Hôn Nhân Thời Tiền Tệ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 09:45:44
14.
Phan Phan vui mừng đón về, đợi tại văn phòng của Hướng Thị – công ty mới.
Toàn bộ những gương mặt thân quen, những từng đến Vãn Huy “đóng kịch” mỗi ngày, giờ đây đều đã trở về đúng vị trí của .
Không cần giấu giếm nữa, cần làm hai mặt nữa.
Khi Chu Thành Huy trụ sở công ty cũ, thứ đập mắt là văn phòng trống vắng.
Người thì lác đác, bộ phận thì tê liệt, mọi thứ đã tan hoang từ trong lõi.
Anh từng đúng một điều:
“Không ai cũng nhận cô.”
quên mất— nhận tiền.
Và tiền, vẫn đang trong tay .
Hai năm , khi tạm nghỉ vì sức khỏe, do công ty tên , nên một số thủ tục vẫn chữ ký của mới xử lý .
Chu Thành Huy khi chủ động đề nghị:
“Hay là em đổi , để tên chủ thể luôn cho tiện.”
Tôi đã quá tin tưởng , nên cũng chẳng từ chối.
Anh từng :
“Dù Vãn Huy mang tên ai, thì nó vẫn là của Chu Thành Huy và Hướng Vãn Du.”
Nếu khi tỉnh táo hơn, chắc đã vòng vo đến mức đăng ký một công ty mới từ đầu như bây giờ.
thôi—vòng vo thì đã ?
Cuối cùng, vẫn là thắng trở về, còn , mất sạch.
May mắn thay, mọi thứ đều gọn trong tầm kiểm soát của .
Chu Thành Huy khi đó đang say mê chìm đắm trong những lời đường mật của Triệu Tư Vân,
cuốn chuỗi ngày dài cùng cô “giữ thai dưỡng sức” trong bệnh viện.
Còn chúng —thì lặng lẽ đổi hoa tráo cây, từng bước rút ruột Vãn Huy một cách êm thấm.
Khi phát hiện bộ các khách hàng lớn đều đã rút tận gốc…
đang nâng ly khai tiệc trong buổi rượu mừng mắt Hướng Thị.
Phan Phan lần đầu tiên uống nhiều, gương mặt ửng đỏ, kéo tay , ánh mắt đầy chân thành:
“Chị Hướng… chúc mừng chị! Chị đã thật sự tái sinh !”
Tôi siết nhẹ tay cô , mỉm đầy biết ơn:
“Phan Phan, chị cũng cảm ơn em. Chị đã nhầm .
Nếu em, e là hôm nay chị đã thể ở đây…”
Chúng ôm chầm lấy , giọt nước mắt xúc động lặng lẽ rơi xuống giữa tiếng nhạc rộn ràng của buổi tiệc.
Phan Phan lau nước mắt, nghẹn ngào:
“Chị, chị gì chứ! Nếu chị năm đó kéo em khỏi cái nhà …
Giờ em khi đã bắt ép gả , đổi sính lễ nhốt trong một cái làng hẻo lánh nào đó .
Chị… là ân nhân tái sinh của em!”
Tôi vỗ nhẹ lưng cô , mắt sáng lấp lánh:
“Được , quá khứ qua hết .
Từ nay về … mọi thứ sẽ là những điều .
Phan Phan, chúng … nhất định sống thật !”
15.
Bên phía Chu Thành Huy, khi rời , vắt chân lên cổ để dọn dẹp mớ hỗn độn còn ở Vãn Huy.
Cả chuyện Chu Thành Nguyệt bắt, cũng còn thời gian để lo.
Tôi đã giao cho luật sư tất cả bằng chứng hợp pháp, hợp lệ:
Video và ảnh chụp từ qua đường, kết hợp với giấy chứng nhận thương tích của .
Hai tội danh—cố ý giết thành và thuê giết —
Triệu Tư Vân và gia đình cô , ai thể trốn tránh.
Còn Chu Thành Huy, tuy đáng khinh nhưng… tham gia âm mưu sát hại, nên luật pháp thể làm gì .
khi nhận Vãn Huy đang bên bờ vực phá sản, nổi trận lôi đình.
Trong cơn giận dữ, vô tình đẩy ngã Triệu Tư Vân.
Máu chảy ngừng.
Cô sinh non.
Mang song thai vốn đã nguy hiểm, cộng thêm tinh thần sa sút, áp lực dồn dập từ mẹ chồng – phụ nữ mất con, mất chồng, giờ chỉ biết trút giận lên cô mỗi ngày.
Giấc mơ thiên kim phu nhân tan thành mây khói.
Cô suýt mất mạng.
Được đưa cấp cứu, bác sĩ cắt bỏ tử cung để giữ mạng sống.
Hai đứa bé yếu ớt đưa lồng ấp, sống nhờ máy móc hỗ trợ.
Vãn Huy trụ nổi một năm, cuối cùng chính thức tuyên bố phá sản.
Cùng thời điểm , cả giới thương mại đều bàn tán:
Một công ty mới tên “Hướng Thị” đang trỗi dậy mạnh mẽ, sáng rực như bình minh cơn giông.
Tại công ty Hướng Thị, mọi thứ đang bước thời kỳ hoàng kim.
Chế độ đãi ngộ cho nhân viên hơn gấp nhiều lần.
Mỗi đều cơ hội phát triển, còn sợ bóc lột “lên thớt” thay sếp.
Giới truyền thông ngưỡng mộ thôi:
“Chủ tịch Hướng – chính là vợ phản bội của ông chủ cũ Vãn Huy – thông minh, bản lĩnh, ánh mắt xa trông rộng, đích thị nữ hoàng giới thương trường!”
“Phó tổng – cô bạn thân tên Phan Phan – trẻ, , quyết đoán như lửa! Gọi là ’em gái sấm sét’ cũng sai!”
Còn phía Triệu Tư Vân?
Cô xuất viện trong tâm trạng rối bời, ôm theo hai đứa bé đỏ hỏn về “nhà”…
Chỉ để phát hiện xe, nhà – tất cả đều còn nữa.
Vì ư?
Vì chúng từng thuộc về cô .
Trước ngày tòa ký đơn ly hôn, luật sư của đã âm thầm thu dọn sạch sẽ mọi thứ.
Triệu Tư Vân giờ đây nhà cửa, hai đứa bé cần tiền chữa bệnh, mà Chu Thành Huy thì—
từ triệu phú trở bàn tay trắng.
Vì lúc đã rút tiền công ty trái phép, nên trong quá trình phá sản, bộ tài sản tên đều tịch thu để thanh toán nợ.
Một lần nữa, trở con năm xưa—
nghèo rớt mồng tơi, xu dính túi.
Người bảo, nghèo gặp là duyên, trẻ thì yêu , khổ cùng mới biết ai là tệ.
Vậy mà…
Một đêm nọ, Triệu Tư Vân lén bỏ trốn, vứt hai đứa trẻ .
Cô ngây thơ nghĩ: án treo thì cũng thể cao chạy xa bay?
Cảnh sát bắt ngay.
Cô lôi về căn phòng trọ nghèo nàn, giằng co cùng Chu Thành Huy.
Hắn bế hai đứa bé, râu ria lởm chởm, khuôn mặt tiều tụy quỳ xuống .
“Vãn Du, sai …
Anh thật sự sai …
Xin em, tha thứ cho ?
Em xem, hai đứa bé gọi em là mẹ …
Chúng một nhà bốn , sống với , …?”
Tôi , ánh mắt lạnh như sương, đáp.
Bỏ .
Bỏ cùng nỗi dằn vặt, bỏ cô với cơn ác mộng từng tỉnh.
Vì một như …
Đã chết trong cuộc hôn nhân .
hôm nay, sống – kiêu hãnh, vững vàng, tự do.
Thành phố một mùa đông ồn ã, cuối cùng cũng chậm rãi nhường chỗ cho ánh xuân mơn mởn.
Gió nhẹ lay những chồi non, như thì thầm rằng:
“Chị , đời chị từ nay mới bắt đầu đó nha!”
Phía bên , nhà họ Chu đúng nghĩa là gà bay chó sủa.
Hai đứa trẻ ngày đêm.
Chu Thành Huy thì hết tiền, hết danh, hết cả liêm sỉ.
Từ bàn lớn thương thảo bạc tỷ, nay bưng bát mì ăn liền còn ngó ngó .
Tâm lý sụp đổ, bắt đầu uống rượu.
Rồi trút mọi cơn cáu giận, oán thán… lên từng gọi là “bé cưng” – Triệu Tư Vân.
Phan Phan kể chuyện cho , như thể trời ban cho tin trúng số:
“Trời ơi chị! Thiệt đúng là quả báo nhân gian!
Anh ngày xưa đá chị – một viên minh châu, để cúi đầu liếm một cục gạch bẩn cống.
Hừ, giờ thì hối cũng muộn !”
Tôi bật , cốc nhẹ trán cô :
“Đi làm việc cưng, ký nốt hợp đồng với tổng giám đốc Trần bên Khởi Minh.
Lần ăn với phu nhân của ông , kể chuyện , đảm bảo chị xong sướng như thêm mấy trăm triệu tài khoản!”
Tôi thì còn quan tâm đến chuyện cũ nữa.
Người đáng, chẳng cần nhớ.
Việc vui, để gió cuốn trôi.
Chỉ thấy mùa xuân mặt, nắng rực và đường rộng.
Sau tất cả, đã học một điều:
Có những đoạn đường một qua… để rực rỡ bước như nữ hoàng.
Tôi tên là Hướng Vãn Du
Ly hôn là kết thúc.
Nó chỉ là chiếc vé thông hành để về với chính – rực rỡ, độc lập, tự do và xứng đáng yêu thương.
-Hết-