Hôn Nhầm Người Khi Tỏ Tình - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:17:35
9
Hôm đó bỏ về đột ngột, Cố Ngôn Trạch đã tìm một cái cớ để giúp che giấu.
Anh đột nhiên đau bụng, nên đã đưa về nhà .
Người lớn nghĩ nhiều, và với Cố Ngôn Trạch cũng dễ dàng qua mặt mọi chuyện.
Hôm , Cố Chi Hàn đến thăm .
Vốn dĩ thích ngủ nướng, nên lúc đó vẫn thức dậy.
Cố Chi Hàn gõ cửa, khẽ đáp một tiếng, liền bước .
Thấy vẫn giường, Cố Chi Hàn lộ vẻ lo lắng.
“Chiêu Chiêu, em vẫn khỏe ? Có cần đưa em đến bệnh viện ?”
Cố Chi Hàn bước đến cạnh giường.
“Em . Em đến bệnh viện.”
Từ nhỏ đã thích bệnh viện, sợ tiêm, sợ uống thuốc. Lớn vẫn .
Cố Chi Hàn hiểu rõ tính , nên cũng ép.
Một lát , xuống nhà lấy cháo mà dì đã nấu, mang lên phòng và chủ động đút ăn.
“Dạo em chỉ nên ăn đồ thanh đạm thôi. Mấy món cay nóng như lẩu, cà phê lạnh, trà sữa lạnh, tuyệt đối đụng đến.”
“Ừm.”
Tôi gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp và cảm động.
nghĩ đến những chuyện xảy giữa và Cố Ngôn Trạch mấy ngày qua, lòng thấy uất ức.
Tôi cẩn trọng, khẽ thăm dò hỏi Cố Chi Hàn:
“Chi Hàn, nếu một cô gái đã thích, nhưng phát sinh thân mật với một khác… … sẽ nghĩ thế nào?”
“Anh thấy cô là một con gái tệ ?”
Tôi siết chặt ga giường tay, mắt rời khỏi Cố Chi Hàn, cả căng cứng.
“Anh … khinh thường cô ? Ghét bỏ cô ?”
Cố Chi Hàn vô thức đặt bát cháo xuống, khẽ trầm ngâm.
“Trường hợp … phần phức tạp.”
“Nếu cô nỗi khổ khó , lẽ thể thông cảm .”
“ trong cuộc, cũng khó đưa nhận xét. Mỗi đều tiêu chuẩn riêng của .”
“ vẫn nghĩ, con gái nên biết trân trọng và bảo vệ bản thân. Nếu thực sự thích, thì đừng dễ dàng trao như .”
Nghe những lời của Cố Chi Hàn, lồng ngực càng thêm nặng nề.
“Sao ? Là bạn cùng lớp của em? Hay bạn bè? Có chuyện tương tự ?”
“Không! Không . Em chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
Tôi vội vàng lắc đầu, sợ Cố Chi Hàn phát hiện điều gì.
10
Sau mấy ngày dằn vặt, quyết định rõ mọi chuyện với Cố Chi Hàn.
Dù để biết hôm đó đã hôn nhầm , cũng tiếp tục làm một con rùa rụt cổ để mặc khác thao túng.
Tôi đến nhà họ Cố.
Đang định lên lầu thì chạm mặt Cố Ngôn Trạch ngay ở cầu thang.
Từ hôm đó đến nay, Cố Ngôn Trạch tìm lần nào.
Tôi đã vài ngày yên .
thấy , cơn giận trong trào lên, thể nào tỏ dễ chịu nổi.
“Em tìm ?”
“Ừm.”
“Anh bây giờ tiện. Em đừng lên.”
Cố Ngôn Trạch chắn mặt , chặn kín đường lên lầu.
“Tôi đói . Đi, cùng ngoài ăn trưa.”
“Không .”
Tôi giận dữ trừng mắt Cố Ngôn Trạch.
“Người tìm là Cố Chi Hàn, . Anh tiện , cũng đến lượt .”
“Tránh ——”
Tôi chán ghét cái kiểu ngạo mạn của Cố Ngôn Trạch, cứ như thể gì cũng .
“Lục Chiêu Chiêu, đã là tiện.”
Cố Ngôn Trạch vẫn đó, dáng cao lớn vững chãi như một bức tường.
Hàng mày nhíu , vẻ mặt nghiêm túc.
“Cố Ngôn Trạch, tránh cho ! Tôi chịu đủ ! Tôi đã chịu đủ !”
“Tôi sẽ hết với Cố Chi Hàn chuyện xảy hôm đó, cả những lời đe dọa và những việc đã làm với . Anh đừng hòng ép làm thêm bất cứ chuyện gì nữa!”
Nói xong, đẩy mạnh Cố Ngôn Trạch .
Anh khựng , trong mắt thoáng qua một tia mất mát khó nhận thấy.
Tôi quan tâm đến ánh mắt như gì đó, chỉ lạnh lùng bỏ , bước thẳng lên lầu.
11
Tôi thấy cửa phòng làm việc của Cố Chi Hàn khép hờ, liền đẩy cửa bước .
Kết quả, đập mắt là bóng lưng , và trong vòng tay còn một phụ nữ.
Bước chân khựng ngay tại chỗ.
Cả như đóng băng, còn chút sức lực nào để cử động.
Cố Chi Hàn hề phát hiện .
Bàn tay trắng trẻo, thon dài của , một tay đặt cổ phụ nữ, tay còn siết chặt eo cô .
Cảnh tượng đó tràn đầy sự quấn quýt nồng nhiệt.
Như thể hòa cô làm một với cơ thể .
Tôi nhớ rõ đã rời khỏi đó bằng cách nào.
Cố Chi Hàn hôn quá say đắm, nhận sự xuất hiện của .
Về đến nhà, nhốt trong phòng, chui chăn và bật nức nở.
Thì , Cố Chi Hàn đã trong lòng.
Thất vọng, đau đớn.
Những lời tỏ tình, những lời giải thích, giờ đều còn cần thiết nữa.
Cố Chi Hàn thích .
Từ đầu đến cuối, chỉ coi như một cô em gái hàng xóm.
Sự quan tâm và dịu dàng của , chỉ là thói quen.
Còn …
Một ảo tưởng.
Ngu ngốc phân biệt nổi.
Hóa những chuyện, kịp cố gắng đã định sẵn kết cục thất bại.
Đêm đó, lén hẹn vài cô bạn thân, cùng đến một quán bar trong thành phố.
Quán bar rực rỡ ánh đèn, tiếng nhạc ầm ĩ, khí hỗn loạn.
Đây là nơi mà suốt 18 năm làm cô gái ngoan từng đặt chân đến.
Không ngờ lần đầu tiên nổi loạn…
Lại vì một mối tình đầu kịp bắt đầu đã thất bại.
Tôi biết đã uống bao nhiêu.
ngoài rượu, chẳng còn gì thể làm tê liệt nỗi đau trong lòng .
Sau đó, lờ mờ thấy mấy cô bạn khuyên về nhà.
Rồi tiếp đến, một vòng tay ấm áp ôm lấy , mùi hương quen thuộc ập đến khiến kịp phòng , cũng kháng cự, ngược còn rúc sâu lòng đó.
“Chi Hàn, là ?”
“Em biết mà, sẽ bỏ mặc em.”
Nghe thấy lời , đó dường như khựng một chút.
ngay giây , vẫn bế ngang lên, bước thẳng khỏi quán bar.
12
Mơ mơ màng màng, cảm thấy ai đó đặt lên giường.
Chạm ga giường quen thuộc, nhận đây là giường của chính .
“Đừng … Chi Hàn, em ở một .”
Tôi cố gắng mở mắt, nhưng chỉ thấy một bóng dáng cao gầy mờ ảo.
Mái tóc đen ngắn, đường nét khuôn mặt rõ ràng.
Đẹp đến mức khiến dám rời mắt.
Giống hệt Chi Hàn mà hằng ao ước từ nhỏ.
Dù trong hiện thực trong mơ, luôn hảo như .
Thấy định rời , vươn tay nắm chặt cổ tay , níu lấy buông.
“Đừng .”
“Em xin .”
Nước mắt nóng hổi lăn dài nơi khóe mắt .
Tôi nhắm chặt mắt, ôm lấy bàn tay lòng.
Anh kiên nhẫn xổm xuống, xoa đầu .
“Ừ, .”
Sau đó, gối đầu lên cánh tay , ngủ một mạch đến sáng.
Khi tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn .
thấy chiếc ghế đặt bên giường, mới ý thức rằng… những gì xảy tối qua là mơ.
Là thật.
Sau khi rửa mặt thay đồ, mở cửa ngoài.
Vừa bước , liền chạm mặt Cố Ngôn Trạch.
“Lục Chiêu Chiêu, em thấy đỡ ?”
“……”
Tôi để ý đến .
Nỗi đau vì thất tình.
Cộng thêm những oán giận với .
Tất cả chồng chất lên .
dáng vẻ của hôm nay chút kỳ lạ.
Cánh tay trái của cử động cứng nhắc, trông tự nhiên.
“Em định ?”
Tôi vòng qua để , nhưng gọi .
“Không em định tìm đấy chứ?”
Bị đoán trúng, trừng mắt .
, định tìm Cố Chi Hàn.
Tôi chỉ tranh thủ lần cuối cho bản thân.
Dù biết lẽ đã trong lòng, vẫn biết là gì trong mắt .
“Liên quan gì đến ?”
Tôi phản bác.
“Hôm qua em còn đủ ? Vậy mà còn định .”
Lời Cố Ngôn Trạch như rắc muối lên vết thương của .
“……”
Tôi tức đến mức chịu nổi, liền hậm hực chạy thẳng đến nhà họ Cố.
“Anh ở nhà.”
“Đêm qua cùng chị Khinh Dư bay sang thành phố B để thử váy cưới . Có lẽ hai ngày nữa mới về.”
Tôi sững sờ tại chỗ.
Váy cưới.
Vậy là họ… đã đến giai đoạn bàn chuyện hôn nhân ?
Còn … vẫn ngây ngô sống trong tòa tháp ngà màu hồng của riêng , chẳng biết gì cả.
Lục Chiêu Chiêu, mày đúng là một kẻ ngốc.
chợt nhận một sự thật.
Người đêm qua… Cố Chi Hàn.
“Lục Chiêu Chiêu, em thực sự thích đến thế ?”
Cố Ngôn Trạch tiến gần, mùi hương quen thuộc phả mũi .
Thấy cánh tay vẫn còn cử động gượng gạo, cuối cùng cũng bừng tỉnh.
Tôi biết trả lời thế nào, chỉ đẩy bước nhanh nhà.