Hôm Nay Cô Ấy Cũng Đỏ Mặt - Chương 20.2: Ai nói với em là tôi có bạn gái?
Cập nhật lúc: 2025-07-10 18:48:36
Ăn tối xong, Tống Gia Thần đưa cô về nhà. Dưới tòa chung cư, Đường Kha gượng chào tạm biệt , nhưng ánh mắt buồn bã, giống như một đoá hoa úa tàn.
"Tiểu Kha, về nghỉ ngơi sớm nhé." Tống Gia Thần cô bước toà nhà, cho đến khi còn thấy bóng dáng cô nữa, mới xe.
Anh nhớ đầu tiên gặp Đường Kha.
Lúc đó cô mới chín tuổi, mặc một chiếc váy công chúa màu hồng trắng, theo ba đến nhà chơi. Người lớn thì bàn tán về những vấn đề thời sự mà trẻ con hiểu, còn trẻ con thì tự tìm niềm vui cho .
Cô bé Đường Kha thích xem phim hoạt hình nên chạy vườn nhà nhảy múa.
Anh lặng lẽ quan sát cảnh tượng đó. Mặc dù nhạc, nhưng trong đầu như thể một bản nhạc dành riêng cho điệu múa .
Động tác xoay của cô bé vụng về, tuy hảo nhưng vô cùng đáng yêu. Anh một cái cây, mắt dõi theo từng cử động của cô bé.
Khi điệu nhảy kết thúc, cô bé đầu .
Mái tóc đen của cô bé tung bay trong gió, cô chạy những bước nhỏ về phía , nụ của cô còn rực rỡ hơn cả ánh nắng buổi chiều.
"Tớ là Đường Kha, chúng chơi cùng nhé."
Vào khoảnh khắc đó, Tống Gia Thần cảm thấy thấy thứ đẽ nhất thế gian . Anh bảo vệ cô bé , để cô mãi mãi vui vẻ, hạnh phúc, lo lắng điều gì.
LattesTeam
Thế là cũng , giọng tràn đầy vui vẻ và khát vọng: "Được, chúng sẽ chơi cùng ."
Hít một thật sâu, Tống Gia Thần thu suy nghĩ, khởi động xe rời khỏi khu chung cư nơi Đường Kha ở.
Cận Ngôn.
Nếu thật sự tổn thương Tiểu Kha, sẽ bỏ qua cho .
...
"Sh..."
Ngón tay trắng nõn kim thêu đ.â.m , Đường Kha hít một lạnh. Cô đặt kim xuống, cẩn thận kiểm tra, đầu ngón tay một giọt m.á.u lớn rỉ , kèm theo đó là cảm giác đau nhói.
Đường Kha vội vàng dậy, chạy phòng ngủ, lục tung các ngăn kéo và tủ để tìm hộp thuốc.
Cô rửa sạch vết thương bằng nước xà phòng, đó lấy một miếng băng cá nhân từ trong hộp , dán đại lên tay. Nhìn vòng băng dính ngón tay , cô bỗng cảm thấy mệt mỏi.
Cô thực sự đắm đại dương, cần quan tâm, lắng bất cứ điều gì.
Lúc , điện thoại reo lên hai tiếng. Đường Kha cầm lên xem thì thấy đó là tin nhắn WeChat của Cận Ngôn.
[ Tiểu Kha, em ở nhà ? ]
Đường Kha mím môi, ngón tay nhẹ nhàng gõ màn hình. Cô gõ một câu xóa hết.
Cảnh tượng ở nhà hàng tối qua hiện lên trong tâm trí cô.
Cô cảm thấy tim như ngừng đập, tứ chi cứng , cứ như một xác sống, ngay cả ngón tay kim đ.â.m cũng cảm thấy đau nữa.
Sau khi hít sâu vài , Đường Kha cố gắng tự động viên . Gần đây, cô nhận thêu một bộ lễ phục theo phong cách Trung Hoa cho một nữ diễn viên nổi tiếng, bộ lễ phục thành buổi Liên hoan phim quốc tế tháng tới.
Đặt điện thoại sang một bên, Đường Kha xuống, cầm lấy kim thêu.
Những bông hoa mận đỏ rực nở rộ tấm vải sa tanh, trông lộng lẫy nhưng quá quyến rũ, toát lên vẻ cao quý lạnh lùng. Các mũi thêu tỉ mỉ, màu sắc của cánh hoa chuyển tiếp tự nhiên. Đường Kha dần chìm công việc, gạt bỏ sự xao lãng khác sang một bên.
Khi tiến độ công việc trong ngày tất thì trời gần tối.
Đường Kha xoa xoa cánh tay nhức mỏi, định về phòng ngủ một lát. lúc , bên ngoài tiếng gõ cửa.
Tim Đường Kha đập loạn nhịp, cảm xúc tiêu cực mà cô tạm thời quên lãng ùa về.
Tiếng gõ cửa , chắc là của Cận Ngôn...
Cô bước tới, bàn tay mềm mại áp lên cửa, cảm nhận tấm cửa rung lên cùng tần với tiếng gõ bên ngoài.
cô chỉ lắng và cảm nhận, hề ý định mở cửa.
Trái tim cô như một tảng đá lớn đè lên, ném xuống nước, nhanh chóng chìm xuống đáy, thể nổi lên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hom-nay-co-ay-cung-do-mat/chuong-20-2-ai-noi-voi-em-la-toi-co-ban-gai.html.]
"Tiểu Kha, em nhà ?" Cận Ngôn ngoài cửa gọi. Giọng của vẫn dịu dàng như thường lệ, nhưng khi lọt tai Đường Kha, cô cảm thấy càng thêm khó chịu.
" nhà ." Tâm trí cô trống rỗng. Khi câu hỏi bên ngoài, cô vô thức đáp .
Tiếng gõ cửa ngừng , khí trở nên yên tĩnh.
Chỉ đến lúc , Đường Kha mới nhận một chuyện ngớ ngẩn đến mức nào.
"Tiểu Kha, đừng đùa nữa, em mau mở cửa ." Giọng của Cận Ngôn tràn đầy tiếng .
Đường Kha mím môi, cuối cùng vẫn mở cửa .
"Chào , Cận Ngôn..."
Người đàn ông ngoài cửa chỉ nghĩ cô đang đùa, để tâm nhiều.
" hai vé xem kịch, rủ em xem cuối tuần . Em rảnh ?"
Cận Ngôn ngoài cửa, ánh đèn hành lang chiếu , khiến càng thêm trai.
Đường Kha cúi đầu, ánh mắt chằm chằm mũi dép của , như thể cô hứng thú với đôi dép mèo chân .
Giọng cô nhỏ nhưng chắc chắn: "Xin , rảnh."
"..." Cận Ngôn sửng sốt, ngờ tới câu trả lời . nhanh, nở nụ , giọng điệu thoải mái vui vẻ: "Không cả, Tiểu Kha, khi nào em rảnh? thể đổi vé với khác."
"Gần đây rảnh." Đường Kha lấy hết dũng khí lên. Khi cô đôi mắt màu hổ phách của Cận Ngôn, trong lòng cảm thấy bức bối.
Không đúng, cô gì đó .
Lúc Cận Ngôn mới nhận sự khác thường của cô. Anh lặng lẽ quan sát Đường Kha, thấy cô gái vẻ khỏe, vẻ mặt mệt mỏi, tay còn dán băng cá nhân.
"Tiểu Kha, em ? Có chuyện gì xảy ?" Cận Ngôn thận trọng hỏi bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
"Không ..."
"Tiểu Kha..." Cận Ngôn chăm chú cô, "Nếu chuyện gì khó giải quyết, em thể với , thể giúp em..."
" thực sự ." Đường Kha vẫn kiên định với câu trả lời cũ, cũng chặn luôn lời kịp thốt của .
"Vậy thì ." Cận Ngôn cảm thấy tim như bóp nghẹt, khó thở vô cùng. vẫn cố giữ nụ môi, "Còn về vở kịch thì..."
" sẽ !" Đường Kha nhanh chóng đáp. Nhận giọng điệu của phần thô lỗ, cô cúi đầu, lí nhí lặp : "Xin , nhưng sẽ ..."
Nụ của Cận Ngôn biến mất.
Chắc chắn chuyện gì đó ... và nó liên quan đến bất kỳ ai khác, mà chính là chuyện giữa và Đường Kha.
Cận Ngôn vô cùng chắc chắn, nhưng lý do.
Anh lặng lẽ cô gái mặt, vẻ mặt dịu dàng vốn biến mất. Khi trở nên lạnh lùng, khí xung quanh dường như đóng băng. Đôi mắt màu hổ phách vốn dịu dàng giờ như một mặt hồ đóng băng, toả luồng lạnh khiến rét run.
Còn cô gái vẫn cúi đầu, hề nhận sự bất thường của Cận Ngôn.
Hai im lặng hồi lâu, cuối cùng Cận Ngôn lên tiếng . Anh hít sâu vài , cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng, nóng nảy để cô gái sợ. "Tiểu Kha, em xem kịch với ? Em thể cho lý do ?"
Đường Kha vẫn cúi đầu. Cô cảm thấy khó chịu, sợ rằng chỉ cần mở miệng là sẽ bật . Cô gì ngay mà từ từ bình tĩnh . Cận Ngôn cũng thúc giục mà kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
"Bởi vì... bạn gái . Nếu cô xem kịch với , nhất định cô sẽ vui ." Mỗi lời , lồng n.g.ự.c Đường Kha đau nhói.
Dù , cô vẫn cảm thấy may mắn vì bật khi những lời , nếu thì sẽ hổ lắm.
Ngay giây , cô đột nhiên cảm thấy cằm nâng lên. Khuôn mặt trai của đàn ông hiện mắt cô.
Cận Ngôn nâng cằm cô, ép cô thẳng , cho cô cơ hội né tránh.
"Cận Ngôn, ..." Đường Kha kinh ngạc mở to mắt, tránh nhưng tránh .
"Ai với em là bạn gái?"
Cận Ngôn cảm thấy cổ họng đắng ngắt vì lời của Đường Kha. Cô gái , rốt cuộc trong đầu cô đang nghĩ cái gì ?