HỒNG TỤ KHÔNG TRỞ GIÓ - Chương 18: Hồng tụ không trở gió
Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:44:45
Bắc Cảnh xuân.
Tuyết tan, nước sông Mạc Hà róc rách chảy quanh chân núi. Cây lê sân bung hoa trắng như vẽ, từng cánh từng cánh rơi chậm theo gió sớm.
Trong căn nhà gỗ mái thấp dựng giữa triền đồi, Triệu Tuyết Giao đang hong thảo dược mái hiên. Tóc nàng dài, buông xoã lưng, tay áo xắn gọn, ánh mắt thanh thản như nước suối đầu nguồn.
Một lát , cửa gỗ lạch cạch mở.
Cố Dịch Chiêu bước , mang theo giỏ cá còn nhỏ nước. Mái tóc đen dính sương, đôi tay thô ráp đầy vết đao, nhưng ánh dịu dàng đến lặng .
“Lát nữa nấu canh lê, sẽ cho thêm chút mật ong nàng thích.”
Triệu Tuyết Giao ngẩng đầu lên, khẽ :
“Thêm gừng nữa. Mùa dễ lạnh.”
Hắn gật đầu, bỏ giỏ xuống, cạnh nàng, tay lặng lẽ vuốt lọn tóc vướng vai áo nàng .
Không cần gì thêm nữa. Có những ngày, chỉ cần một ánh mắt, đủ ấm cả tháng năm.
…
Cách đó ngàn dặm.
Trong một tiểu viện giam giữ kín cổng cao tường nơi ngoại ô kinh thành, Tạ Du Nhiên bên ô cửa sổ nhỏ, ánh sáng lọt qua lớp song sắt, như đếm từng ngày trôi .
Trên bàn là một cuốn nhật ký còn đang dang dở, trang giấy ố vàng.
Dòng chữ nguệch ngoạc:
“Hôm nay, mồng ba. Trời Bắc chắc tuyết.
Nàng từng thích nhất là hoa lê rơi tuyết trắng.
…
Mùa , nàng đang ở ?”
Tay run. Mực loang thành vệt.
Không còn ai đến thăm. Không tin từ triều đình, càng ai nhắc tên .
Chỉ , lặng lẽ nhớ một nữ nhân từng vì mà chết.
Và cũng chính tay … g.i.ế.c nàng.
Nhiều đêm, mơ thấy nàng đầu , với một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hong-tu-khong-tro-gio/chuong-18-hong-tu-khong-tro-gio.html.]
khi tỉnh dậy, chỉ còn bức tường đá lạnh lẽo vây kín bốn bề.
"Nếu năm đó nhận sớm hơn.
Nếu năm đó bước tới, giật chén rượu độc khỏi tay nàng...
Thì bây giờ, liệu hai còn cơ hội ?"
Không ai trả lời.
Ngoài cửa sổ, mùa xuân trôi qua như từng gọi tên .
…
Bắc Cảnh, đầu hạ.
Triệu Tuyết Giao thư pháp bàn tre. Bên ngoài là tiếng suối, tiếng chim, và tiếng gió đẩy cánh cửa lạch cạch mở.
Cố Dịch Chiêu bưng một chiếc lồng đèn giấy — tự tay .
Trên đèn, vẽ một đóa hoa lê đang rơi.
“Năm nay, chúng thả đèn ở Mạc Hà chứ?”
Nàng gật đầu.
Gió khẽ thổi qua, tay áo nàng bay nhẹ như hồng tụ.
Không còn chính biến. Không còn quyền lực. Không còn Đông Cung, còn điện Càn Thanh.
Chỉ từng vì nàng g.i.ế.c kẻ cầm kiếm.
Và nàng — còn là nữ nhân chờ một ánh mắt đầu.
Mà là tự chọn con đường để sống… và để yêu.
Tựa như ngọn gió từng thổi qua máu, qua lệ, qua tuyệt vọng.
cuối cùng, vẫn chọn dừng nơi hồng tụ an nhiên.
Hồng tụ trở gió.
Chỉ còn bình yên - giữa dòng .