Hồng Nhan Khuynh Đảo Giang Sơn - Chương 9: Phiên Ngoại Cửu Vương Gia
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:11:22
Cửu vương gia chua chát:
"Nếu thể lựa chọn, thà sinh trong một gia đình bình thường."
"Được hưởng tình bình thường."
"Còn hơn sinh trong hoàng thất, chỉ hoài nghi và thù hận."
Ta ôm lấy Cửu vương gia.
Hắn khẽ xoa đầu , nhẹ giọng :
"Đại Chùy, chúng đừng những bậc cha lạnh lùng như ."
"Chúng yêu thương tất cả con cái của ."
Ta gật đầu thật mạnh.
["Ta chắc chắn sẽ bán con .
Ông chúng là súc sinh…
Chính bọn họ mới là súc sinh!"]
13
Nhắc đến con cái, Cửu vương gia khiến nhớ đến dưỡng phụ.
Ta hỏi Mã Triều Hà về tung tích của ông.
Mã Triều Hà đáp:
"Sau khi xuống núi, dưỡng phụ lo lắng cho , nên cũng theo."
"Đi ngay trong ngày hôm đó?"
Ta bỗng thấy bất an.
Mã Triều Hà gật đầu:
"Bọn tìm ông suốt nửa tháng, nhưng thấy."
Ta và Cửu vương gia lập tức phái tìm dưỡng phụ.
Chúng lật tung cả trong và ngoài kinh thành, nhưng vẫn tin tức gì.
Nửa tháng , phát hiện một xác c.h.ế.t trong rừng.
Do trời lạnh, t.h.i t.h.ể vẫn phân hủy.
Ta vội vàng chạy đến.
Gương mặt t.h.i t.h.ể sưng vù, nhưng bộ y phục …
Giống hệt của dưỡng phụ.
Ta khụy xuống.
["Phải đây…
Ta còn kịp dưỡng già cho ông …
Ông còn lên đến quan ngũ phẩm, cáo mệnh…"]
Cửu vương gia ôm lấy , nhẹ nhàng vỗ về.
Ta run rẩy :
["Ông mua về, nuôi suốt bao năm.
Bản ông còn chẳng ăn no, nhưng vẫn để ăn no.
Thế mà chẳng thể để ông hưởng chút lợi lộc nào…"]
Ta hối hận đến c.h.ế.t mất!
Lẽ nên dặn ông đừng xuống núi!
Cửu vương gia cũng thở dài, khẽ :
"Từ đại nhân, yên tâm ."
"Bản vương sẽ truy phong Tĩnh Quốc công."
"Phu nhân khuất của cũng sẽ sắc phong nhất phẩm cáo mệnh phu nhân."
"Để thành tâm nguyện khi còn sống của , cũng để báo đáp công ơn nuôi dưỡng Đại Chùy."
Bỗng nhiên, một giọng vang lên từ một bên:
"Có thể đừng truy phong ?"
"Có thể… Trực tiếp phong Quốc công ?"
Ta sửng sốt.
Chậm rãi đầu .
Chỉ thấy dưỡng phụ, tóc tai rối bù, cách đó xa.
Nước mắt lập tức trào , nhào đến ôm chầm lấy ông.
"Ái chà!"
Dưỡng phụ đẩy ngã lăn đất, nhưng vẫn ha ha:
"Cha chết, nhưng sắp con đè c.h.ế.t !"
Hồng Trần Vô Định
Ta ngừng, nức nở :
"Con thực sự tưởng cha c.h.ế.t ! Con còn kịp dưỡng già cho cha mà!"
"Biết , chuyện nhỏ thôi."
Dưỡng phụ đẩy , mắt sáng lấp lánh Cửu vương gia:
"Vương gia, ngài cho một câu trả lời chắc chắn ?"
Cửu vương gia bật , phất tay áo .
"Vương gia! Đừng mà!"
Dưỡng phụ vội vàng đuổi theo .
Ta cũng vọt lên, chặn mặt ông:
"Cha chạy chậm lắm, để con cõng cha chạy nhanh hơn."
["Nhanh lên nhanh lên!
Hôm nay nhất định bắt vương gia cho một câu trả lời chắc chắn!
Kẻo đổi ý!"]
"Cha, vương gia lời giữ lời, sẽ đổi ý ."
"Đại Chùy , con vẫn còn quá non nớt. Con hiểu rõ lòng !"
Lúc , Cửu vương gia đột nhiên dừng bước.
Hắn hờ hững :
"Đói , về nhà ăn cơm , tính tiếp."
Mắt sáng rực lên:
"Vương gia, ăn gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hong-nhan-khuynh-dao-giang-son/chuong-9-phien-ngoai-cuu-vuong-gia.html.]
["Trong rừng măng non ngon.
Ta sai hái .
Tối nay chúng ăn thịt muối hầm măng!"]
Ta khựng .
Sau đó, gật đầu mạnh mẽ:
"Được! Ta thích nhất là thịt muối hầm măng!"
Phiên Ngoại Cửu Vương Gia
1
Ta tên là Tiêu Đình Dật.
Từ nhỏ, hiểu vì phụ hoàng thích .
Câu hỏi , nhiều năm đáp án.
Rõ ràng , thứ đều xuất sắc.
ánh mắt phụ hoàng vẫn lạnh lùng như cũ.
Ban đầu, còn ghen tị với các khác.
một ngày, phát hiện—
Bọn họ cũng giống .
Cũng từng nhận sự quan tâm của phụ hoàng.
Ánh mắt ông bọn họ, chẳng khác gì khi .
Từ hôm đó, ép bản còn mong chờ gì ở ông nữa.
Sau khi mẫu hậu qua đời, rời khỏi hoàng cung, sống một .
Thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn, nhưng ít nhất cũng quá nhiều chuyện phiền lòng.
Tự do tự tại.
Cho đến một ngày, bất chợt nhớ một chi tiết trong ngày mẫu hậu qua đời.
Ta từng một tên nội thị thì thầm:
"Tuyệt đối thể để Cửu điện hạ trong."
Tại cho ?
Nhất định cái c.h.ế.t của mẫu hậu vấn đề.
Ta điều tra.
Kết quả, phát hiện—
Mẫu hậu bệnh chết, mà là hạ độc.
Ta nghi ngờ Văn Quốc công.
Nghi ngờ cả phụ hoàng.
Chỉ là thử thăm dò một chút, Văn Quốc công yên.
Hắn lập tức vu cáo mưu phản.
Lúc nhốt đại lao, thực vui.
Bởi vì suy đoán của chứng thực.
Còn về việc thể mất mạng ?
Điều đó cần lo.
Chỉ cần chết, đời , ai thể lấy mạng .
điều ngờ là—
Trong phòng giam của , thêm một nữ nhân.
Nàng .
Nhỏ nhắn, nhưng kiều diễm.
Ta nghĩ nàng sẽ sợ đến mức lóc.
.
Nàng mở miệng liền hỏi :
"Bao giờ mới ăn cơm?"
Ta từng gặp nữ nhân nào thú vị như .
Không sợ chết, chỉ sợ đói.
điều khiến kinh ngạc nhất—
Chính là sức mạnh của nàng.
Không từ ngữ nào đủ để diễn tả cảm giác của khi thấy nàng…
Một đ.ấ.m phá thủng bức tường ngục.
Cảm giác , lẽ còn rung động hơn cả khi thấy Bồ Tát hiển linh.
Đêm hôm đó, nàng cõng chạy điên cuồng.
Nàng đưa ăn giò heo.
Nàng còn đưa về… nhà dưỡng phụ của nàng.
Khi thấy vẻ mặt dưỡng phụ của nàng sợ đến phát , suýt nữa tiếng.
Mưu phản là trọng tội.
Nặng thì tru di cửu tộc.
Nhẹ thì cũng mất đầu.
Nàng hề bận tâm đến tội mưu phản của .
Ngược , nàng còn an ủi dưỡng phụ của , sẽ chăm sóc ông đến già.
Thật là ngây thơ, đáng yêu.
Nàng tên là Vương Đại Chùy.
Ta vẫn luôn nghĩ, cha kiểu gì đặt cho một nữ tử xinh như nàng cái tên ?
Ngoại trừ ăn nhiều, nàng hầu như khuyết điểm.
Không đúng, nàng ngốc.
Dân làng khôn lỏi, tìm cách lợi dụng nàng.
Ta chịu nổi—
Nữ nhân của , ngoài , ai cũng bắt nạt!
Ta hẹn gặp bà Lưu bà Trương gì đó, vài lời dọa nạt, dạy dỗ cả ba nam nhân trong nhà bà một trận.
Cuối cùng, cả nhà họ ngoan ngoãn ôm bốn quả bí đỏ đến tạ .
Sau đó, thăm hỏi từng nhà lợi dụng nàng.