Hối Tiếc Thời Thanh Xuân
Chương 1
1
Anh ta cho rằng lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là trên sân bóng rổ.
Hôm đó, tôi mặc bộ đồ chơi bóng số 13, không coi ai ra gì vừa dẫn bóng vừa bước vào sân.
Trong ngôi trường thuần khoa học kỹ thuật này, có thể có gái xinh đã là chuyện không dễ dàng gì, huống chi còn là một cô gái xinh xắn thích chơi bóng rổ, kỹ thuật chơi bóng còn không tệ.
Người anh em bên cạnh Hướng Dương dùng cùi chỏ huých hắn, hếch cằm về phía tôi với vẻ mặt hứng thú.
Tôi dẫn bóng xoay người, lặng lẽ thu hồi ánh nhìn, hướng về phía bọn họ và thực hiện cú ném bóng ba điểm đẹp mắt.
Tôi nhìn một đám nam sinh rạng rỡ đang chơi bóng phía xa kia, cảm giác được sự nghiền ngẫm cùng dục vọng chinh phục trong ánh mắt của Hướng Dương.
2.
Những ngày tiếp theo, tôi tranh thủ thời gian đến sân bóng rổ tập luyện, cũng không quan tâm mình là cô gái duy nhất ở sân.
Hướng Dương luôn ở đó, tôi có cảm giác như anh ta đã tính toán thời gian lịch trình của tôi đến sân bóng rổ, chính là từ năm đến bảy giờ mỗi buổi chiều.
Đôi mắt anh ta luôn dán chặt vào tôi, tuyệt nhiên không hề kiêng dè.
Đôi khi, tôi sẽ chạm vào ánh mắt của anh ta , nhưng khoảnh khắc tiếp theo tôi liền quay đầu đi và chơi tiếp.
Mấy ngày nay, khoảng cách giữa anh và tôi ngày càng gần hơn, ánh mắt tôi không tự chủ được mà bị hấp dẫn bởi anh chàng đẹp trai rạng rỡ kia.
Tôi đứng ngoài vạch ba điểm, hơi nheo mắt lại, vô tình nhìn thấy anh ấy đang cầm cốc uống nước trên sân bên cạnh, anh ấy cũng đang nhìn tôi.
Tim tôi lỡ một nhịp, tôi ném bóng thì quả bóng rổ bật ra khỏi khung, tình cờ đáp xuống trước mặt anh.
Anh ta thả lỏng một tay và nắm lấy quả bóng rổ.
Tôi cảm thấy có chút lo lắng không thể giải thích được, giơ tay ra hiệu cho anh ta, cố ý hạ giọng:
“Ở đây, cảm ơn”
Hướng Dương bất động, đặt cốc nước xuống, nhìn tôi với ánh mắt rực cháy, bàn tay to cầm quả bóng đi về phía tôi.
Tôi hơi hồi hộp lại thấy có chút phấn khích nên cúi đầu nhìn sang chỗ khác.
“Bạn cùng lớp, cái này là của cậu à?” Giọng Hướng Dương rất êm tai, dịu dàng ôn nhuận, rất khiến người ta mê muội, giống như khuôn mặt của cậu ta vậy.
Tôi thật thà gật đầu, đưa tay ra muốn đón lấy quả bóng.
Anh ta mỉm cười ấm áp, đứng cạnh tôi, giơ quả bóng lên qua đầu, “Quả ba điểm không phải ném như vậy.”
Sau đó, quả bóng rổ vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không, rồi trúng ngay rổ.
Mắt tôi sáng lên, miệng hơi hé, vừa ngưỡng mộ vừa ngạc nhiên ngước nhìn khuôn mặt của anh.
Vừa vặn khóe miệng anh ta cũng nhếch lên, tôi chớp chớp mắt, vội vàng quay đầu lại.
Mấy anh em của anh ta cũng đi về phía này, tiện thể nhặt bóng của tôi lên.
“Để tôi chỉ cậu cách chơi bóng rổ!” Hướng Dương hai mắt sáng ngời, ẩn chứa dục vọng săn mồi.
Tất nhiên anh ta nghĩ đó là ánh mắt thâm tình, ngọt ngào.
Tôi mím môi, cúi đầu mỉm cười, rồi ngẩng lên nhìn vào đôi mắt tràn đầy nhu tình của anh ta, đôi mắt to chớp chớp, giọng nói có chút nghịch ngợm: “Kỹ năng của cậu rất tốt sao?”
“Tất nhiên rồi.” Hướng Dương mím môi và ra hiệu với anh em của mình từ một góc độ mà anh ta nghĩ tôi không thể nhìn thấy.
Tôi cúi đầu cười ngượng ngùng rồi nhận bóng từ tay anh em của anh ta.
3.
Cứ như vậy, chúng tôi hầu như ngày nào cũng gặp nhau ở sân bóng rổ, đôi khi trong lúc thi đấu, tôi sẽ đứng ngoài sân cổ vũ và đưa nước cho anh ta.
Hầu hết mọi người trên sân bóng đều ngầm thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi, trong lòng họ đều hiểu rõ.
Đơn giản là Hướng đại thiếu gia muốn đổi khẩu vị mới.
Thấy nhiều hoa hồng kiều diễm như vậy, thỉnh thoảng cũng muốn hái đóa hoa nhỏ thanh thuần ven đường.
Hắn cũng không chút che dấu mà đến sân để gặp tôi, đứng cạnh và chỉ cho tôi quả bóng kia nên ném thế nào, cú ném nào mới tốt,…
Tôi im lặng lắng nghe, gật đầu đồng ý, thỉnh thoảng xen vào vài lời.
“Cú ném vừa rồi lẽ ra phải dùng nhiều lực hơn.” Hướng Dương khẽ cau mày, nhận lấy nước trong tay tôi, có chút không vui.
Tôi quay đầu lại lặng lẽ nhìn anh ta, mái tóc ngắn cắt gọn gàng, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi khiến tôi có chút ngại ngùng.
Hít một hơi thật sâu như để đưa ra quyết định, tôi nhanh chóng rút trong túi ra một chiếc khăn giấy, lau mặt cho anh ta một cách nhẹ nhàng.
Anh ta dừng lại và nhìn tôi ngơ ngác.
Tôi mím môi, chớp chớp hàng mi dài rồi cụp mắt xuống, cũng rút tay lại, vo tròn chiếc khăn giấy hơi ẩm trong tay.
“Tôi nghĩ nó khá tốt rồi.” Tôi khẽ ho, nhìn về phía sân với đôi má hơi ửng đỏ, trộm liếc nhìn anh lần nữa.
Hướng Dương rõ ràng đã dừng lại, chậm rãi hạ bàn tay đang cầm ly nước xuống, cười nhẹ ở góc độ mà anh ta tưởng tôi không thể nhìn thấy.
Sau đó, anh ta hơi cúi xuống, đưa mặt đến trước mặt tôi, để lộ ra chiếc răng nanh của mình, dùng giọng điệu khiêu gợi nói: “Vậy tôi có thể biểu hiện tốt hơn một chút.”
Nói xong anh ta đặt chai nước xuống đất, nhìn tôi thật sâu, xoay người trở lại trên sân bóng, so với lúc trước càng thêm ra sức.
Tôi đứng ở bên ngoài, ý cười dịu dàng nhìn anh ta, ánh mắt cũng dán trên người anh ta.
Sau đó, số lần chúng tôi gặp nhau trên sân bóng cũng trở nên thường xuyên hơn.
Ban đầu vẫn chỉ là hướng dẫn bằng lời nói, sau đó chính là anh cầm tay tôi dạy tư thế ném rổ cho đúng.
“Nhìn này, đây là tư thế tốt nhất để cậu ném bóng vào rổ.” Hướng Dương đứng bên cạnh, hai bàn tay to thon dài nắm lấy tay tôi..
Tôi có chút khẩn trương giơ bóng, mượn lực của anh ta ném bóng vào trúng rổ.
“Vào rồi” Vẻ mặt tôi hưng phấn quay đầu lại nhìn anh, tôi biết khi đó trong mắt tôi có ánh sáng.