Hối Tiếc Thời Thanh Xuân
Chương 6
14.
Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy như trái tim mình đã chết thêm lần nữa.
Cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân quanh quẩn trong tòa nhà đổ nát này, tôi mới đi vào nhà.
Nhìn người mẹ đau khổ nằm trong phòng ngủ nhỏ vì bệnh phát tác, nước mắt của tôi không khống chế được mà rơi xuống.
Lại một đêm mất ngủ, trong hai tháng kể từ khi rời khỏi Hướng Dương, đêm nào tôi cũng không ngủ được và mơ đủ loại giấc mộng.
Đôi khi Hướng Dương đỏ mắt hỏi tôi tại sao, đôi khi là mẹ tôi đứng trước mặt tôi khóc sướt mướt nói muốn chết, còn có lúc là chủ nợ của gã cờ bạc kia tới cửa đòi nợ…
Tôi luôn nghĩ mình đủ độc lập và mạnh mẽ, nhưng cho đến khi gặp anh, tôi mới biết con gái hạnh phúc thế nào khi có người để dựa dẫm.
Tôi đã dành cả đêm tự hỏi liệu kết quả có thể thay đổi nếu tôi không quá khao khát tiền bạc, hoặc nếu tôi yêu cầu anh ấy giúp đỡ bằng cách khác.
Một cuốn sách, cho dù bạn đọc nó bao nhiêu lần, kết quả cuối cùng vẫn không thay đổi.
Nhân vật chính được định sẵn là dạng gì, lựa chọn của họ chính là dạng đó.
Tôi là kẻ lừa đảo từ khi sinh ra, trong người chảy chính là máu không an phận.
Cảm xúc? Bản thân tôi cũng không hiểu mà lại muốn dùng nó để lừa gạt người khác.
Những người như tôi sẽ không bao giờ có thể sống trong cùng một thế giới với họ.
Ngày hôm sau, khi tôi đi làm với quầng thâm dưới mắt.
Tôi cảm thấy người nam nhân viên luôn quan tâm đến tôi đã tránh mặt tôi.
Tôi cũng đoán được có thể có liên quan đến Hướng Dương, dù sao anh ấy cũng không thích tôi.
Việc ép buộc hay xúi giục không liên quan gì đến tôi.
Tôi cũng vui vẻ tự tại, đời này tôi trời sinh tính lạnh bạc, sẽ không được yêu, cũng sẽ không yêu.
Hướng Dương đến giống như một giấc mộng.
Trái tim vốn trống rỗng, cũng bởi vì công việc bận rộn trở nên phong phú, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình kiếm tiền thì ra dễ dàng như vậy.
Đơn giản chính là, nhanh hơn người khác, khổ hơn người khác, có thể nhẫn nhịn hơn người khác.
Nếu được lựa chọn lại một lần nữa, tôi sẽ không chấp nhận lời đề nghị của bố, tôi nên làm việc chăm chỉ và kiếm tiền sạch sẽ.
Tôi vốn tưởng rằng kiếp này mình sẽ không bao giờ tiếp xúc với Hướng Dương nữa, nhưng anh lại xuất hiện.
15.
“Hứa Nam Thiên, anh muốn hỏi em lần cuối!”
Ngay khi tôi bước ra khỏi cửa trung tâm thương mại, một bóng người tiến đến trước mặt và lớn tiếng tra hỏi tôi.
Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy đó là Hướng Dương, đôi mắt anh đỏ hoe, trông có vẻ lo lắng lại có chút suy sụp.
“Hả? Cái gì?”
Tôi không kìm lòng được hỏi một tiếng, trong lòng cũng tràn ngập lo lắng.
“Em có muốn ra nước ngoài với anh không?”
Đôi vai của Hướng Dương run lên, lông mày nhíu lại chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tim tôi đập nhanh, tôi thực sự muốn hét thật to: “Em đồng ý”
Tuy nhiên, điều tôi nói ra thực sự là “Không.”
Bởi vì người như sao trên trời cao, còn tôi lại thấp như con kiến nhỏ.
Hướng Dương sửng sốt, nước mắt rơi xuống, giọng điệu đứt quãng, “”Có phải ngay từ đầu em đã gạt anh, em căn bản không thích bóng rổ, cũng không sợ nhà ma”
“Trong mắt em anh thật sự rất ngu ngốc, em chưa từng thực sự thích anh dù chỉ một giây phút nào sao? Tiền quan trọng đến vậy sao?”
“Anh có tiền, em muốn bao nhiêu, anh đều có thể cho em” Hướng Dương khóc không thành tiếng, trong tiếng khóc tràn ngập trách móc ủy khuất.
“Xin lỗi! Có muốn nói bao nhiêu cũng không được” Tôi thấp giọng cầu xin: “Anh có thể cho tôi một chút tôn nghiêm được không”
Hướng Dương nhìn tôi thật sâu, “Vậy em nói xem, hơn bốn tháng nay, em có từng thật lòng thích anh không?”
Tôi cau mày, có chút ngập ngừng, “Tôi, tôi không biết.”
Tôi không hiểu cái gì là thích, cũng không đáng được người ta thích.
Hướng Dương tự giễu cười hai tiếng, lại lặp lại hai lần [Em không biết.]
Sau đó, anh ấy rời đi, rời đi rất dứt khoát, tôi nhìn bóng lưng anh, lòng đau như dao đâm.
Thật lâu thật lâu sau, tôi mới ý thức được, khi đó đau lòng chính là thích……
16.
Tôi luôn cảm thấy cuộc đời mình không được định sẵn như thế này.
Tôi có dã tâm, cũng có can đảm hơn người thường.
Tôi cảm thấy có lẽ tôi đã dùng hết vận may của hai mươi năm trước, mới có thể gặp được quý nhân của tôi trong cửa hàng này.
Tôi đã theo anh ấy, thực hiện khoản đầu tư đầu tiên và kiếm được rất nhiều tiền.
Tôi bắt kịp xu hướng phát sóng trực tiếp, video ngắn bán hàng, trở thành một bà chủ quần áo xinh đẹp trên Internet còn rất nổi tiếng.
Tham vọng của tôi còn hơn thế nữa, vì kiến càng leo cao thì tôi có lẽ mới có một phần ngàn vạn cơ hội với tới vì sao sáng.
Mười năm sau, tôi thành lập thương hiệu quần áo của riêng mình và đặt trụ sở chính tại Thành phố A.
Tôi ngày càng quen biết nhiều vị có máu mặt và tình cờ biết được tin tức về anh.
Anh đã tiếp quản sản nghiệp của cha mình, hơn thế nữa còn có gia đình hạnh phúc của mình.
Khi anh ấy rời đi, là vì đang trốn tránh lễ đính hôn do cha mình sắp đặt.
Anh gặp người vợ hiện tại khi ra nước ngoài, họ thành một gia đình đã ba năm, hiện tại rất ân ái hòa thuận.
Khi biết tin, tảng đá đè nặng trong lòng tôi mười năm nay đã rơi xuống.
Tôi vẫn không biết đây là sự nhẹ nhõm hay sự hối tiếc suốt đời.
Đứa con thứ hai của họ sắp chào đời, tôi đã nhờ người nặc danh gửi tấm séc 30 triệu nhưng trong đó không có bất kỳ thông tin gì về tôi.
Đây là lời cảm ơn của tôi đối với lòng tốt của anh ấy, cảm ơn anh ấy đã không vạch trần tôi, cảm ơn anh ấy đã là ánh sáng cho tôi lúc đó.
Đôi khi tôi cũng tự hỏi.
Nếu như lúc đó tôi bỏ đi cùng anh ấy…
Thì sao chứ, đời người không có nếu như, cái kết của cuốn sách sẽ không thay đổi, không dù bạn có đọc nó bao nhiêu lần đi chăng nữa.