Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Huấn luyện phản công - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-09 23:01:42

12

Từ hôm đó, Ôn Thì Duệ còn chủ động nhắc đến chuyện kết hôn nữa.

Cũng dùng bất kỳ thủ đoạn nào để thúc ép .

Tôi giữ đúng lời, rời khỏi đất nước một thời gian, ở Paris khá lâu.

Mọi đều cho rằng nước ngoài là vì giận chuyện nhà họ Ôn đổi đính hôn.

Thời gian trôi qua, ngay cả Ôn Thì Duệ — luôn chắc chắn mọi thứ — cũng bắt đầu dao động.

Thỉnh thoảng, sẽ xuất hiện lầu căn hộ lúc nửa đêm, đó chờ như một thói quen.

“Lúc đó, nghĩ cách nào hơn.”

Anh cúi đầu, thân hình cao lớn khom :

“Nếu em thấy vui, thể cho biết… Tôi nên làm gì để bù đắp?”

Tôi trả lời, chỉ lạnh nhạt :

“Ôn Thì Duệ, vẫn quyết định… nên lấy .”

Đây là lời thật lòng.

Tôi đã tính toán lâu, lấy — rõ ràng là lựa chọn tối ưu nhất hiện tại và cả tương lai.

lựa chọn tối ưu… đã là lựa chọn nhất?

Anh mím môi:

“Không cả. Tôi thể đợi. Đợi đến khi em nghĩ kỹ.”

Sau đó, xuất hiện ngày càng thường xuyên.

xuất hiện, vẫn luôn cảm nhận dấu vết của ở Paris.

Một đóa hồng nơi góc phố.

Tiếng xe chuyển bánh lúc 4 giờ sáng.

Chiếc bánh sinh nhật khó ăn…

Ôn Thì Duệ là từng yêu.

Cũng biết yêu là gì.

Anh chỉ biết dùng dây trói bản thân thật chặt, đó hỏi han gì mà buộc đầu sợi dây cổ tay em.

Rồi dịu dàng với em:

“Không , em thể bất kỳ , chỉ cần… đừng thả tay.”

Có lúc, tâm trạng , sẽ cho phép căn hộ nhỏ của .

Căn hộ lớn.

Hai chữ “ đây” của còn kịp phát hết, đã bước tới .

Tôi cúi mắt, gương mặt đẫm mồ hôi của Ôn Thì Duệ, giọng điệu như lệnh, nếu sống — dám chết.

Tôi nâng mặt lên, ngữ khí hồn nhiên nhưng tàn nhẫn:

“Nhịn . Không động đậy, thấy ?”

Anh ngoan ngoãn đến kỳ lạ, lập tức gật đầu:

“Được.”

Rất đột ngột, những trống và mất kiểm soát mà từng trải qua với Ôn Chi Kiều…

Giờ đây lấp kín, chừa một kẽ hở.

Trong bóng tối, khẽ nở nụ .

Tôi sai.

Tôi chỉ là… đã chọn nhầm mà thôi.

13

Trước ngày cưới, Ôn Chi Kiều vượt rào đến tìm .

Cậu giờ đã biết điều hơn nhiều, còn là con công trống lúc nào cũng vênh váo ngẩng đầu nữa.

Nhắc đến Ôn Thì Duệ, thật:

“Tôi thể…”

Tôi vốn định , thể nào khác , đá , chọn là chuyện sớm muộn.

tức tối hiệu:

“Tôi biết, trách em. Là Ôn Thì Duệ biết hổ, là quyến rũ em, dụ dỗ em, lúc đầu em cũng là lừa thôi.”

“Người như , chẳng từ thủ đoạn, em thực sự lấy ?”

“Tôi quên mất, tất cả là của . Đến bước , em cũng chẳng còn lựa chọn.”

Tôi im lặng một lát — thật ngờ danh tiếng của giờ đã đến mức .

“Nếu như lúc làm chuyện đó… thì chúng sẽ thành thế ?”

Tôi thẳng , khách khí:

“Cậu còn mặt mũi mà hỏi câu đó ?”

Những chuyện trong quá khứ, bất kỳ chuyện nào trong số đó, đều thể tha thứ.

Cậu tái mặt, còn dũng khí hỏi tiếp.

Tôi lặng lẽ theo bóng lưng khuất khỏi tầm mắt.

Những năm tháng từng gắn với Ôn Chi Kiều, và chỉ thuộc về , mười mấy năm qua…

Đến đây là chấm hết.

Dưới màn kịch lớn , Hứa Trinh nhà họ Ôn sa thải, xem như kết thúc.

Sự của cô nhỏ bé đến mức đáng nhắc đến.

Không ai quan tâm một con kiến dẫm gãy chân.

Lễ cưới lần hề lặng lẽ, tất cả trong giới cần đến đều đã đến.

Là Ôn Thì Duệ cố tình như thế, cũng ngăn cản.

Dưới sân khấu là cha mẹ , thể họ vui, nhưng chẳng để tâm.

Một lần đường đường chính chính tuyên bố mọi — với , như đã đủ .

Thời gian trôi nhanh, nhanh đến mức khiến phân biệt là hiện thực, là ảo giác.

Nhanh đến mức hiện tại, Ôn Chi Kiều vẫn ngừng dùng ngôn ngữ ký hiệu phẫn nộ tố cáo:

“Anh là tên khốn.”

Và mẹ của họ, rốt cuộc cũng bừng tỉnh:

“Mẹ con chúng tính kế .”

Hôm đó, như thường lệ cúi xuống, buộc dây cặp cho cô bé cao tới đầu gối.

Rồi con gái chạy vụt cửa học.

Anh cuối cùng cũng nhịn , mở miệng hỏi:

“Tuyên Ninh, em từng yêu ?”

Người phụ nữ bên cạnh — sự ưu ái của năm tháng, đã trở nên dịu dàng và trưởng thành hơn nhiều — chỉ liếc một cái.

“Con gái đã bốn tuổi , còn hỏi mấy chuyện trẻ con đó, thấy hợp lý ?”

Cô vẫn như cũ — trả lời.

Không là yêu, cũng yêu.

Chỉ để một giãy giụa trong đau khổ.

Không .

Anh tự an ủi như thế.

Cả đời , cuối cùng vẫn là kẻ thắng cuộc.

[Kết] – Ôn Thì Duệ

“Thì Duệ, giành đồ với em trai.”

“Thì Duệ, nếu em trai xảy chuyện gì, mẹ sẽ tha thứ cho con.”

Thì Duệ, nhường nhịn em trai.

Thì Duệ, là vì con ngoan trong bụng mẹ, nên em trai mới thành như , đời con phụ em trai, biết ?

Ôn Thì Duệ, từ khi hiểu thế nào là yêu, đã biết bản thân yêu.

Mẹ họ sống cao sang, nhưng tự tay chăm chút cho Ôn Chi Kiều, còn mọi thứ của — chỉ bảo mẫu.

Mẹ dạy dỗ em trai từng chút một, ngay cả vị trí của chiếc trâm cũng chỉnh sửa cẩn thận.

Vì thế học theo sự nghịch ngợm của Ôn Chi Kiều, kẹp trâm lệch xuống túi áo, nhỏ giọng :

“Mẹ ơi, trâm của A Duệ cũng lệch .”

Mẹ chỉ liếc qua:

“Đâu ? Kêu dì giúp con coi , đừng gây chuyện.”

Khi , còn nhỏ lắm, nghĩ mãi, cuối cùng nghĩ một cách.

Chỉ cần biết , mẹ sẽ yêu , thì… cũng thể chuyện.

Hôm đó, một buổi chiều như trong mơ.

Cho đến khi phát hiện, chào đón là cơn thịnh nộ kinh hoàng của mẹ.

“Ôn Thì Duệ, con hư đốn đến thế?”

“Con còn nhỏ mà đã bụng đầy mưu mô, ai dạy con thế hả?”

Anh

Anh chỉ — mẹ cũng quản một chút mà thôi.

Sau , học cách khác.

Chỉ cần đối xử với em trai, mẹ sẽ để mắt đến nhiều hơn.

Vậy thì cho nó hết , Ôn Chi Kiều gì, làm gì — đều .

Năm 5 tuổi, Tuyên Ninh thích viên kẹo của Ôn Chi Kiều.

Anh lưng họ, :

“A Duệ cũng kẹo, thể cho em hết.”

Lúc đó ai cho biết — thứ Tuyên Ninh thích, bao giờ là viên kẹo đó.

Tuyên Ninh giỏi thay đổi sắc mặt, từ nhỏ đã như .

Khi đối diện với Ôn Chi Kiều, cô dịu dàng đáng thương như mèo búp bê.

gặp thì thờ ơ, ngoài Ôn Chi Kiều , cô chẳng quan tâm ai thích .

Khi tâm trạng cô tệ, cô chuyện tệ:

“Mẹ dạy ? Con trai mang giày như thế, chết .”

Anh nghiêng đầu, ngoan ngoãn chờ cô lệnh:

“Vậy… em xem nên mang giày gì, mới ?”

Cô hiếm khi cho biết nên làm gì — trừ khi đang vui.

Cô thích nhất là xoay quanh Ôn Chi Kiều.

Khi cực đoan nhất, cô như chẳng lấy chút cảm giác an nào, bắt Ôn Chi Kiều mở định vị, bắt in ảnh cô mặt dây chuyền đeo cổ, bắt dẫn bạn bè đến để cô kiểm tra từng .

Ai cũng , Tuyên Ninh là mạnh mẽ, sớm muộn gì Ôn Chi Kiều cũng chịu nổi cô.

Ham chiếm đoạt, khoảnh khắc đó, bùng nổ điên cuồng.

Có lúc, ghen với Ôn Chi Kiều đến phát điên.

Rõ ràng cùng một gương mặt, tại ai cũng thích ?

Tại ai cũng yêu ?

Anh như một con rắn độc, ẩn lâu, rình rập chờ thời.

Không cần đạo đức, tội .

Từng bước từng bước nhường đường cho Ôn Chi Kiều suốt bao năm…

Chỉ để đổi lấy một lần — đường đường chính chính mà cướp .

Người ngoài rõ sự thật, cẩn trọng khuyên :

“Dưa hái ép sẽ ngọt, Tuyên Ninh thích .”

Vậy thì ?

Dưa hái ép chín tự nhiên, quan trọng.

Chỉ cần ai cũng biết — quả dưa là của , là đủ.

Tuyên Ninh hợp với Ôn Chi Kiều.

Ở cạnh , cô sẽ chẳng bao giờ thấy đủ.

thì thể.

Chiếc mặt dây chuyền in ảnh cô mà Ôn Chi Kiều vứt thích.

Tuyên Ninh thích lời.

Mà chuyện lời , giỏi hơn bất kỳ ai.

Còn về chuyện… thích…

Anh tới lui, lo lắng yên.

Không cả.

Ngay cả thằng ngốc như Ôn Chi Kiều mà cô còn yêu suốt bao năm.

Rồi sẽ một ngày, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Kinh ngạc phát hiện, đáng yêu nhất…

Chỉ thể là chú chó tên Ôn Thì Duệ.

(Kết thúc)

Loading...