HƯƠNG HOA MAI TRONG THU LẠNH - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-09-01 21:15:22
Lông mày càng lúc càng cau chặt, quan sát từ khuôn mặt, tình trạng của Thịnh An đế dường như , là phản ứng của xuân dược ? ?
Nghĩ cào cào cánh tay, vỗ vỗ đùi, vuốt vuốt tóc.
Ừm, sạch sẽ thật, sót cái gì, bộ đều lục soát lấy hết .
Người thể giấu cái gì ở , nghĩ đến đầu tiên chính là Cao Văn.
Nhìn vị Thịnh An đế bên cạnh … thèm khát đến mức chảy cả nước dãi.
Cao Văn thể loại trừ, sẽ mạo hiểm với Thịnh An đế, hơn nữa còn dùng cách ngu ngốc như .
Rốt cuộc là ai dùng cách đơn giản đến ngu ngốc ?
Ta còn kịp nghĩ nhiều, Thịnh An đế nhào đến bên , ôm cổ chuẩn cắn.
Làm thể để toại nguyện.
Vừa định đá Thịnh An đế , thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Không kịp nghĩ nhiều, chỉ thể ôm eo , đến gần cửa sổ phía thì dồn sức chân, xoay , dùng lưng phá tan cửa sổ mà lao .
Gần như là , ôm Thịnh An đế khỏi cung điện, thì một giây phá tung cửa lớn.
Ta thể ở đây lâu, chỉ thể cõng Thịnh An đế lên, dùng khinh công nhanh chóng đến Thái y viện.
Lưng bắt đầu đau nhói, siết c.h.ặ.t c.h.â.n Thịnh An đế, trong lòng chỉ một suy nghĩ:
Có hủy hoại Tạ Hàn Diệp, là đầu tiên đồng ý.
Đợi đến khi vở kịch kết thúc và chuyện giải quyết, đến sáu giờ sáng, chân trời bắt đầu hửng sáng.
Ta quỳ mặt Tạ Hàn Diệp, dám ngẩng đầu , nhưng thể cảm nhận , ánh mắt của vẫn luôn dừng ở gáy .
Nơi đó, là mái tóc dài cố ý buông xõa xuống khi búi tóc . Chỗ che , để lộ những vệt đỏ lấm tấm.
Triều đại thịnh hành kiểu tóc như , nhưng chỉ thể như , để tránh cho nhàn vương và Thẩm thái phi cơ hội tay.
Vẻ mặt của Tạ Hàn Diệp biến đổi khôn lường, như vui mừng, ưu sầu.
Im lặng lâu, ngay khi tưởng cái đầu của khó mà giữ nổi, Tạ Hàn Diệp cất lời: “Ái khanh mau dậy, Thẩm thái phi lắm mưu nhiều kế, trách ngươi , trẫm còn thưởng cho ngươi.
Chẳng qua bây giờ đang là thời kỳ rối ren, phần thưởng tạm thời sẽ ban .”
Ta thể giữ cái mạng là lắm , phần thưởng gì đó, thôi thì bỏ .
Mặc dù , vẫn nửa dậy, tạ ơn nữa mới dám thẳng.
Lúc , hai đầu gối của mất hết cảm giác, nhưng mặt hề biểu lộ , nhiều năm như sớm quen .
Tạ Hàn Diệp đang cúi đầu mặt, trong lúc mơ màng nhớ chuyện xưa.
Người thiếu niên khí phách hăng hái năm đó, biến thành bộ dạng từ khi nào?
À , là hơn hai năm .
Lúc đó mới đăng cơ lâu, một mùa xuân nắng , sư phụ của Mai Hoa qua đời, đó Mai Hoa bắt đầu cố ý vô ý tránh mặt .
Dù gặp mặt cũng vô cùng cung kính, dám vượt quá giới hạn nửa bước. Từng chuyện trò ngớt, giờ trở nên xa lạ, từ lúc trở thành Hoàng đế.
Không vì , trong lòng Tạ Hàn Diệp bỗng dâng lên một luồng khí nghẹn, đối diện với mặt cũng tiện nổi giận.
Chỉ thể tức giận rời khỏi Càn Thanh cung, lên thượng triều.
Ta và Trịnh Tề canh ngoài điện mắt to trừng mắt nhỏ, đều vì Tạ Hàn Diệp đột nhiên nổi giận.
đầy nửa khắc, Tạ Hàn Diệp xám xịt trở .
Nguyên nhân là vì tối qua các đại thần cơ bản đều uống đến giờ Tý mới cung nhân đưa về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/huong-hoa-mai-trong-thu-lanh/chuong-5.html.]
Tạ Hàn Diệp sớm chuẩn y hôm nay nghỉ, thì lấy triều mà thượng?
Ta và Trịnh Tề , dám lúc mà đụng họng súng, trong mắt đều chỉ một ý: ‘Ngươi !’
Tạ Hàn Diệp thu hết biểu cảm của hai chúng trong mắt, dặn dò Trịnh Tề: “Trịnh tổng quản, pha cho trẫm một ly đặc, Mai ngự y thì giúp trẫm mài mực .”
Trong lòng giật , “Trịnh tổng quản khoan .”
Nhanh chóng ngăn Trịnh Tề , giải thích với Tạ Hàn Diệp sự thật.
“Bẩm bệ hạ, thức trắng đêm, lúc nên nghỉ ngơi, chứ uống xử lý công văn, đặc biệt là đặc.”
Tạ Hàn Diệp bộ dạng lo lắng của bật , lúc chắc chắn đang nghĩ gì trong lòng, nếu chắc chắn sẽ ban tội.
câu tiếp theo thực sự khiến mắng .
“Nếu như , Mai ngự y cũng thức trắng đêm, thì cùng trẫm ngủ chung .”
Tạ Hàn Diệp với nụ đầy vẻ trêu chọc, đang đánh cược, cược xem …
‘Ngủ chung cái thằng cha nhà ngươi!’
Đương nhiên cũng chỉ dám mắng trong lòng, vạn dám mặt Tạ Hàn Diệp.
Dù phận khác , vị Đại hoàng tử và y đồng năm xưa thể nữa.
Tạ Hàn Diệp đúng là đồ chó má, cứ như thấy vẻ mặt kháng cự của , sức kéo .
Mặc dù, thôi, cảm thấy vẫn thể cứu vãn .
“Bệ hạ, chuyện cho lắm?”
“Ồ? Lúc nhỏ chẳng chúng từng ngủ chung ?”
Hắn , mới nhớ , hồi còn nhỏ, quả thật từng kéo vị Đại hoàng tử ngủ chung một .
Nụ đầy vẻ trêu chọc mặt gần như sắp tràn ngoài.
Ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bất lực, tìm lời nào để phản bác.
Đối mặt với chiếc giường sắp đến gần, chống cự theo bản năng.
nghĩ , Tạ Hàn Diệp hề võ công, cũng hề nhắc đến việc cứu như thế nào.
Nếu lúc mà bại lộ, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Chỉ trong chớp mắt do dự đó, kéo đến bên giường.
Cuối cùng, vặn đầu lướt qua trong điện, phát hiện Trịnh Tề ở đó.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Vừa góc giường va khoeo chân, liền ngã thẳng lên giường.
Còn Tạ Hàn Diệp đè nửa , sắp nghẹt thở đến nội thương .
‘Khốn kiếp, Trịnh Tề, đồ sáu mặt! Không võ đức!’
Trong lòng chỉ một suy nghĩ , nội tâm vô cùng sụp đổ.
Lúc , Trịnh Tề chạy ngoài, mồ hôi nhễ nhại, dừng nhịn hắt một cái.
“Ách xì!”
Hít thở thêm hai , mới lau mồ hôi .
“May mà lão phu chạy nhanh, nếu thì ngày mai thấy mặt trời . Cứ tưởng Thịnh An đế sẽ khác tiên hoàng, hóa cũng chỉ là một giuộc!”
Nói lắc đầu, thở dài, “Hai thầy trò kiếp tạo nghiệp gì, mà kiếp gặp hai vị Hoàng đế như …”
Lại về chuyện bên . Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc đó, hề chút cảm giác nào.
Cái gọi là nhất mỹ nam tử của triều đại , còn bằng sư phụ . Dù già, ông vẫn là một nam nhân tuấn mỹ.