Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Hộp Nhạc Tám Trăm Dặm Của Ta - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:13:51

1

 

Phu quân của , Lục Yến, là trai nhất kinh thành, nổi danh với danh hiệu "cuồng sủng thê tử".

 

Còn là Vương phi Thẩm Tịch Văn, nữ nhân lạnh lùng, vô cảm mà thiên hạ đồn đại.

 

Không gì lạ cả— tất cả là do Lục Yến quá biến thái, bao giờ hành xử theo lẽ thường.

 

Lúc bảy tuổi, thế tử Bình An hầu cãi với , còn châm chọc:

 

"Ngươi nghĩ trời thể rơi xuống bánh nướng thật chắc?"

 

Ngay lập tức, Lục Yến mua sạch bánh nướng nguyên cả con phố, đuổi theo thế tử mà ném tới tấp, tạo cảnh tượng "bánh nướng bay đầy trời".

 

Kể từ đó, thế tử Bình An hầu mắc chứng "ám ảnh bánh nướng", chỉ cần thấy là run cầm cập.

 

Lên chín tuổi, ca ca của Lục Yến chọn phi cho Thái tử.

 

Không ai đưa nhầm một bức họa của , thế là Lục Yến lập tức cưỡi lên cổ ca ca, cố sức giật đầu xuống.

 

Kết quả là đương kim Hoàng thượng— cũng chính là vị Thái tử năm — từ đó cứ thấy Lục Yến là theo phản xạ tự nhiên...

 

Vội ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u của .

 

Năm mười lăm, gả cho Lục Yến.

 

Chưa đầy mấy tháng , kẻ đưa trắc phi phủ.

 

Dù gì cũng là của Hoàng thượng, quyền cao chức trọng, là Duệ Vương tôn quý.

 

Dẫu chút biến thái, cũng chẳng chuyện gì thể chấp nhận .

 

ai ngờ, Lục Yến chẳng buồn , ngay tại chỗ chê bai thương tiếc:

 

"Không tài nghệ bằng nương tử của ."

 

"Tóc cũng dày bằng nương tử của ."

 

"Ăn cũng nhiều bằng nương tử của ."

 

Hắn cứ thế soi mói từ đầu đến chân, khiến các tiểu thư tức đến thề độc:

 

"Thà lấy chó còn hơn gả cho Lục Yến!"

 

Vậy mà — Vương phi duy nhất của Lục Yến, nâng niu trong lòng bàn tay— cứ lạnh nhạt, hờ hững với .

 

Thiên hạ đều vô tâm vô tình.

 

Lục Yến chẳng để tâm, vẫn sủng lên tận trời cao như cũ.

 

2

 

Thực , nào ai vô tình sắt đá thật chứ?

Hồng Trần Vô Định

 

Chẳng qua là dám động lòng mà thôi.

 

Ta là xuyên sách.

 

Ngay từ đầu bản rơi một câu chuyện tiểu thuyết.

 

Vấn đề là— chỉ mới phần giới thiệu thôi!!!

 

Mà phần nạp VIP 9,9 tệ mới xem tiếp ...

 

Và vì tiếc tiền...

 

Ta. Đã. Không. Mua!

 

Thế nên, chỉ đây là một cuốn "đại nữ chủ", nơi nữ chính Thẩm Tịch Văn— tức — sẽ trở thành một thương nhân giàu vô địch khi nam chính Lục Yến chết.

 

Lục Yến c.h.ế.t khi nào, c.h.ế.t .

 

Ta thử đổi cốt truyện.

 

Kết quả là Lục Yến học tiếng vịt kêu suốt ba ngày.

 

Ta từng cho kết cục của , để cẩn thận hơn.

 

mỗi khi mở miệng, âm thanh của liền "tút tút tút..." tự động kiểm duyệt mất.

 

Cái thiết lập c.h.ế.t tiệt còn vô liêm sỉ hơn cả Lục Yến!

 

Từ đó, dám hành động tùy tiện nữa, chỉ tự nhủ " động lòng".

 

3

 

Lục Yến biên cương đánh trận ba tháng.

 

Ta ngày ngày ăn chay niệm phật, thấp thỏm cầu bình an.

 

Cho đến hôm nay, thị vệ cận của — Lục Nhất— lặn lội đường xa trở về kinh.

 

"Vương phi, đây là Liên Nhi cô nương, vương gia lệnh cho thuộc hạ gấp rút tám trăm dặm đưa nàng về.”

 

"Ngài dặn chăm sóc cẩn thận."

 

Nghe , nữ tử Lục Nhất ngẩng cao đầu, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.

 

"Đây chính là vương phi?"

 

"Sau chúng là tỷ , hà tất khách sáo? Hôm nay hành lễ ."

 

Tiểu Mai— nha lưng — lập tức vung tay tát nàng một cái.

 

"Loại mèo chó gì cũng dám xưng gọi với vương phi ?!"

 

Ta: …

 

Lục Nhất: …

 

Tiểu Mai vội chữa :

 

, xưng tỷ gọi !"

 

Một màn thị uy hoành tráng, bỗng chốc hóa thành trò hề.

 

điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến Liên Nhi, nàng ôm má, hằn học :

 

"Ngươi dám đánh ? Đợi vương gia trở về, sẽ bảo ngài đem ngươi bán!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hop-nhac-tam-tram-dam-cua-ta/chuong-1.html.]

 

"Vương gia thích nhất là vũ khúc lòng bàn tay của , hôm đó đến mức ngây dại!"

 

Ta lập tức hứng thú:

 

"Thế nào mà ngây dại? Ngươi kể kỹ chút xem?"

 

Lục Nhất chịu nổi nữa, lập tức chuồn mất, đồng thời âm thầm thắp cho chủ tử nhà một nén nhang.

 

Không đầy một canh giờ, cả kinh thành đều rộ lên tin tức:

 

"Duệ Vương điện hạ gấp rút tám trăm dặm đưa một cô nương về."

 

"Vương phi cuối cùng cũng thất sủng !"

 

Tiểu Mai vội vỗ về :

 

"Vương phi, đừng tức giận."

 

Ta thản nhiên đáp:

 

"Ta tức giận chỗ nào?"

 

"Ta! Căn! Bản! Không! Hề! Tức! Giận! Mà!"

 

Tiểu Mai chỉ đống xương chất đầy bàn:

 

"Phủ định của phủ định là khẳng định.”

 

"Vả , gặm xong ba cái móng giò , chẳng là ăn chay niệm phật ?"

 

Phật tổ ăn cơm ăn thịt!

 

Không ai sống yên hết!

 

4

 

Sáng hôm , hoàng thượng lập tức triệu cung.

 

Cách nửa Cần Chính điện, chúng gào thét với :

 

"Trẫm ! A Yến đưa một cô nương về! Ngươi đừng tức giận nha!"

 

"Cái gì?! Hoàng thượng, rõ! Chúng thể gần chuyện ?!"

 

"Không ! Đừng qua đây! Trẫm sợ lắm! Ngàn vạn đừng để A Yến chúng tư hội đó!"

 

Ta: …

 

Sau khi gào khản cả giọng, cuối cùng cũng hiểu hàm ý của hoàng thượng:

 

Lục Yến dù vô liêm sỉ thế nào nữa, cũng cắt đứt nguồn lương thảo của đại quân tiền tuyến.

 

Phải , trong sách, Thẩm Tịch Văn là một nữ thương nhân thiên phú kinh doanh kinh .

 

kế thừa năng lực đó.

 

Đến hôm nay, một nửa thương nhân của Đại Xương đều ăn trướng .

 

Ta và hoàng thượng sớm đạt thỏa thuận: bỏ tiền, bỏ lương cho triều đình, còn hoàng thượng hỗ trợ việc ăn, đồng thời ban cho danh hiệu "Hoàng thương".

 

Dĩ nhiên, tất cả đều là bí mật.

 

Người chuyện, ngoài hoàng thượng, chỉ vài tâm phúc của .

 

Thậm chí, ngay cả Lục Yến cũng .

 

Cả thiên hạ đều Đại Xương một thương nhân quyền lực mang danh "Hoàng thương".

 

ai đó là ai.

 

Vì một lý do nào đó, giữ Lục Yến tránh xa hiểm nguy.

 

 5

 

Không Liên Nhi tin từ rằng và Lục Yến vẫn viên phòng.

 

Từ đó, nàng càng trở nên ngang ngược hơn:

 

"Ôi chao, bảo ánh mắt vương gia thèm khát đến thế?"

 

"Vương phi thì chứ? Vẫn thể giữ trái tim vương gia."

 

"Ngài nhất định sẽ lập trắc phi, đêm đêm cùng hưởng lạc."

 

Ta mặt cảm xúc cắt ngang:

 

"Bớt nhảm, thể hiện tài nghệ !"

 

Liên Nhi vẻ thích khoe khoang vũ khúc lòng bàn tay của nàng.

 

Chỉ cần cơ hội, nàng liền lập tức một bài múa.

 

Công bằng mà , nàng múa cũng tệ.

 

Ít nhất là trong lúc xem nàng múa, thể gặm móng giò thưởng thức.

 

Cuối cùng, Liên Nhi múa tiếp nổi nữa.

 

Liên Nhi tức giận.

 

Ta chân thành :

 

"Ngươi thể múa thêm một lát ?"

 

"Ta còn hai cái móng giò ăn xong."

 

Liên Nhi như thể chịu nỗi oan trời giáng:

 

"Ngươi dám lấy trò tiêu khiển?!"

 

"Đợi vương gia trở về, sẽ bảo ngài..."

 

Ta nàng , ánh mắt đầy thương hại:

 

"Đợi về, ngươi sẽ hiểu thôi."

 

"Ta thể , nhưng thì đúng là một con chó."

Loading...