Hôn Nhân Không Tình Yêu - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-07-10 09:58:38
Cố Thời Đình cố gắng mở mắt, mí mắt nặng trĩu như đá đè. Cảnh đầu tiên đập mắt là bức tường trắng xóa và ống truyền dịch đang nhỏ từng giọt.
Thấy tỉnh , mẹ Lục mừng rỡ đến phát :
“Cuối cùng con cũng tỉnh …”
Cố Thời Đình ngẩn :
“Sao con ở đây?”
“Con sốt cao dẫn đến viêm phổi, hôn mê suốt bốn ngày nay !”
Mẹ Lục rót nước, thái độ dịu ít nhiều, nhưng trong lời vẫn lẫn sự trách móc:
“Nghe liên lạc viên , con dầm mưa về nên mới sốt. Người mất , con mới biết đau ?”
Nghe đến đây, Cố Thời Đình sững sờ:
“Mất ? Ai mất?”
Mẹ Lục biến sắc:
“Chẳng lẽ sốt cao làm cháy luôn đầu con ? Hôm nay là đúng bảy ngày của Tri Ninh đấy.”
Một câu như sét đánh ngang tai.
Đám thất tuần của Tống Tri Ninh?
Không cô đã kết hôn với Thẩm Mục Trạch !?
Đôi mắt run rẩy, cố nén sự suy yếu trong cơ thể, mạnh mẽ dậy, rút phăng kim truyền khỏi tay.
Cơn đau từ mu bàn tay nhắc : đây là mơ.
thì năm đó là gì?
Anh tận mắt thấy Tống Tri Ninh sống sờ sờ, cha mẹ, học đại học, yêu khác, làm vợ …
Mẹ Lục giật vì hành động của :
“Con làm cái gì ?”
Bà lập tức gọi y tá đến chích kim truyền.
Mà Cố Thời Đình thì như mất hồn, ánh mắt trống rỗng, còn chút phản ứng.
Dù trong lòng bà vẫn còn vướng mắc chuyện Tống Tri Ninh, nhưng thấy con trai thế , mẹ Lục vẫn khỏi lo lắng:
“Thời Đình? Rốt cuộc con làm ?”
Một lúc lâu , ánh mắt của Cố Thời Đình mới dần hồi thần sắc.
Anh đầu chậm rãi mẹ, môi khô nứt mấp máy:
“Mẹ… con thật sự sai …”
Mẹ Lục sững , như hiểu điều , vành mắt lập tức đỏ hoe:
“Giờ con mới biết sai, thì đã muộn .”
“Vâng, đã muộn thật .”
“Con nên tự cho là đúng mà chen cuộc sống của Tri Ninh, chính con khiến cô dần mất niềm tin hôn nhân, khiến cô chịu nhiều ấm ức… Là con đã hại chết cô , là con…”
Cố Thời Đình cúi gục đầu, hai tay run rẩy ôm lấy đầu như một kẻ tội đồ đang ăn năn.
Nghe những lời đó, mẹ Lục chỉ biết rơi nước mắt, chẳng thể thốt nên lời.
Căn phòng bệnh vốn im lặng, giờ chỉ còn tiếng nghẹn ngào khàn đục của một đàn ông.
…
Hôm .
Bất chấp lời khuyên của bác sĩ, Cố Thời Đình cương quyết xuất viện.
Anh về quân khu mà thẳng đến nghĩa trang.
Trời lất phất mưa, một ngôi mộ mới, chậm rãi xuống, nhẹ nhàng đặt bó hoa trong tay xuống đất.
Trong bức ảnh bia mộ, Tống Tri Ninh vẫn tươi rạng rỡ như ngày nào.
Cố Thời Đình khẽ cong môi, nhạt:
“Anh biết… lẽ em gặp , nhưng vẫn ích kỷ đến đây…”
“Tri Ninh, thấy , cuộc sống , em vẫn hạnh phúc. Đó là hạnh phúc mà bao giờ cho em …”
Nói đến đây, vành mắt đỏ hoe:
“Xin … là phụ em…”
42.
Cố Thời Đình siết chặt tay đang đặt bia mộ, các đốt ngón tay trắng bệch vì lực quá mạnh.
Cơn mưa lạnh lẽo rơi gương mặt , hòa cùng dòng lệ nóng, từng giọt nhỏ xuống những đóa cúc trắng tinh.
Anh nghẹn ngào, cảm giác như thở cũng bóp nghẹt.
Thì , bất kể là ở thế giới nào… đều đã mất Tống Tri Ninh.
Người con gái từng bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương … mãi mãi thể về nữa.
Cố Thời Đình biết đã mộ cô bao lâu, cũng chẳng rõ đã những gì.
Mưa càng lúc càng lớn, mãi đến khi tạnh hẳn, mới chậm rãi dậy rời .
Mây đen dần tan, ánh nắng len qua tầng mây rọi xuống con đường ẩm ướt.
Cố Thời Đình dừng chân, ngẩng đầu lên.
Ánh sáng của thế giới rực rỡ như thế… nhưng ánh sáng trong cuộc đời thì vĩnh viễn còn nữa.
Anh cúi đầu, nhạt đầy chua chát.
Mọi thứ đều do tự chuốc lấy, còn tư cách gì để than trách?
“Thời Đình!”
Đột nhiên, giọng Dư Anh Nam vang lên từ phía .
Cố Thời Đình , thấy cô đầu tóc rối bời, mắt đỏ hoe, chạy về phía nắm chặt lấy tay :
“Em tìm mấy ngày nay … ?”
Trước phụ nữ , ánh mắt Cố Thời Đình lạnh lẽo đến dọa , hất tay cô , dây dưa thêm một giây nào.
Dư Anh Nam như phát điên, nhào tới níu chặt tay :
“Thời Đình, đài truyền hình đã đuổi việc em, còn đưa hết chuyện của em lên truyền hình, giờ một đơn vị nào dám nhận em làm… em xin , nể tình chúng từng quen biết, từng yêu , giúp em lần cuối …”
Cố Thời Đình lạnh lùng cô :
“Đó là việc của cô, chẳng liên quan gì đến .”
Nói xong, phẩy tay, xoay về phía chiếc xe bên đường.
“Thời Đình… Anh từng yêu em mà, dù chỉ là trong quá khứ, thì đó cũng là yêu, đúng ? Thời Đình!”
Dư Anh Nam chẳng buồn để ý gì nữa, chạy thẳng theo .
Đột nhiên—
Tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Một tiếng “rầm” trầm đục kèm theo tiếng hét thê lương vang lên phía Cố Thời Đình.
Anh bàng hoàng , chỉ thấy Dư Anh Nam lăn mấy vòng mặt đường bất động, máu đỏ sẫm từ đầu tràn , thân còn động đậy.
“Dư Anh Nam!”
…
Bên ngoài phòng cấp cứu – bệnh viện.
Cố Thời Đình bóp trán, nhíu mày, đối mặt với biến cố bất ngờ , chỉ cảm thấy mệt mỏi và đau đầu vô cùng.
lúc đó, cửa phòng cấp cứu mở , bước nhanh tới:
“Bác sĩ, cô thế nào ?”
Bác sĩ tháo khẩu trang, thở dài:
“Tạm thời nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cột sống đã tổn thương nghiêm trọng, khả năng cao là thể nữa.”
Nghe xong câu đó, Cố Thời Đình sững sờ.
Không thể dậy nữa… nghĩa là Dư Anh Nam đã liệt!?
Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Mẹ Dư khi biết tin thì lập tức chạy đến bệnh viện, nhưng vì việc đó của con gái, bà dám đối diện với Cố Thời Đình.
Anh kể chuyện Dư Anh Nam liệt cho mẹ , mẹ Lục trầm mặc lâu, chỉ một câu:
“Báo ứng, tất cả đều là báo ứng.”
Anh phản bác.
Có lẽ là thật, thiện ác cuối cùng đều báo.
Chỉ là, – với Tống Tri Ninh nhất, thì sẽ nhận lấy quả báo thế nào?
Vài ngày .
Cố Thời Đình mang theo giấy chứng tử của Tống Tri Ninh, đến cơ quan để hủy hộ khẩu của cô.
Anh cúi đầu tờ giấy mỏng manh nhưng nặng như ngàn cân trong tay, lòng đau như cắt.
43.
Trước cổng Cục dân chính, Cố Thời Đình bất ngờ thấy một đám đông đang tụ ven đường.
“Cô gái đúng là biết điều! Người là bà cụ, xin một câu thì đã ?”
Nghe tiếng ồn, theo đôi vợ chồng phía chen đám . Vừa đến nơi, liền nhận cô gái trẻ đang đỏ mặt cãi chính là Tiểu Lâm, từng làm ở phòng phát thanh của xưởng may quân phục.
Vài hôm , khi báo cáo với trạm trưởng rằng Dư Anh Nam từng sai Tiểu Lâm cướp suất đào tạo của Tống Tri Ninh, cô lập tức điều tra.
Cuối cùng phát hiện cha cô chẳng hề suy thận, cũng liệt, chỉ khập khiễng nhẹ.
Vụ việc vỡ lở, Tiểu Lâm đuổi khỏi xưởng.
Lúc , một bà cụ tóc bạc đang bệt mặt đất, chỉ trỏ mắng mỏ:
“Cô gái , cô xô ngã còn chịu nhận. Tôi già , con cháu hiếu thảo đầy nhà, còn cần lừa tiền cô chắc?”
Tiểu Lâm tức đến trừng mắt: “Bà già, bà đừng bừa! Rõ ràng là bà đụng !”
Nghe , bà cụ càng to hơn.
Xung quanh bắt đầu rộ lên những lời bàn tán chỉ trích:
“Bà cụ rảnh đến mức tự đâm cô ? Không sợ gãy xương chắc?”
“ đó, giới trẻ bây giờ suy nghĩ lệch lạc thật, làm sai mà biết nhận . Nói xin một câu thì làm !”
“Tôi làm ở xưởng may quân phục, quen cô . Cô bịa chuyện cha liệt và suy thận để giành suất thủ đô học. Cuối cùng bóc mẽ, nên đuổi luôn!”
“Thảo nào, bản chất mà!”
Từng câu từng chữ khiến mặt Tiểu Lâm lúc đỏ lúc trắng, cô chạy trốn nhưng đám đông chặn , lời lẽ mỗi lúc một cay nghiệt.
Cố Thời Đình chỉ một lát .
Thiện ác cuối cùng đều báo ứng.
Còn quả báo của , chính là đánh mất Tống Tri Ninh.
Khi con dấu “XÓA TÊN” in đỏ chói hằn lên trang hộ khẩu của Tống Tri Ninh, trái tim trống rỗng của như xẻ thêm một nhát.
Cầm cuốn hộ khẩu bước khỏi tòa nhà cơ quan, Cố Thời Đình ngẩng đầu bầu trời, đôi mắt u tối chẳng còn ánh sáng.
Nếu thật sự kiếp , chỉ mong Tống Tri Ninh đừng bao giờ gặp nữa.
Không trong cuộc đời, lẽ như giấc mơ , cô sẽ sống bình yên và hạnh phúc.
…
Ba mươi lăm năm .
Đêm đông lạnh giá, tuyết bay lất phất ngoài khung cửa.
Cố Thời Đình tóc bạc trắng, yên lặng giường, bên cạnh chỉ còn cháu họ năm mươi ba tuổi, Điền Hải Bân.
“Cậu ơi? Cậu ơi?” Điền Hải Bân khẽ gọi bên tai, mong ông tỉnh .
Cố Thời Đình hé miệng, đôi mắt mờ đục chằm chằm trần nhà, như thể đang chờ giây phút cuối cùng.
Thấy ông lẩm bẩm, Điền Hải Bân ghé sát tai lắng .
Chỉ một tiếng gọi khản đặc như từ sâu trong cổ họng:
“Tri Ninh…”
Mơ hồ trong ý thức, Cố Thời Đình như thoát khỏi sự mệt mỏi tuổi già, băng qua ánh sáng chói lòa, thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Tri Ninh?”
Cùng tiếng gọi nhẹ như gió , , mỉm dịu dàng đưa tay về phía như đang mời gọi.
Cố Thời Đình rưng rưng nước mắt, siết chặt bàn tay ấm áp .
‘Tích—tích—!’
Kim đồng hồ điểm đúng 12 giờ, chuông vang lên trầm lắng.
Tay ông buông thõng khỏi mép giường.
“Cậu ơi!”
Tiếng nghẹn ngào vang vọng cả căn phòng.
Cố Thời Đình yên bình nhắm mắt, khóe môi mang theo nụ nhẹ nhàng nhất suốt 35 năm qua.
Trong giấc mộng bao giờ tỉnh , đã tìm Tống Tri Ninh.
Người con gái yêu cả một đời… và cũng phụ cô cả một đời.
Cuối cùng… còn chia ly nữa.
-HẾT-