Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Hộp Quà Định Mệnh - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:23:44

Tất nhiên lần này cũng vậy – hai người đều đồng tình.

 

“Ừ, được, bố mẹ biết rồi.”

 

Sau đó tôi lên lầu gọi cho chị Lý bên phòng nhân sự: “Chị Lý, em muốn xin nghỉ việc.”

 

3


Tôi biết, nếu không để Lý Huyên “nếm được chút ngọt”, cô ta sẽ nghi ngờ.

 

Dù chị Lý không muốn tôi nghỉ nhưng vẫn tôn trọng quyết định.

 

Tôi cúp máy rồi đăng một status chỉ cho mình Lý Huyên xem: “Buồn quá! Bị công ty đuổi việc rồi!”

 

Chưa đến một phút sau, cô ta đã like.

 

Rồi gửi voice đến:


“Chị Nhiên, đừng buồn nữa nha, chị giỏi như vậy, thiếu gì công việc tốt?”


“À, mà chị thấy bộ quà em tặng thế nào?”


“Chị mở cái nào chưa ạ?”

 

Từ giọng nói của cô ta, tôi nghe rõ sự sung sướng không thể giấu.

 

“Ừ, chị mở rồi, dễ thương lắm. Cảm ơn em nhiều nha!”

 

Sau mấy câu giả tạo, quản gia gõ cửa.

 

“Cô Nhiên, tôi gửi hộp quà cho ông ấy rồi, đây là hộp mới.”

 

“Cảm ơn bác Vương!”

 

Ông hàng xóm đó và mẹ ông ta – đều là hạng người không đơn giản.

 

Trước đây hắn bị bắt vì quay lén và xâm hại các bé gái. Mẹ hắn còn đến nhà nạn nhân chửi rủa, thậm chí cầm loa hét giữa phố:

 

“Không phải nó dụ con tôi chắc?”

 

“Cởi có cái áo mà làm như trinh nữ!”


“Đồ mặt dày!”

 

Kết cục, bé gái ấy trầm cảm rồi tự tử. Còn mụ già đó chỉ bị giam vài ngày rồi thả.

 

Đã vậy, để xem Lý Huyên thích cướp đời người khác đến đâu rồi chịu nổi...

 

Tối đó, đang ngủ ngon thì bạn trai gọi liên tục. Tôi bực bội bắt máy, anh ta gào lên:

 

“Lưu Nhiên! Em đang ở đâu vậy?”


“Con nhỏ học sinh nghèo mà em tài trợ đang ở nhà anh! Mau tới đi!”

 

Nghe thế, tôi tỉnh táo hẳn, lập tức lái xe đến nhà trọ của bạn trai.

 

Tới nơi thì thấy Lý Huyên không mảnh vải che thân, ngồi co rúm ở góc tường, còn bạn trai tôi thì đứng đó sững sờ.

 

Thấy tôi đến, cả hai đều cuống quýt.

 

Bạn trai tôi kéo tay tôi:


“Nhiên à, em phải tin anh!”


“Con bé vừa vào là cởi đồ ngay, còn nhào lên người anh!”

 

Lý Huyên thì ôm chặt người, ấm ức:


“Chị Nhiên, chị nghe em giải thích!”

 

“Em không có ý gì với anh rể đâu! Em… em không hiểu tại sao lại thế…”

 

Nước mắt tuôn rơi:


“Em cứ nhìn thấy đàn ông là lại mất kiểm soát...”

 

“Chị cũng biết rồi đấy, người khác giới duy nhất em biết... là anh rể.”

 

Tôi nhịn cười: “Không sao đâu, chắc là do nội tiết tố thôi.”

 

Rồi tôi tát thẳng bạn trai một cái:


“Dù lỗi là ở em gái tôi – thì anh cũng không thể đứng yên!”

 

“Căn nguyên là do anh!”


“Chia tay đi.”

 

Anh ta sửng sốt, nhưng mắt lại ánh lên vẻ mừng thầm.

 

Tôi mặc áo cho Lý Huyên rồi kéo cô ta đi.

 

Tôi luôn tin: chó không chừa thói ăn phân. Gương mặt thật của bạn trai kiếp trước tôi vẫn nhớ rõ – đời này, đừng hòng làm tổn thương tôi thêm lần nào nữa.

 

Vả lại, theo thời gian kiếp trước, chắc hai người họ đã qua lại với nhau rồi. Họ để tôi đến đây cũng chỉ để diễn vở kịch.

 

Nhưng đời này, tôi sẽ không cho họ cơ hội.

 

Trên xe, Lý Huyên òa khóc:


“Chị Nhiên, em xin lỗi!”

 

“Em không ngờ làm chị chia tay, chị sẽ không giận em chứ?”

 

Tôi lắc đầu:


“Sao giận được chứ? Em mãi là em gái tốt của chị mà.”

 

Cô ta nghiêng đầu cười, nhìn lại lịch:


“Chị Nhiên, quá nửa đêm rồi, chị lại mở một hộp nữa rồi đúng không?”

 

Tôi giả vờ bất ngờ:


“Đúng thế, sao em biết?”

 

4


Cô ta lè lưỡi tinh nghịch:


“Em đoán thôi!”

 

Tôi đưa cô ta về nhà, còn chưa kịp vào thì nghe thấy tiếng khóc thảm thiết.

 

Lý Huyên hoảng hốt mở cửa, chạy vào.

 

Tiếp đó, tiếng cô ta gào thét vang lên:


“Bố ơi!”


“Bố ơi, đừng làm con sợ mà!”

 

Tôi nghe mà thấy hả hê!

 

Chắc ông hàng xóm ấy đã mở hộp – ông ta mồ côi cha từ nhỏ, giờ ứng lên đúng bố Lý Huyên.

 

Dù trong lòng chẳng muốn vào, nhưng tôi vẫn làm bộ bước vào nhà.

 

Vừa mở cửa, mùi tanh hôi và tro nhang xộc vào mũi khiến tôi ho không ngừng.

 

Lý Huyên quay lại nhìn tôi, bố cô ta trong lòng, mặt xám ngoét, môi tím ngắt.

 

“Chú ấy... sao thế này?”

 

Cô ta hoảng loạn lắc đầu:

 

“Không! Không thể nào!”


“Bố vẫn còn sống!”

 

Rồi vội nắm tay tôi cầu xin:


“Chị Nhiên! Xin chị, giúp em đưa bố đi bệnh viện!”

 

Tôi gật đầu.

 

Tới nơi, bác sĩ chỉ liếc mắt liền thông báo:


“Bố cô đã qua đời rồi.”

 

“Có thể đã ch ết từ năm tiếng trước. Xin chia buồn.”

 

“Không! Không thể nào!”


Cô ta quỳ sụp xuống cầu xin bác sĩ.

 

Mẹ cô ta – ngồi xe lăn – tới trễ, ngẩn ngơ tát vào mặt mình:


“Là lỗi của tôi!”

 
“Tôi hại ch ết ông ấy!”

 

Hai mẹ con ôm nhau khóc ngất.

 

Tôi gọi bác của Lý Huyên đến, đưa tiền để ông ta ký giấy hỏa táng.

 

Kiếp trước, cô ta còn muốn dựng lại màn "sống lại", giờ đừng mơ!

 

Lò thiêu làm việc rất nhanh, chưa đầy một tiếng đã đưa tôi hộp tro còn ấm.

 

Lý Huyên sững người.

 

Mẹ cô ta thấy thế thì ngất luôn.

Loading...