Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Hộp Quà Định Mệnh - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

7

 

Tôi im lặng giây lát rồi mở lời:

“Tiểu Huyên à, chị không có tiền cho em mượn.”


“Không thể nào! Sao có thể chứ?!”


Cô ta lập tức cắt ngang lời tôi:

“Em biết chị có tiền mà! Chị Nhiên Nhiên, chị là người tốt!”


“Xin chị đấy, chỉ có chị mới giúp được em thôi!”


Nghe giọng cô ta, tôi chắc chắn tinh thần cô ta đang rất tệ.

Nhưng thế thì sao chứ? Tất cả là do cô ta tự gây ra!


Tôi nuốt nước bọt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:

“Huyên Huyên, em nghe chị nói. Không phải chị không muốn giúp, mà là…”


“Là sao? Chị còn khó khăn hơn em à?!”


Giọng cô ta khản đặc, gào lên:

“Bố em chec rồi, giờ mẹ lại nhập viện!”


“Chị có tiền như vậy, giúp em chút thì có sao?!”


Lời lẽ của cô ta khiến tôi buồn nôn.


Tôi hắng giọng:

“Huyên Huyên, chị nói lại lần nữa. Không phải chị không muốn giúp.”


“Mà là… gia đình chị cũng đang khó khăn.”


“Mẹ chị bỗng dưng bị l i ệ t, bố thì đang nằm ICU, chị không rảnh cũng chẳng có tiền cho em.”


Nói xong, đầu dây bên kia lặng ngắt.


Lặng đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng thở của cô ta. Rồi sau một lúc lâu, cô ta mới cất lời.

“Thật… thật vậy sao?”


“Bác trai bác gái cũng không ổn à?”


Tôi khẽ ừ một tiếng.

“Vậy… xin lỗi chị Nhiên Nhiên, em không làm phiền nữa.”


“Em đi vay người khác.”


Nói rồi, cô ta dứt khoát cúp máy.

Tôi nghe tiếng tút tút mà lòng thấy nhẹ nhõm.


Tới nước này rồi, cô ta vẫn còn mặt dày đòi tiền tôi, đúng là ghê tởm đến cực điểm!


Tôi từng gặp người tham, nhưng người vừa tham vừa ác như cô ta thì lần đầu.


Vì muốn diễn tròn vai, tôi đặt vé máy bay cho bố mẹ, tiễn họ ra sân bay.


Bố tôi làm việc bận rộn quanh năm, gần như không có thời gian nghỉ ngơi.


Lần này coi như cho ông bà thư giãn, đi chơi cho khuây khỏa.


Sau khi tiễn bố mẹ lên máy bay, tôi đến bệnh viện.


Chỉ một ngày không gặp, Lý Huyên đã tiều tụy hẳn đi.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ nhất chính là, tôi thấy bạn trai của mình, Hạ Tuấn Phong!


Không, phải nói là: bạn trai cũ.


Hai người họ rõ ràng không ngờ tôi sẽ tới, vừa thấy tôi liền liếc mắt nhìn nhau đầy chột dạ.


Hạ Tuấn Phong vội vàng nói:

“Giờ Lý Huyên không ai chăm, cũng không có tiền.”


“Trước đó anh trót nhìn thấy thân thể cô ấy, nên phải chịu trách nhiệm.”


“Hơn nữa, chúng ta cũng chia tay rồi!”


Anh ta trừng mắt nhìn tôi:

“Em chẳng có tư cách chỉ trích anh!”


Lý Huyên vội chắn trước mặt anh ta:

“Chị Nhiên Nhiên, là em gọi anh Tuấn Phong tới giúp em.”


“Anh ấy còn cho em mượn tiền. Nếu chị không hài lòng thì hãy trách em!”


Tôi nhíu mày. Thật khó hiểu khi hai người họ phản ứng như thể tôi vừa b ó p c ổ họ vậy, trong khi tôi còn chưa nói gì cơ mà.


Chưa gì đã lộ bài như thế.


“Tôi không trách hai người.”


“Tôi chỉ đến thăm bác gái.”


“Các người hoảng hốt như vậy, chẳng lẽ thật sự đã qua lại sau lưng tôi từ trước rồi?”


Tôi vừa nói xong, cả hai lập tức lắc đầu như trống bỏi:

“Không, không có đâu! Đừng nghĩ linh tinh!”


“Nhưng chúng ta đã chia tay rồi, tôi có quyền theo đuổi hạnh phúc mới chứ.”


Tuấn Phong cười đắc ý, nhưng ngay giây sau, bác sĩ đẩy cửa bước vào…

 

Bác sĩ bước vào, vẻ mặt đầy thương tiếc:

“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

 

8


“Cái gì?”

Lý Huyên lập tức không đứng vững, ngất xỉu trong lòng Hạ Tuấn Phong.


Nhân lúc bác sĩ giải thích, tôi cũng biết được nguyên nhân cái chec của mẹ cô ta.


Bà ấy đột ngột bị lên cơn hen suyễn, lúc đưa đến bệnh viện thì tình trạng hô hấp đã cực kỳ nguy kịch. Cộng thêm việc trì hoãn thời gian vì đi vay tiền, dẫn đến t ử v o n g sớm hơn dự kiến.


Lý Huyên vừa khóc vừa gào, còn ở phòng bên cạnh cũng vang lên tiếng một người đàn ông đau khổ:

“Mẹ ơi! Mẹ đừng chec mà!”


Tôi nhìn sang, trùng hợp làm sao, chính là lão hàng xóm bien thai của quản gia nhà tôi, tên là Vương Bá.


Ông ta khóc lóc ầm ĩ khiến ai cũng quay lại nhìn, kể cả Lý Huyên.


Tôi cười nói với cô ta:

“Người đó là hàng xóm cũ của quản gia nhà chị đấy.”


“Không phải loại người tốt lành gì.”


Nói xong, tôi vỗ đầu ra vẻ chợt nhớ:

“Nhắc đến ông ta, chị phải xin lỗi em một chuyện.”


Sắc mặt Lý Huyên lập tức tái mét, mắt nhìn chằm chằm vào hộp quà bí ẩn còn chưa mở trong túi áo ông ta, rồi lại nhìn về phía tôi:

“Xin lỗi? Chị xin lỗi chuyện gì?”


Tôi kéo giãn khoảng cách, đứng bên cạnh bác sĩ rồi nói:

“Hôm đó sau khi em rời khỏi nhà chị, người đàn ông đó có đến chơi.”


“Ông ta trộm mất bộ hộp quà bí ẩn mà em tặng chị.”

“Chị sợ em giận nên không dám nói.”


“Giờ em cũng thấy rồi, chị không giấu nữa.”


“Chị…”

Vừa dứt lời, Lý Huyên phun thẳng một ngụm máo, sau đó ngất xỉu hoàn toàn.


Tình trạng của Hạ Tuấn Phong cũng không khá hơn. Anh ta run rẩy đỡ lấy cô ta rồi quay sang hỏi tôi:

“Nhiên Nhiên… những lời em nói… là thật sao?”


Tôi nhún vai vô tội:

“Dĩ nhiên rồi.”


“À đúng rồi, từ giờ chuyện giữa hai người đừng làm phiền tôi nữa.”


Nói xong, tôi quay đầu rời khỏi bệnh viện, ra sân bay.

Tôi tới đúng nơi bố mẹ đang đi nghỉ dưỡng, định tạo một bất ngờ cho họ – cũng coi như tự thưởng cho mình sau bao biến cố.


Trong thời gian đó, Hạ Tuấn Phong liên tục nhắn tin xin lỗi và cầu xin tôi quay lại.


“Nhiên Nhiên, anh biết anh sai rồi. Anh với Lý Huyên thật sự không có gì cả!”


“Dù em không tin anh, em cũng phải tin cô ấy chứ?”

“Cô ấy chẳng có tiền, cũng chẳng có tài, sao anh lại thích cô ta được?”


“Người anh yêu là em mà!”


Tôi chẳng thèm đọc tin nào. Cuối cùng vì phiền quá, tôi chặn anh ta luôn.


Tất nhiên, Lý Huyên cũng nhắn tin.

“Chị Nhiên, chuyện hộp quà bí ẩn em không trách chị đâu, em mua bộ mới cho chị rồi.”


“Chị đang ở đâu vậy? Không ở nhà sao?”


“Bao giờ chị về? Em có thể chờ mà!”


Ban đầu tôi không đáp, cô ta còn gọi tôi là “chị gái thân yêu”, nũng nịu.


Nhưng khi mất kiên nhẫn, cô ta lộ nguyên hình:

“Con đ* kia, mày dựa vào đâu mà sinh ra đã sung sướng, giàu có?”


“Tao ghét mày! Mày đáng chec!”


“Bạn trai mày tao từng có rồi, mày tức chec chưa?”


“Những gì mày có, tao cũng có thể có!”


Tôi cười nhạt, vạch trần cô ta:

“Hộp quà bí mật cô tặng, tôi cố tình đưa cho người đó đấy.”


“Cô muốn cướp cuộc sống của tôi sao?”


“Nằm mơ đi! Loại người như cô, chỉ xứng sống trong cống rãnh bẩn thỉu thối tha thôi!”

Rồi tôi chặn luôn cô ta.


Dù vậy, cô ta không bỏ cuộc, liên tục đổi số gọi điện làm phiền tôi.


Vừa bị tôi cắt đứt, vừa bị Hạ Tuấn Phong ép trả tiền.

Nhưng Lý Huyên nào có tiền?


Khi tôi còn giúp đỡ, cô ta tiêu xài hoang phí. Giờ không còn ai hỗ trợ, lấy đâu ra tiền trả nợ?


Hai người cãi nhau lớn, rồi Hạ Tuấn Phong nghĩ ra cách đê tiện hơn:


Anh ta gửi ảnh nóng của Lý Huyên lên sàn đấu giá ngầm.


Lần đầu, cô ta bị bán cho một lão già với giá mười ngàn.


Đến lần hai, Tuấn Phong định làm lại, nhưng lần này không thành công.


Sau lần đầu, Lý Huyên cảnh giác hơn, không để bị lừa nữa.


Hai người đ á n h nhau dữ dội. Nhưng một cô gái sao đấu lại một người đàn ông khỏe mạnh?


Tuấn Phong tưởng sẽ thắng dễ dàng, nhưng lại quên mất – trong người Lý Huyên giờ có gene của một kẻ bien thai!

Cô ta rút d a o, đ â m ch*t Hạ Tuấn Phong.


Sau đó trốn chạy, nhưng vừa không có tiền, lại chẳng có kỹ năng, làm sao thoát được?


Kết quả, bị bắt và bị tuyên án t ử hình.


Tất cả những chuyện này là cảnh sát kể lại cho tôi – vì tôi là người từng tài trợ cho cô ta, cũng là người thân thiết nhất còn lại.


Cảnh sát nói, Lý Huyên muốn gặp tôi.


Tôi đồng ý.


Lúc gặp lại, cô ta gầy trơ xương, nghe nói còn mắc bệnh lây nhiễm, đầu óc không ổn định, thỉnh thoảng lại phát cơn, thích… cởi đồ.


Nhưng khi thấy tôi, cô ta lại rất tỉnh táo:

“Sao… sao chị biết kế hoạch của tôi?”


Tôi không trả lời câu hỏi, chỉ hỏi ngược lại:

“Tôi đối xử tốt với cô như vậy, sao cô phải hại tôi?”


Lý Huyên ngửa đầu cười, rồi nước mắt tuôn ra:

“Chị tốt với tôi?”


“Cho tiền là tốt sao?”


“Chị nghĩ tôi không biết? Chị tài trợ tôi chỉ để khống chế tôi!”


Nghe xong, trong lòng tôi chỉ còn lại sự kinh ngạc – không ngờ cô ta lại méo mó đến thế.


Nhưng cũng chẳng sao. Dù sao thì – kết cục đang chờ đợi cô ta chính là t ử hình.


Ra khỏi trại giam, tâm trạng tôi vô cùng thoải mái.

Tôi tin – tương lai của tôi, sẽ chỉ ngày càng tốt đẹp hơn.


Hết

 

Loading...