm bẩm không thể tưởng tượng nổi:
“Sao anh ta biết những chuyện này…”
“Là tôi.”
Cho đến hôm nay, tôi rốt cục lộ ra nụ cười thật lòng thật dạ.
“Tống Chí Thành, Lâm Thù không lừa anh, tôi là em gái của Phó Nhiễm.”
Nói xong, tôi rốt cuộc chống đỡ không nổi, mang theo tâm tình vui sướng mà hôn mê bất tỉnh.
Ngày thẳng thắn với Cố Gia Hành, hắn hỏi tôi vì sao có chứng cứ lại không trực tiếp báo cảnh sát.
Tôi nói với hắn là vì nó vô dụng.
Khi chị tôi qua đời, không phải tôi chưa từng thử qua.
Nhưng tất cả mọi người một mực chắc chắn chị tôi là tự sát, phàm là có một chút gió thổi cỏ lay đều bị Tống gia cùng Lâm gia đè xuống.
Để đề phòng sơ suất, Lâm Thù ra nước ngoài trốn ba năm.
Tất cả manh mối và chứng cứ đều biến mất không còn một chút nào.
Đây cũng là nguyên nhân tôi theo dõi Cố Gia Hành và hợp tác với hắn.
Lấy quyền thế địa vị của hắn, chỉ cần nắm giữ chứng cứ lật đổ Tống Chí Thành cùng Lâm Thù là chuyện ván đã đóng thuyền.
Những năm gần đây, Lâm Thù tìm mọi cách đuổi các tình nhân bên cạnh Tống Chí Thành đi.
Người bị cô ta uy hiếp, chèn ép, khi dễ không ít.
Chị gái tôi cũng không phải là người đầu tiên cô ta giết.
Tôi hợp tác với các nạn nhân trong quá khứ cùng nhau kháng cáo, Cố Gia Hành mời luật sư tốt nhất cho tôi, cuối cùng cô ta bị kết án tử hình vì tội cố ý giết người.
Về phần Tống Chí Thành, rửa tiền, hối lộ…, bị kết án tù chung thân.
Lần này tôi có chuẩn bị sẵn, đề phòng hai nhà Tống Lâm lại dùng thủ đoạn với người từ cục cảnh sát, tôi mở tài khoản weibo.
Ở trên mạng công bố toàn bộ hành vi trái pháp luật của Tống Chí Thành và Lâm Thù, mượn dư luận khiến cho giá cổ phiếu của hai nhà Tống Lâm giảm mạnh.
15.
Một thời gian sau, tôi đi gặp Tống Chí Thành một lần.
Có lẽ là ba năm nay tôi ngụy trang quá thành công, hắn đến nay vẫn không thể tin được tôi tiếp cận hắn chỉ là vì báo thù.
“Tạ Lê, em rõ ràng yêu anh như vậy, em còn mang thai con của anh, vì anh cam tâm tình nguyện phá thai…”
Hôm nay tôi đem mái tóc dài đen mà hắn thích nhất mà cắt tóc ngắn, mặc áo T – shirt màu trắng phối hợp với quần màu đen, hào phóng tùy hứng.
Tôi nhẹ nhàng vạch trần sự thật với hắn:
“Đứa bé là giả, tôi làm sao có thể mang thai con của anh được?”
Khóe môi tôi cong lên, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.
Từng chữ một nói:
“Tống Chí Thành, mỗi một khắc ở bên cạnh anh, tôi đều cảm thấy vô cùng ghê tởm.”
“Quả thực tiện nghi cho anh, loại nam nhân lăng nhăng, yếu đuối vô lăng như anh, tôi thật hận không thể ăn thịt anh, uống máu anh.”
Khuôn mặt Tống Chí Thành tiều tụy, con ngươi đỏ tươi.
“Là anh không xứng đáng với em và Phó Nhiễm, anh không xứng đáng với hai người… Nhưng anh thật sự yêu cô ấy, anh chưa bao giờ quên, cô ấy là người phụ nữ anh yêu nhất trong đời.”
Tôi cười nhạo ra tiếng:
“Bây giờ nói những thứ này thì có ý nghĩa gì chứ? Anh không xứng nhắc tới tên của chị ấy, đừng tự cho mình là thâm tình, anh cao cao tại thượng cho tới bây giờ chưa từng coi tôi hay chị tôi là con người bình đẳng mà đối đãi.”
“Tống thiếu gia rất tỉnh táo a, bất kể là ở bên tôi hay chị tôi , anh cũng chỉ chơi đùa mà thôi, chưa từng cân nhắc qua về sau sẽ kết hôn, bởi vì anh từ đáy lòng cho rằng chúng tôi không xứng với anh!”
Tống Chí Thành bị vạch trần tâm tư, hổn hển phản bác:
“Không phải như vậy, đừng nói nữa, em đừng nói nữa!”
Hắn bịt lỗ tai, đáy mắt một mảnh tĩnh mịch, đen kịt giống như không thấu hết ánh sáng.
Tôi cười lạnh một tiếng:
“Cố gắng tận hưởng cuộc sống ở trong ngục đi!”
「……」
Tôi bán túi xách trang sức Tống Chí Thành tặng cho tôi để lấy tiền, cầm số tiền này xin vào đại học ở nước ngoài.
Ngày rời đi, thời tiết rất đẹp, ngàn dặm không mây.
Cố Gia Hành lái chiếc Rolls Royce đưa tôi ra sân bay.
“Thật sự không muốn hẹn hò với tôi sao?”
Hắn thuyết phục tôi:
“Lê Lê, anh và Tống Chí Thành không giống nhau, chúng ta lấy kết hôn làm tiền đề kết giao, anh cho em danh phận.”
Tôi rũ mắt cười khẽ, nhắc nhở hắn:
“Giữa chúng ta vốn là một cuộc giao dịch.”
Cố Gia Hành nhìn tôi chăm chú, ánh mắt dịu dàng.
“Nhưng rượu đêm đó không đủ để anh động tình.”
“Anh biết rõ em có dụng tâm kín đáo, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện rơi vào cạm bẫy.”
Tôi lắc đầu, không nhịn được cười.
“Ở trong mắt tôi, đàn ông có tiền không có gì không giống nhau. Tôi đã từ trên người Tống Chí Thành ăn đủ giáo huấn, tuyệt không có khả năng lại đem tương lai đặt ở trên một người đàn ông khác.”
“Cố Gia Hành, anh từng có nhiều phụ nữ như vậy, đối với tôi cũng chỉ là nhất thời thấy mới mẻ. Lui một bước mà nói, cho dù tôi thật sự gả cho anh, trở thành người giàu có, còn không phải phải dựa vào người khác mà sống sao?”
Tôi nheo mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, chưa từng có một khắc nào thoải mái như bây giờ.
“Tôi đã phí thời gian quá lâu, và phần còn lại của cuộc đời tôi chỉ muốn sống cho chính mình và sống không bị ràng buộc.”
“Suy cho cùng vẫn là cám ơn anh đã trợ giúp, có lẽ chờ có một ngày tôi học có thành tựu còn có thể vào Cố thị công tác đây!”
Vẻ mặt Cố Gia Hành chấn động, hắn nhạy bén bắt được cái gì đó.
Khi tôi chuẩn bị lên máy bay, phía sau truyền đến tiếng hét của hắn.
“Này, cô đối với phó Nhiễm, chỉ là tình chị em thôi sao?”
Lưng tôi cứng đờ.
Tình cảm ẩn giấu nhiều năm qua một tiếng chất vấn này không còn chỗ ẩn nấp, tôi căn bản không dám quay đầu lại, ra vẻ trấn định vẫy vẫy tay với hắn.
“Đi đây, có duyên gặp lại!”
Không quan trọng nữa.
Những lời không thể nói kia, từ ba năm trước đã theo chị ấy chôn sâu dưới bia mộ kia rồi.
(Hết)