Hối Tiếc Thời Thanh Xuân
Phiên Ngoại 2
Tôi là Hướng Dương, ngụ ý vĩnh viễn hướng về ánh mặt trời.
Ngày đó vốn là một trận đấu bóng rổ buồn tẻ nhàm chán, nhưng người đột nhiên xông vào lại mang đến cho tôi một cảm giác rất khác.
Tôi đứng trên sân thể dục nhìn dáng người mảnh khảnh kia, trong lòng dần dần dâng lên mong muốn chinh phục.
Mặc kệ cô ấy là vì ai mà tới, tôi có tự tin, cô ấy nhất định sẽ thích tôi.
Cuối cùng, cơ hội đã tới.
Tôi nhìn quả bóng nảy trước mặt mình và nhận ra đây là cơ hội tốt nhất để bắt chuyện.
Không cô gái nào thích người đặc biệt chủ động hoặc người đặc biệt ít chủ động, tôi nắm bắt mức độ thoải mái nhất và ở bên cô ấy với lý do dạy bóng rổ.
Đây là kinh nghiệm tôi tích lũy được hơn mười năm.
Mỗi ngày tôi đều đến sân bóng rổ chờ cô ấy, cô ấy cũng gọi lúc nào đến lúc đó.
Những người bạn của tôi cười nhạo tôi diễn xuất quá thực tế, họ cũng cười nhạo cô ấy vì đã đánh giá quá cao khả năng của mình.
Mỗi lần như vậy, tôi luôn cười cười, nhưng trong lòng tôi lại có thêm chút cảm xúc khác thường.
“Cậu có thể chú ý tôi nhiều hơn được không.” Tôi đứng trước mặt cô ấy, trong lòng chua xót.
“Sao vậy?” Trong mắt Doãn Mạt có ánh sao, khóe miệng mang theo nụ cười.
Trong lòng tôi kinh ngạc, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, giống như bạn trai ghen tuông bình thường, “Cậu cứ nhìn Trương Thành làm gì?”
“Tôi nhìn Trương Thành làm gì? Hai người cùng nhau chơi bóng, vậy mắt tôi cũng không thể dính vào người cậu!” Doãn Mạt bĩu môi, “cậu quá đáng thật!”
Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ra vẻ tức giận kia, trong lúc bất chợt có cảm giác muốn hôn xuống.
Thời gian chúng tôi ở bên nhau càng ngày càng nhiều, giống như khoảng thời gian mơ hồ trước khi tờ giấy dán cửa sổ bị thủng.
Tôi chạy xuống sân, cô ấy đưa nước cho tôi, lau mồ hôi cho tôi, tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, trong lòng mỉm cười, hình như con cá đã mắc câu.
Nếu cá đã mắc câu, vậy bữa ăn cũng sắp đến gần…
Cô ấy nói cô ấy muốn vào trong thư viện học tập, tôi chợt thấy yên tâm.
Tôi tựa vào lan can gửi tin nhắn cho Doãn Mạt, nhìn mấy người kia nhiệt tình đuổi theo bóng rổ.
Chơi bóng rổ? Đó là cách tốt nhất để thu hút các cô gái.
Ai mà không thích những chàng trai rực rỡ tỏa nắng như mặt trời, yêu thể thao và thích khoe cơ bụng.
Tôi quay đầu nhìn về phía cửa vào, thấy Trương Thành lặng lẽ vẫy tay với tôi,
Tôi tập trung nhìn lại, phía sau cậu ta có hai cô gái mặc váy ngắn, trang điểm tinh xảo, dáng người cũng không tệ lắm.
Tôi đột nhiên thấy hứng thú, cầm lấy bóng rổ bên chân, ném một quả ba điểm.
Tôi chào hai cô gái kia.
Nhưng họ không có vẻ mặt thẹn thùng như Doãn Mạt, vẫn là cô gái đỏ mặt đáng yêu nhất. Nhận ra điều này, tôi dừng lại, tại sao tôi lại nghĩ đến cô ấy?
Tôi trao đổi ánh mắt với Trương Thành, mỗi người chúng tôi đưa các cô gái của mình đi chơi bóng.
“Em có thích cái này không?”
Tôi xoay bóng rổ, ánh mắt đầy ẩn tình nhìn cô ấy.
Đây là bộ dáng tôi cố ý rèn luyện, tôi không tin sẽ không có người đổ gục.
Tôi không thể chỉ dựa vào một mình Doãn Mạt, ai lại chê thịt trong đĩa mình ít chứ.
Nhưng mà? Sao tôi lại nghĩ đến cô ấy rồi?
[Ừ, em thích.] Cô gái gật đầu, thanh âm dễ nghe muốn chết, khiến tôi tê cả sống lưng.
Tôi giống như hướng dẫn Doãn Mạt, tay cầm tay cô ấy dạy cô ấy ném rổ, nhưng hiểu biết của cô gái này quá kém.
[Em thật sự thích?] Tôi nhíu mày, nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô, lòng tôi dịu lại, “Đến đây đi, anh tiếp tục dạy em.”
Một giờ sau, tôi không còn tràn đầy nhiệt tình mãnh liệt như ban đầu, tôi nhìn cô ấy giống như nhìn con mình.
Thật vô dụng, nếu là Doãn Mạt… Chuyện gì đang xảy ra, sao lại nghĩ đến cô ấy nữa rồi?
Chúng tôi trao đổi wechat, tôi nhìn vẻ mặt ngại ngùng thật giả tạo của cô gái.
trong lúc bất chợt tôi lại không muốn thêm, bất quá đều là muốn mượn một ít lý do tiếp cận mà thôi.
Thực sự không phải là tôi có niềm tin mà là tôi có sự tự tin.
Thế nhưng, vẫn có người phá vỡ kỳ vọng của tôi.
Tôi nhìn cô ấy vui vẻ phát nước cho mọi người trên sân mà nheo mắt lại, ý cô ấy là gì?
“Thầy Hướng, tôi có thể tự tập luyện được rồi” Đôi mắt Doãn Mạt sáng rực như chứa cả bầu trời, “Cảm ơn thầy, vất vả rồi.”
Tay tôi cầm năm chai nước chanh, nhíu mày: “Không cần khách khí như vậy.”
Cách vẽ ranh giới rõ ràng như vậy, tôi cũng đã làm… Nhưng vì sao đột nhiên như vậy?
Lạt mềm buộc chặt sao?
Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của cô ấy, trong lòng tự phủ định, sao cô gái ngốc nghếch này có ý nghĩ như vậy được?
Sau khi cô ấy đi, tôi vẫn không yên lòng, sắc mặt không tốt.
“Sao vậy?” Trương Thành đụng đụng bả vai tôi, “Gì đây, Hướng đại thiếu gia bị người ta bỏ rơi?”
“Ái chà, thật ngạc nhiên a, Hướng đại thiếu cũng sẽ bởi vì cô gái khác rời đi mà khổ sở như này?”
“Cút!” Tôi trừng mắt liếc Trương Thành một cái.
“Tôi nói cậu nghe, loại chuyện này, đừng quá nghiêm túc, dính vào khó mà chịu trách nhiệm.” Tay Trương Thành đặt trên trên bả vai tôi, nhìn sườn mặt tôi, kinh ngạc kêu lên, “Chết tiệt! Người anh em, cậu sẽ không thật động lòng đấy chứ?”
Tôi giống như bí mật bị người ta vạch trần, đẩy tay anh ra, “Không có, chỉ có điều, chúng tôi còn chưa ở bên nhau.”
“Ồ”, Trương Thành thu dọn đồ đạc, “Vậy khi nào hai người mới ở bên nhau?”
Tôi mím môi, “Sắp rồi.”
Thời cơ đến, nên thu lưới, nếu không sự tình sẽ kết thúc không tốt đẹp.
Tôi hẹn cô ấy ra ngoài, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, đẹp không gì sánh được.
Tôi ngồi đối diện cô ấy lại có chút lúng túng, “cái kia, em có muốn làm bạn gái của anh không?”
Đây là lời thổ lộ lo lắng nhất trong đời tôi, tôi nhướng mí mắt nhìn cô ấy, chờ cô ấy trả lời.
“Anh nghiêm túc chứ?”
“Ừm, phải.” Giọng cô ấy rất nghiêm túc, tôi có chút chột dạ.
“Được rồi, bạn trai!” Cô ấy cười thật rạng rỡ, tôi cũng không tự chủ nhìn cô ấy nở nụ cười, “Ừ, bạn gái.”
Chúng tôi cứ như vậy ở bên nhau, tôi có bạn gái.
Nhóm bạn biết chuyện và đều kêu lên để nghe đoạn ghi âm.
Trương Thành yêu cầu tôi phải ghi âm lời tỏ tình của mình, nhưng tôi nghĩ điều đó không quan trọng nên tôi đã làm như vậy.
Nhưng mà, hiện tại ham muốn chiếm hữu của tôi bùng nổ, tuyệt không muốn để cho bọn họ biết chuyện về bạn gái tôi.
“Nhìn cái gì mà nhìn, cút!”
“Trước kia cậu chưa từng như vậy, giả bộ cái gì?” Trương Thành khinh bỉ nhìn tôi, cậu thật thích thật sao.”
Tôi trả lời với vẻ mặt tự đắc, “Tôi thích bạn gái của mình không nên sao?”
Buổi tối đưa cô ấy về kí túc xá,tôi luôn đợi đến phút cuối cùng mới để cô ấy rời đi.
Tôi ôm cô ấy thật chặt, cô ấy có dáng người đẹp, luôn khiến tôi đỏ bừng cả mặt.
Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ căng mọng kia, mềm mại giống như thạch hoa quả.
Sau này tôi mới biết đó là nụ hôn đầu tiên của cô ấy, nếu không thì tại sao lúc đó mặt cô ấy còn đỏ hơn cả tôi
Tôi không biết mình đã yêu cô ấy từ khi nào nhưng tôi chỉ muốn gắn bó với cô ấy mãi mãi.
“Anh có một người anh trai từ tỉnh khác bay sang thăm tôi, buổi tối anh có thể đi uống rượu với họ được không”
Tôi cẩn thận hỏi cô ấy, giống như một người đàn ông đã có gia đình đang báo cáo tung tích của mình.
Trương Thành nghe xong vẻ mặt không dám tin, mà tôi lại vui vẻ trả lời cô ấy.
“Anh muốn uống bao nhiêu rượu?”
“Một chút.”
“Không được gạt em.”
Tôi nhéo má cô, “Buổi tối trở về mang đồ ăn ngon cho em, ngày mai giới thiệu hai người làm quen.”
Tôi xoay người lên xe, trong bữa tiệc, tôi in dưa hấu lên người Tiểu Mạt bằng khuôn hình trái tim.
Mọi người xung quanh nheo mắt nhìn tôi, tôi cười vui vẻ: “Sao vậy, tôi không nên đối xử tốt với bạn gái sao?”
“À à, hẳn là nên.”
“Chúc mừng Hướng Hải Vương lên bờ.”
“Lần này mới nửa năm không gặp, cậu thay đổi nhiều thật đấy”
“Cái gì nửa năm chứ, mới có một tháng.” Trương Thành gặm dưa hấu, vẻ mặt khinh thường, “Cũng không đến một tháng, như mới ngày hôm qua ấy”
“Chờ khi nào các cậu gặp được cô gái mình thích, các cậu sẽ hiểu.” Tôi vẫn gọt trái cây cho cô ấy như cũ, những chuyện này đều là lần đầu tiên tôi làm sau hai mươi nồi bánh chưng.
Mỗi khi tôi nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của cô ấy, tôi lại vui vẻ muốn nhảy cẫng lên.
Tôi nghĩ chúng ta có thể thế này lâu thật lâu.
Nhưng…
“Não con hỏng rồi sao?” Bố tôi đứng trước mặt tôi và hỏi: “Con có tiền nhưng không có nơi nào để tiêu phải không?”
“Con mẹ nó không giống con trai tôi.” Ba tôi tức giận hít sâu một hơi, ném một tờ giấy A4 lên mặt tôi, “Bị một người phụ nữ lừa đến đầu óc mê muội.”
Tôi run rẩy cầm tờ giấy lên, trái tim nguội lạnh…
Hứa Nam Thiên? Doãn Mạt? Giây phút nào trước mặt tôi mới là con người thật của cô ấy?
Cô ấy hẹn gặp tôi bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng của cô ấy hoàn toàn khác so với thường ngày.
Tôi cảm thấy cả người tôi đang run rẩy, trong lòng nhiều là tức giận, cũng có đau lòng, cũng có thất vọng…
Tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, cũng không thể làm như không quan tâm, mắt tôi rất cay.
Sau khi ném tấm séc rồi quay đi, nước mắt tôi tuôn rơi.
Khó chịu quá, những cảm xúc chân thành mà tôi đã cho đi bằng bao nhiêu tình cảm ấy giờ lại bị chà đạp.
Tôi biết, mẹ cô ấy cần tiền chữa bệnh, ba mươi vạn coi như là mua đứt tình ý của chúng tôi.
Tôi tự dối lòng, nhưng cũng không thể lừa dối chính mình.
Cô ấy đi thật rồi…
Trốn thoát? Hay là lừa tiền thành công, đi một thành phố khác thoải mái tiêu tiền?
Trương Thành vốn muốn trêu tức tôi một phen, nhưng nhìn trạng thái hiện tại của tôi, cũng chỉ có thể ngày đêm ở trong quán bar cùng tôi.
“Này, đừng ra vẻ như cậu sắp chết nữa.” Trương Thành chỉ vào một loạt khuôn mặt xinh đẹp trước mặt tôi, nhưng họ đều trông hơi giống cô ấy “Người cũ không đi sao người mới đến được?”
“Để tâm làm gì? Tôi thấy Doãn Mạt kia có gì đặc biệt đâu.”
“Đúng vậy, thật bình thường.” Tôi vẫn mặc nguyên quần áo đi ngủ, nhưng một cái nhăn mặt hay một nụ cười của cô ấy thật giống như khắc sâu ở trong tâm trítôi.
Tôi chịu đựng đau đầu dữ dội, đứng ở bục trung tâm của quán bar, lớn tiếng hô, “Hôm nay, tất cả mọi người uống rượu, tôi bao hết.”
“Đại gia ta không thiếu tiền…”
Trương Thành há to miệng, ở phía dưới cùng đám người vỗ tay cho tôi.
ôi bước ra khỏi sân khấu, có rất nhiều cô gái áp sát tôi, tôi đẩy họ ra từng người một với vẻ mặt không vui.
Cô ấy bất nhân, tôi không thể bất nghĩa, tôi không thể làm gì có lỗi với cô ấy…