Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

HÔM NAY THÁI TỬ VẪN CHƯA TẠO PHẢN SAO??? - Chương 6: Theo lý phải bồi thường

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:46:44

Chu Lễ phạt cấm túc, “lão già keo kiệt” giận đến mức chịu ai biện bạch, trực tiếp nhốt nàng .

 

Xuân Miên và các nha khác đành lời thừa tướng, ngoài việc điên cuồng đưa đồ ăn cho nàng, thỉnh thoảng ném vài quyển thoại bản cùng mấy món đồ lặt vặt, cũng chẳng thể gì hơn.

 

Với đôi tay khéo léo và trí óc linh hoạt, Chu Lễ dùng chiếc muỗng nạm hồng ngọc để đào một lỗ nhỏ bên cửa sổ hậu viện. Sau khi búng nhẹ hạt ngọc muỗng, nàng liền chui qua “động chó” mà chính tay đào thoát ngoài.

 

Chuyện leo tường, chỉ cần nhiều thì ai cũng thể thành thạo. Chu Lễ lấy đà, nhắm đến gốc cây sát tường, nhẹ nhàng bật trèo lên. Sau khi xác nhận bên ai, nàng mới chống tay nhảy xuống.

 

Ai ngờ chạm đất, nàng liền rơi thẳng vòng tay một hoặc thể , nàng trực tiếp đè lên một nam nhân.

 

Người nọ mái tóc đen nhánh như mực, vận y phục màu nâu trầm, khuôn mặt úp xuống đất nàng đè chặt thể động đậy.

 

Chu Lễ sững sờ, nên gì. Nàng lúng túng kéo dậy, ngượng ngùng nam nhân đang ôm đầu vịn tường.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Nỗi hổ dâng trào khiến nàng đào ngay một cái động thật lớn để trốn !

 

“Thật sự xin ... Không công tử thương ở ?”

 

Rõ ràng lúc nhảy xuống nàng chẳng thấy bóng ai, mà trong chớp mắt một nam nhân xuất hiện ngay đó.

 

Trong khi Chu Lễ còn đang hổ, nam tử ngẩng đầu, để lộ gương mặt thanh tú đến kinh ngạc. Đôi mày rậm đậm nét, đôi mắt dài cụp xuống mang theo vẻ u sầu, sống mũi cao thẳng, môi đỏ tươi một cách tự nhiên, toát lên khí chất của một thiếu niên âm trầm.

 

Hắn nàng, nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc, khẽ hếch mũi như đang suy xét điều gì khóe môi nâng lên một nụ gượng gạo tựa như lâu lắm .

 

“Ngươi là nha lén trốn ngoài chơi từ phủ thừa tướng ?” Giọng khàn khàn lộ vài phần chế giễu: “Ta cả, chẳng qua chỉ gãy chân, cần đến y quán nhất để tìm danh y chữa trị thôi.”

 

“Y quán nhất?” 

 

Trong đầu Chu Lễ lập tức hiện lên Hồi Xuân Các của nhà Đồng Dao. Dù ở kinh thành, nơi đó cũng thuộc hàng nhất y quán dành riêng cho quý nhân, danh y trong đó nào nấy đều tiếng tăm lừng lẫy.

 

Nàng lập tức nghĩ thông suốt chuyện, nở nụ rạng rỡ như thể bất đắc dĩ, thở dài một tiếng: “Công tử thật gây họa. Ta là nha của đại tiểu thư, hôm nay ngoài vốn tìm chút vật phẩm thú vị cho tiểu thư, chẳng ngờ vô tình đụng trúng công tử. Nếu , đành đưa công tử đến Hồi Xuân Các một chuyến.”

 

Nam tử nhướng mày trái, toát vẻ phong lưu phóng khoáng đặc trưng của đám công tử quyền quý. Hắn nâng tay lên, dùng cằm hiệu cho nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hom-nay-thai-tu-van-chua-tao-phan-sao/chuong-6-theo-ly-phai-boi-thuong.html.]

“?”

 

“Nha nhỏ, đỡ bản công tử thì bản công tử, một đang què chân đây?” 

 

Đôi mắt nheo , mang theo khí thế áp bức vô hình.

 

Chu Lễ đành nhận mệnh, đưa tay đỡ . Nam nhân bước tập tễnh, thỉnh thoảng còn khẽ run lên khiến nàng khỏi xót xa.

 

Vất vả lắm mới khỏi phủ, viên hồng ngọc trong tay còn kịp đem cầm cố tự chuốc lấy một rắc rối to tướng. Nghĩ đến vận xui dồn dập trong thời gian gần đây, Chu Lễ khỏi hoài nghi bản đang gặp hạn .

 

Chưa nửa đường, bỗng dưng từ đầu phố xuất hiện một đám lưu manh hệt như những NPC bắt ép chơi nhận nhiệm vụ. Chúng khiêng theo một tiểu ăn mày, lao thẳng về phía hai .

 

“Đứng , thằng nhãi con !”

 

“Nó dám đánh đại ca, tạo phản ?!”

 

Chu Lễ theo bản năng đỡ lui về vài bước. Nam tử bên cạnh chút ngạc nhiên nàng, ánh mắt sắc bén như đang suy xét điều gì. Chu Lễ vẫn thản nhiên đối diện với đám phía , tuyệt nhiên lộ vẻ gì khác.

 

Tiểu ăn mày thấy phản ứng của hai thì cũng ngẩn , cắn chặt môi hung hăng trừng mắt bọn họ, đó lao con hẻm nhỏ phía .

 

“Ta cảm giác ghi hận thì ?”

 

Chu Lễ lẩm bẩm. Trải qua một thời gian dài ở thế giới , chuyện bắt gặp những tình huống như thế đường còn xa lạ. Tìm hiểu kỹ, nàng mới những tiểu ăn mày đó vốn cha bán các võ đường, huấn luyện trở thành cỗ máy chiến đấu, một chịu nổi sự khắc nghiệt liền trốn .

 

Thành thạo với những cảnh tượng như , Chu Lễ rèn kỹ năng đó chính là ngó lơ những tiểu ăn mày vẻ đáng ngờ .

 

Nam nhân bên cạnh bất giác bật trầm thấp. Lồng n.g.ự.c khẽ rung, Chu Lễ xoa xoa tai vì cảm giác tê dại.

 

“Ta cứ tưởng một nha đơn thuần như ngươi sẽ tay cứu giúp tiểu ăn mày đó.”

 

Chu Lễ lạnh nhạt hừ một tiếng: “Trên đời , kẻ khốn khổ thiếu. Huống hồ, tiểu ăn mày chẳng qua là chịu nổi sự huấn luyện khắc nghiệt mà thôi. Võ đường cho cơm ăn áo mặc, nếu chịu khó rèn luyện, về chừng còn thể chuộc , kiếm bạc. lười biếng, mát ăn bát vàng nên mới thành như . Ta hà cớ gì xen ? Trên đời còn bao kẻ khốn khổ hơn nhiều.”

 

Nam tử nhướng mày, chút bất ngờ. Hắn nữ tử đang cật lực dìu , bỗng dưng đưa tay nhéo má nàng.

 

Sao vẫn y như hồi bé, lúc nào cũng đầy lý lẽ, chẳng đáng yêu chút nào.

Loading...