Huấn luyện phản công - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-09 23:01:39
1
Dù trời sinh thể , nhưng Ôn Chi Kiều cực kỳ cưng chiều trong nhà họ Ôn.
Cho nên chỉ cần vui, chẳng ai dám hó hé nửa lời.
Tôi khung cửa, về phía .
Nếu trong nhà họ Ôn còn ai thể trị , thì chỉ đang trong góc phòng .
Anh cả nhà họ Ôn — cũng là song sinh của Ôn Chi Kiều — Ôn Thì Duệ.
“Anh , giúp em .”
Ôn Chi Kiều làm nũng với trai, dấu :
“Em thích Tuyên Ninh, nếu cưới kiểu phụ nữ như , đời em xem như xong .”
“Cô còn bá đạo hơn cả mẹ, chuyện gì cũng quản em, em cưới một bà mẹ về nhà !”
Những mặt, ngoại trừ thân cận của nhà họ Ôn, hiếm ai học ngôn ngữ ký hiệu vì .
Cho dù là để lấy lòng, cũng chỉ hiểu vài câu đơn giản.
Nên những gì Ôn Chi Kiều dấu, phần lớn mọi ở đây đều hiểu nổi, chỉ Ôn Thì Duệ là nắm rõ.
Ôn Thì Duệ ngẩng đầu, .
Hai gương mặt giống như đúc, nhưng ánh mắt và khí chất trái ngược.
Nếu Ôn Chi Kiều là một con công nhỏ biết buồn lo, thích gì làm nấy, ngây thơ bồng bột.
Thì Ôn Thì Duệ chính là con sói nhà họ Ôn thuần dưỡng — lạnh lẽo, âm trầm, cao cao tại thượng, khinh đời bằng nửa con mắt.
Anh nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn tay, đứa em ngu ngốc:
“Vậy em ? Hủy bỏ hôn ước ?”
Nếu thể hủy bỏ, thì mối hôn sự đã chẳng tồn tại từ mười mấy năm .
Tôi cứ tưởng chỉ là Ôn Chi Kiều than vãn như mọi khi, vốn đã quen , nên cầm ly rượu chuẩn rời .
Không ngờ, khoảnh khắc tiếp theo, thấy mắt sáng rực, chìa tay :
“Không cần hủy .”
“Dù gì lễ cưới cũng còn nửa năm nữa.”
“Em từng thấy bản lĩnh của , chi bằng… giả làm em, giúp em thuần hóa Tuyên Ninh một chút.”
“Tốt nhất là biến cô thành giống Trinh Trinh, đến lúc đó, em sẽ miễn cưỡng cưới cô .”
Ôn Thì Duệ giơ tay, nhẹ nhàng vỗ mặt :
“Nếu , em cưới luôn Trinh Trinh ? Cần gì tốn công sức như ?”
Ôn Chi Kiều nhíu mày, gượng:
“Không .”
“Ông nội với ba mẹ mà biết, chắc đánh chết em mất.”
“Hứa Trinh thì nuôi chơi thì , cưới hỏi thì thôi , môn đăng, hộ đối.”
Nói thật thì, những lời , chẳng thấy giận chút nào.
Chuyện Ôn Chi Kiều thích nữ sinh nghèo đã còn là chuyện mới lạ.
Từ khi đính hôn, đã đưa cô các buổi tiệc tùng.
Có lẽ là để cho thấy, biết khó mà lui.
Đã vài lần, trắng trợn vì Hứa Trinh mà làm bẽ mặt.
Chiếc váy chọn, chẳng chẳng rằng đưa cho Hứa Trinh thử.
Cậu biết bao giờ mặc đồ khác đã mặc qua.
Trong buổi đấu giá, mua một sợi dây chuyền làm quà tặng, cũng tiện tay tặng luôn cho Hứa Trinh chơi.
Tôi từng nghĩ, chắc yêu Hứa Trinh đến .
Hóa , con công nhỏ còn lạnh lùng hơn bất kỳ ai.
Tôi chỉ tò mò một điều:
Người trai từ nhỏ đã chiều em hết mực, gần như thể vì em mà chết — Ôn Thì Duệ — liệu sẽ thật sự đồng ý với yêu cầu vô lý ?
Tôi đưa mắt , mang theo vẻ dò xét.
Dù mặc vest kín đáo, nhưng thân hình cao ráo mạnh mẽ vẫn toát khí thế áp bức.
Anh giơ tay chỉnh cà vạt, vai áo căng chặt, xương quai xanh lộ nơi cổ áo sơ mi…
Tôi lắc đầu.
Tên ngốc Ôn Chi Kiều , đáng lẽ nên là hiểu rõ trai nhất.
Anh là kiểu cực kỳ nguyên tắc.
Bấy nhiêu năm nay, ngoài công việc, từng dính líu gì đến phụ nữ.
Anh lấy kinh nghiệm để giả vờ là hợp với ?
2
Tôi cứ tưởng, Ôn Thì Duệ sẽ nghiêm khắc từ chối.
Thế nhưng giây tiếp theo, thấy trầm ngâm một lúc, nghiêm túc hỏi:
“A Kiều, em chắc chắn chứ?”
Ôn Chi Kiều như hỏi trúng điểm yếu, nhất thời phản ứng kịp.
Ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, hỏi một lần nữa:
“Để đóng giả em, sống cùng Tuyên Ninh suốt nửa năm, em chắc chắn chứ?”
Ôn Chi Kiều thấy do dự, liền vội vàng giải thích:
“Em và Tuyên Ninh, chúng em từng làm gì cả, em .”
“Nên lúc ở cùng cô , cũng cần lo mấy chuyện thân mật. Nếu cô yêu cầu gì quá đáng, cứ từ chối là , đơn giản thôi.”
Ôn Thì Duệ , khó hiểu khẽ một tiếng.
Ngoài dự đoán của , đáp:
“Được, giúp em.”
Tôi siết chặt ly rượu, khẩy một tiếng theo bản năng.
Quả nhiên, Ôn Thì Duệ yêu thương đứa em đến cực điểm.
Ngay cả chuyện cúi , hy sinh bản thân, cũng chút do dự mà đồng ý.
Ôn Chi Kiều qua trong phòng, vẻ yên lòng.
Tôi tưởng đang lo chuyện Ôn Thì Duệ giả câm lộ sơ hở.
Ai ngờ đột nhiên phịch xuống, yên tâm hỏi:
“Anh , sẽ thích Tuyên Ninh đấy chứ?”
“Nửa năm , trả cô cho em. Người kết hôn với Tuyên Ninh, chỉ thể là em.”
“Anh nhớ kỹ điều , ?”
Cậu lẽ nên chắc chắn 100% mới .
Dù gì Ôn Thì Duệ vốn là máu lạnh, trong lòng từng chứa nổi bất kỳ ai.
Ngay cả sự nuông chiều cực độ với em , cũng là vì áy náy nhiều năm mà .
Ôn Thì Duệ đáp thế nào, hứng thú.
Tôi xoay rời .
Đối với , gả cho ai cũng chẳng khác gì.
Chỉ cần đối tượng liên hôn là nhà họ Ôn, thế là đủ.
Đã , bọn họ chơi…
Tôi cũng ngại cùng họ chơi đến cùng.
Tôi xem, đến cuối cùng của ván cờ …
Ai sẽ là kẻ chết tay ai.
3
Hôm , tin Ôn Thì Duệ đã nước ngoài, sẽ ở đó ít nhất nửa năm.
Không ngoài dự đoán, thực sự nước ngoài bây giờ chắc chắn đã đổi thành Ôn Chi Kiều.
Dù Ôn Thì Duệ thường ngày ít , nhưng tuyệt đối một kẻ câm thật sự.
Nhỡ một ngày bắt gặp, sẽ khó che giấu. Vì thế, nước ngoài vẫn là phương án an nhất.
Khoảng 10 giờ tối, trong phòng khách của biệt thự, kiên nhẫn chờ đợi.
Căn biệt thự là nhà họ Ôn đã mua cho và Ôn Chi Kiều từ khi đính hôn.
Chỉ là, Ôn Chi Kiều gần như từng đặt chân đến đây.
Cậu sai, là tính cách mạnh mẽ, với những thứ thuộc về , luôn khát khao kiểm soát cực kỳ mãnh liệt.
Từ năm 5 tuổi đã sống cùng Ôn Chi Kiều, và từ nhỏ đã biết, sẽ gả cho .
Tôi đương nhiên xem là của riêng .
Khi lớn lên, từ các mối quan hệ xã giao, sự nghiệp cho đến gu ăn mặc của , đều nhịn mà can thiệp, thuần hóa .
Tôi biến thành một chồng sinh là để dành cho .
Lúc nhỏ, còn ngoan.
Tôi bảo uống nước 26 độ, thì nhất định sẽ dám uống nước 20 độ.
Đáng tiếc là khi lớn lên, con công nhỏ bắt đầu phản kháng.
Và đủ tự tin để làm điều đó.
Vì nhà họ Ôn là chỗ dựa vững chắc của .
Cậu thể nuôi chim hoàng yến, thể cố tình ăn mặc thành kiểu trai tóc vàng mà ghét, cũng thể tự do những chốn ăn chơi xa hoa.
Khi còn đang suy nghĩ làm đối phó…
Cửa biệt thự vang lên tiếng nhập mật mã.
Cửa mở, ngẩng đầu lên — đúng lúc chạm mắt với đàn ông bước .
.
Tôi thầm trong lòng.
Ôn Chi Kiều luôn thói quen bước chân trái .
Thế nhưng chẳng gì, chỉ lặng lẽ Ôn Thì Duệ đang mắt .
Tôi tò mò, định dùng cách nào để huấn luyện thành một Hứa Trinh ngoan ngoãn răm rắp, coi Ôn Chi Kiều là cả bầu trời.
“Về trễ ?”
Tôi khoanh tay , lười biếng hỏi.
Đối mặt với chất vấn của , hề giống Ôn Chi Kiều — sẽ đảo mắt khinh bỉ tức giận phản bác rằng chẳng tư cách quản lý.
Anh chỉ khựng một chút, lặng lẽ đưa tay dấu:
“Không cần cô quản.”
Học ký hiệu khá trôi chảy đấy.
Nghe khi Ôn Chi Kiều học ngôn ngữ ký hiệu, Ôn Thì Duệ cũng học cùng.
lẽ vì quen với thân phận mới, khi dấu xong chằm chằm.
Ôn Chi Kiều với ?
Con công nhỏ từng dám như .
Mỗi lần , sẽ lập tức né tránh, khinh thường dấu:
“Bớt dụ dỗ , chiều cô .”
Cậu lúc nào cũng nghĩ rằng đang thèm khát .
Cứ như chỉ cần gật đầu chịu xuống, sẽ cam tâm tình nguyện chết vì .
Ừ, phủ nhận từng nhiều lần lột sạch tên câm nhỏ đó.
Dù gì cũng là của , sớm muộn gì cũng hưởng, thì hưởng sớm một chút .
Tôi vỗ vỗ chiếc ghế sofa bên cạnh, kiêu ngạo ngẩng cằm:
“Lại đây.”
Trước khẩu khí lệnh của , Ôn Thì Duệ chẳng phản ứng gì — tiếp nhận , thậm chí còn chẳng thấy vấn đề gì.
Tôi đưa mắt dõi theo , cho đến khi xuống, đánh giá từ đầu đến chân.
Không hiểu , kiểu tóc nhuộm vàng và khuyên tai gương mặt Ôn Thì Duệ khiến càng thêm chán ghét.
Tôi cau mày, buột miệng:
“Tôi bao nhiêu lần , thích cái kiểu .”
“Tóc của , khuyên tai, cả màu sắc quần áo nữa — chán đến mức chẳng gợi nổi chút ham nào.”
Nếu là đây, Ôn Chi Kiều nhất định sẽ phá lên, tay dấu cực nhanh:
“ đấy, ông đây mặc là để phòng cô đấy.”
Còn Ôn Thì Duệ chỉ lạnh nhạt cúi đầu, bản thân một lượt, lúng túng bắt chước:
“Cô thích … liên quan gì đến ?”
Câu giống hệt, chỉ là khi phát từ thiếu mất vài phần khí thế.
Tôi xoay đầu , tiếp tục thử nữa.
Dù cũng còn nhiều thời gian.
Tôi sẽ từ từ chơi với … đến khi thuần phục .
4
Những ngày đó, Ôn Thì Duệ đều trở về biệt thự đúng giờ như định kỳ, bất kể nắng mưa.
Khác với Ôn Chi Kiều, biết làm nhiều việc.
Bữa cơm hương vị tệ, một bó hoa đặt bàn ăn mỗi ngày, đôi khi là vài món trang sức nhỏ tinh xảo bất chợt xuất hiện.
Tôi nghi ngờ.
Chẳng lẽ là định đổi chiến lược, dùng dịu dàng mềm mỏng để làm cảm động?
, điều đó cũng ảnh hưởng đến việc tiếp tục soi xét và huấn luyện ngừng nghỉ.
Ánh là một thứ quyền lực vô hình.
Tôi luôn cố ý hoặc vô tình chằm chằm cách ăn mặc của Ôn Thì Duệ, tỏ rõ sự bất mãn trong ánh mắt.
Cuối cùng, đến lần thứ ba thì xảy thay đổi.
Tối hôm đó khi trở về, cả con như biến thành một phiên bản khác.
Tóc đen thuần rũ xuống trán, che phủ hàng chân mày sắc nét.
Trên vành tai còn khuyên, ngay cả màu sắc vest và cà vạt cũng hợp gu .
Lúc bước từ phòng tắm, chân trần dẫm lên nền gạch mát lạnh.
Chiếc áo choàng tơ lụa mỏng manh đủ che hết đường cong cơ thể, đôi chân trắng dài lấp ló lớp vải mờ, mà cao hơn nữa — hai nụ đào nhô lên lớp áo, rõ mồn một.
Ôn Thì Duệ nơi huyền quan, ánh mắt vô thức lướt qua , lập tức .
Tôi ngẩng đầu , đưa tay kéo cổ xuống, hôn lên môi :
“Ngoan lắm, thích kiểu của .”
Gần đây thưởng cho như .
Chỉ cần làm vui, sẽ thưởng.
Có khi là một cái hôn, khi là bắt giặt tay đồ lót của , khi là cho phép bên mép giường .
Anh luôn lặng lẽ làm theo, một lời oán thán.
đây là lần đầu tiên hôn môi .
Anh thân khẽ run, như nghĩ tới điều gì đó, liền đẩy .
Tôi vui :
“Anh như làm hài lòng. Lại đây, hôn .”
Yết hầu Ôn Thì Duệ khẽ chuyển động, cúi mắt , trong đôi mắt là một mảnh u tối quẩn quanh.
Anh hôn xuống ngay, mà khom tìm một đôi dép, đặt mặt .
Rồi quỳ một chân xuống, nâng chân lên, cẩn thận mang dép cho .
Sau đó, dậy, hai tay nâng mặt lên.
Nụ hôn rơi xuống như một cơn bão, cuồng loạn mà mãnh liệt, như nuốt chửng tất cả, mang theo cả khát vọng cũ kỹ và dục vọng mục nát.
Khoảnh khắc , gần như thể xác định suy đoán mấy hôm nay của —
Ôn Thì Duệ đang quyến rũ .
Chẳng hạn như khi bỏng tay, để lộ phần cơ bụng săn chắc ngoài, bộ dạng đáng thương, tìm thuốc, chỉ đợi mắng bôi thuốc cho .
Dùng ngôn ngữ ký hiệu, ánh mắt đầy mong đợi , nhưng thể gì, y như một con thú cưng đang đợi phần thưởng.
Ôn Thì Duệ buông , lặng lẽ một cái, xoay phòng tắm.
Điện thoại của khóa, đặt bàn.
Màn hình hiện liên tiếp tin nhắn — gửi là Ôn Chi Kiều.
Tôi mở xem, vài giây hiện thêm một tin.
“Anh , ? Tuyên Ninh dễ xử đúng ? Cô kiểm soát ghê lắm, nhất định để cô toại nguyện.”
“Cô bảo hướng Đông, nhất định rẽ sang Tây.”