Hôm Nay Phò Mã Lại Nạp Thiếp!
Chương 7
Cơ thể của Thẩm Phong lạnh ngắt.
Nỗi sợ hãi lập tức siết chặt trái tim nàng ta, nàng ta đột nhiên cảm nhận mỗi khớp xương trên cơ thể mình như chìm trong nước đá, nàng ta run rẩy, cố gắng kiểm soát mình đừng ngẩng đầu lên.
Đừng ngẩng đầu lên.
Đừng ngẩng đầu lên, đó là bản năng tự bảo vệ khi nàng ta phát đ//iên.
Nhưng nàng ta vẫn ngẩng đầu.
Nàng ta ngẩng đầu lên và thấy đôi mắt Thẩm Phong nhắm chặt, đôi môi tím đen, khuôn mặt xám xịt.
Đó là một x//ác chet.
Uyển Phu nhân cũng đã chet. Ta tuyên bố rằng Uyển phu nhân phát đ//iên đã đầu đ//ộc giet chet phò mã. Khi nhận ra, nàng ta cũng đ//âm đầu vào cột chet.
Uyển Phu nhân bị đóng trong quan tài đen bóng và ch//ôn cất lặng lẽ ngay hôm đó.
Vì vậy, cho đến cuối cùng, không ai biết rằng người trong quan tài giống hệt như Uyển Quý phi đã đ//ột t//ử trong cung một năm trước, cũng không ai biết rằng người được cho là “đ//âm đầu chet” không có một vết thương nào, nàng ta đã bị dọa chet tươi.
Thẩm Phong cuối cùng cũng không nâng nàng ta lên làm bình thê, vì thế đây cũng chỉ là một thiếp thất của phò mã chet trong phủ công chúa, thiếp thất của phò mã nhiều, đều luôn đau ốm và gặp tai ương. Người dân kinh thành đã quen, vì vậy cái chet của nàng ta càng không ai quan tâm.
Ồ đúng rồi, vẫn còn một người sẽ đau lòng.
Ta mở cửa phòng ngủ, cơ thể cứng đờ của Thẩm Phong nằm trên giường. Sắc xanh đen trên mặt hắn ta đã nhạt đi, màu môi cũng chuyển sang nhợt nhạt.
Ta thử hơi thở của hắn, luồng khí yếu ớt lướt qua ngón tay ta.
Chỉ còn vài canh giờ nữa, hắn sẽ tỉnh lại. Hôm đó ta đánh thuốc mê hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta không thể nhẫn tâm giet hắn.
Ta xoa trán, ra lệnh cho nha hoàn bên cạnh: “Đợi đến tối khi hắn tỉnh, hãy kể lại từng chuyện đã xảy ra cho hắn nghe.”
“Dạ.”
“Sau đó, bảo hắn đến gặp ta. Ở… thư phòng của ta nhé.”
Ta đi dạo đơn giản quanh phủ, rồi trở về thư phòng, ngồi mấy canh giờ, cũng không ăn tối. Chuyện này qua rồi, Thẩm Phong không thể ở lại đây nữa.
Rốt cuộc ta cảm thấy thế nào với Thẩm Phong, ta cũng không rõ.
Ta và hắn thành thân năm năm, hắn dường như chưa bao giờ đối xử tệ với ta. Trong năm năm, ta và hắn hiếm khi có tiếp xúc thân mật, hắn vừa cẩn thận bảo vệ cảm giác của ta, vừa thận trọng tránh để ta nảy sinh tình cảm nam nữ với hắn.
Nửa năm đầu khi ta mới cưới hắn, hắn còn đối xử rất tốt với ta. Hắn sẽ nhớ sở thích của ta, sẽ đi cùng ta về cung thăm phụ hoàng, sẽ sẵn sàng cầm chiếc áo choàng màu hồng lớn của ta trước ánh mắt của những bằng hữu cũ trong cung.
Nhớ lại, ta vẫn không thể tưởng tượng rằng lúc đó trong lòng hắn đã chứa đầy hận thù.
Sau đó, hắn bắt đầu nạp thiếp. Bây giờ ta biết rằng tình cảm của hắn với những nữ tử đó đều là giả, nhưng khi đó ta thậm chí đã một lần chìm trong sự oán hận—đúng vậy, bây giờ nghĩ lại, lúc đó ta thật sự đã hận hắn.
Nhưng hắn vẫn đối xử với ta như khách quý, bất kể ta nói mỉa mai hắn ta thế nào, hắn cũng chưa bao giờ tranh cãi với ta. Khi đó, hắn ta còn tự tay làm cho ta một chiếc trâm gỗ mai.
Sau đó, trong những ngày Uyển Quý phi á//m s//át ta, hắn chắc đang chuẩn bị cho việc Uyển Quý phi vào phủ công chúa.
Hắn sợ ta cản trở, hoặc sợ ta phát hiện âm mưu của hắn, nên đã bỏ thuốc ta. Nhưng cho đến khi Uyển phu nhân vào phủ công chúa, những vụ á//m s//át dường như luôn do hắn ngăn chặn.
Sau khi Uyển phu nhân vào phủ, hắn cuối cùng đã nói cho ta toàn bộ sự thật, âm mưu và thù hận mấy năm nay của hắn, cho đến lúc đó hắn mới nói với ta.
Trước đó, hắn để ta tự suy đoán, chế giễu, tức giận, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa ta vào kế hoạch của hắn.
Đúng, từ trước đến nay, hắn dường như luôn nghĩ rằng người cưới hắn là cô công chúa nhỏ Vân Nhu thời thơ ấu, ngây thơ hiền lành.
Hắn giống như dỗ dành trẻ con bằng đồ ngọt và trâm cài để làm ta vui, vừa chặn ta ngoài “thế giới của người lớn”—hắn sợ ta gây rối, sợ ta mềm lòng, sợ ta ngăn cản hắn.
Hắn sợ ta buồn, vì vậy dỗ dành ta bằng đồ ăn ngon, hắn cũng sợ ta yêu hắn, vì vậy chưa bao giờ thân mật với ta, cũng không muốn nói nhiều với ta.
—Nhưng ta đã không còn là đứa trẻ nữa. Nếu cha của một nữ tử là Hoàng thượng, mẹ nàng ấy lại chet, thì làm sao nàng ấy có thể mãi trẻ con được?
Những thủ đoạn tàn nhẫn mà hắn nghĩ rằng ta không hiểu, ta đều hiểu cả, những việc mà hắn nghĩ rằng ta không nhẫn tâm chứng kiến, ta thậm chí có thể tự tay thực hiện, hắn nghĩ rằng ta cần hắn báo thù cho mình, nhưng ta lại nghĩ rằng ta phải tự tay giet chet nữ nhân đó.
Hắn nghĩ rằng khi hắn đi chơi với các thiếp thất, mang về cho ta hai cái bánh đào hoa, ta sẽ không tức giận nữa, nhưng tất cả những cái bánh đào hoa đó đều bị ta vứt cho chó ăn.
Hắn nghĩ…
Thôi bỏ đi.
Cửa thư phòng bị gõ, người bước vào là Thẩm Phong.
Sắc mặt hắn vẫn không tốt, nhưng cơ thể chắc không sao. Ta cũng không thể hành hạ hắn.
Ta suy nghĩ liệu có nên bảo hắn ngồi xuống không, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói nhanh chóng cho xong chuyện thì hơn.
Dù sao hắn chắc cũng không muốn nói chuyện nhiều với người đã giet tình nhân của hắn, ta cũng không muốn nói nhiều với người có tình nhân là kẻ thù giet mẹ của ta.
“Chọn một cái đi.” Ta nhướng cằm. Trước mặt Thẩm Phong là hai vật, một viên thuốc khá to, và một con d//ao găm.
Thẩm Phong cười khổ một cái, nói: “Đây là muốn lấy m//ạng của ta?”
“Không có,” ta thở dài, “muốn giet ngươi thì cần gì đợi ngươi tỉnh lại. Thẩm Phong, ngươi xem, cả đời này ta sinh không tốt, sớm mất mẹ, cha cũng không màng đến ta, gả cũng không tốt. Giờ báo thù xong, ngẫm lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Ngươi yêu Uyển Uyển của ngươi, là ta làm nàng ta chet không yên ổn. Mặc dù ngươi cũng định giet nàng ta, nhưng ta không dám chắc ngươi có muốn báo thù cho nàng ta không. Đây, d//ao găm đã chuẩn bị cho ngươi, có muốn giet ta không?” Ta nheo mắt nhìn hắn cười nhẹ.
“Ta sao có thể muốn giet nàng.” Hắn lùi lại một bước, vẫn cúi đầu.
“Viên thuốc này, uống xong thì ngươi hãy rời thành. Khi ra khỏi kinh thành, thuốc sẽ phát tác, ngươi sẽ quên hết mọi chuyện ở kinh thành. Người đánh xe sẽ đưa ngươi đến Giang Nam, ở đó có ngôi nhà ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi, cùng với vài mẫu ruộng, đủ để ngươi sống sung túc cả đời.”
“Nhà cửa và ruộng đất ta đều có thể không cần, thuốc có thể không uống không?” Hắn nhếch miệng cười nhẹ, lại còn mặc cả với ta.
Thật là tình sâu nghĩa nặng.
“Được thôi, vậy ngươi phải nói cho ta lý do, không muốn quên Uyển Uyển của ngươi sao?”
“Sao có thể.” Giọng hắn nhẹ nhàng.
“Ồ, vậy ngươi là không muốn quên ta?”
Hắn không nói gì.
Cảm giác chua xót lập tức bao trùm đôi mắt ta.
Ta xoa trán, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Có phải không? Nói đi.”
“Thôi được rồi, đừng ép ta nữa.” Hắn ngẩng đầu lên, bất lực cười nhẹ với ta: “Ta uống là được.”
Hắn cầm viên thuốc trên lòng bàn tay, che miệng lại, ngửa đầu lên.
“Nuốt rồi à?” Ta cười nhìn hắn.
“Thật sự đã nuốt rồi.” Hắn ho khan hai cái, bước đến gần, mở miệng ra để ta xem.
Ta chống cằm, nghiêm túc quan sát từng góc miệng hắn ta: “Tay áo đâu, vẫy vài cái.”
Hắn vẫy vẫy tay áo, đó là một chiếc áo mỏng rộng, không thể giấu được thứ gì.
“Được rồi, ngươi đi ra đi.” Ta đẩy nhẹ hắn: “Xe ngựa đang chờ ngoài cửa, ngươi hãy đi ngay trong đêm.”
Hắn không di chuyển, nhìn ta cười nhẹ.
Hắn cầm lấy con d//ao găm trên bàn, chính là con d:/ao ta đưa cho hắn ta để giet ta. Hắn ta cầm lấy cán d//ao, một tay đẩy mạnh vào mũi d//ao.
Lưỡi d//ao thu lại vào cán.
Hắn lại cười nhẹ với ta. Ta cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Ta biết mà, nàng sẽ không để ta giet nàng.” Hắn cười, nhưng giọng nói lại không thể nhận ra cảm xúc nào: “Ta cũng biết, nàng thật sự nghĩ rằng ta sẽ giet nàng.”
“Vân Nhu, ta sẽ không làm thế.”
Hắn quay lưng rời khỏi thư phòng, không quay đầu lại nhìn ta lần nào nữa. Thật sự lên xe ngựa rời đi Giang Nam ngay trong đêm.
Ngày hôm sau, linh cữu của phò mã được chôn cất.
Có lẽ là giả vờ, ta rơi hai giọt nước mắt.