Hướng Về Tương Lai Rực Rỡ
Chương 1
1.
“Hôm nay anh hơi mệt, không có tâm trạng.”
Phó Thâm kéo tay tôi xuống rồi xoay lưng về phía tôi.
Hôm nay là là ngày rụng trứng, cũng là thời gian chúng tôi tính có em bé, nhưng bây giờ anh lại từ chối tôi.
Có lẽ cảm thấy hành động của mình có hơi quá đáng, Phó Thâm lại xoay người ôm tôi vào lòng.
Anh hôn lên trán tôi: “Ngoan, ngủ đi.”
Cảm nhận được tiếng hít thở đều đều của người đàn ông, tôi biết giữa chúng tôi xảy ra vấn đề.
Vậy nên ngày hôm sau, tôi có ý tan làm sớm hơn, dự định chuẩn bị bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, tặng cho Phó Thâm một bí mật bất ngờ.
Không ngờ tôi lại nghe thấy anh nói chuyện với bạn tốt Lục Dật Phong của mình.
“Ngày trước đúng là rất yêu Giang Vãn, thấy cô ấy đã không thể kiềm chế được cảm xúc. Nhưng bây giờ, vừa nghĩ đến việc tay cô ấy dính nhiều máu như thế, tôi không nhịn được mà cảm thấy… buồn nôn.”
“Nói tóm lại là chán rồi.”
Lục Dật Phong hững hờ nói.
Phó Thâm không phủ nhận.
“Vậy là cậu có người khác rồi? Tên là Thẩm Hân Nguyệt, đúng không?”
Lần này Phó Thâm không nói gì, cũng im lặng rất lâu.
“Không phải chứ? Đùa thành thật đấy à?”
Phó Thâm bình thản trả lời: “Suýt thôi.”
“Khuyên cậu nên biết giới hạn, trước kia cậu thích Giang Vãn thế nào anh em đều thấy hết. Vì cô ấy mà ngay cả mạng cũng không cần.”
“Đừng có chơi quá mức, đến lúc tự mình tìm đường chết, truy vợ hỏa táng tràng thì không ai giúp được cậu đâu.”
Phó Thâm bật cười một tiếng: “Mười năm thanh xuân của phụ nữ, cậu cảm thấy cô ấy bỏ được sao?”
2.
Lời Phó Thâm nói khiến cả người tôi lạnh cóng, giống như vừa rơi xuống hầm băng.
Tôi nhớ đến chuyện anh từ chối liên tiếp mấy ngày nay.
Hóa ra không phải mệt, chẳng qua là cảm thấy tôi “buồn nôn”.
Hai chữ này đâm vào trái tim tôi như kim châm, khiến tôi đau đến mức khó thở.
Rõ ràng anh biết mười năm thanh xuân quý giá đến mức nào với một người phụ nữ.
Nhưng anh lại xem đó là kế hoạch để làm tổn thương tôi.
Cái tên Thẩm Hân Nguyệt này, tôi có ấn tượng.
Cô ta là thực tập sinh mới đến công ty Phó Thâm.
Tôi còn nhớ rõ, lần đầu tiên khi nhắc đến cô ta, ánh mắt Phó Thâm tràn ngập sự khen ngợi.
Anh nói với tôi, Thẩm Hân Nguyệt bị đánh bại bởi một đối thủ cạnh tranh khác lúc phỏng vấn.
Nhưng cô gái này không chịu thua, không ngừng năn nỉ người phỏng vấn cho mình thêm một cơ hội, thiếu chút nữa còn quỳ xuống khóc.
Tinh thần kiên nhẫn này là thứ mà rất nhiều người trẻ tuổi không có.
Cuối cùng là Phó Thâm thấy cô ta đáng thương, quyết định loại người ưu tú hơn để chọn cô ta.
Khi đó tôi không nhịn được mà nhíu mày:
“Đây không phải là bắt cóc đạo đức sao?”
“Lúc phỏng vấn nên lấy năng lực để làm tiêu chuẩn chứ không phải xem ai đáng thương hơn, như vậy là không công bằng với người khác.”
Phó Thâm hiếm có khi đen mặt lại với tôi: “Sao em làm bác sĩ mà máu lạnh quá vậy? Một chút đồng tình cũng không có. Chắc do lúc trước anh bảo vệ em quá tốt rồi.”
Tôi không vì sự chỉ trích của anh mà nghi ngờ bản thân, vẫn tranh luận với anh như cũ.
Vì chuyện này mà chúng tôi chiến tranh lạnh với nhau một đêm.
Sau đó là Phó Thâm hạ mình dỗ tôi, chúng tôi mới ổn lại.
Nhưng tôi vẫn nhớ rõ cái tên này.
Cũng từ khi đó, Phó Thâm không còn cùng tôi chia sẻ chuyện ở công ty nữa.
Người nào cũng có mong muốn chia sẻ, không muốn chia sẻ với người này thì chính là chia sẻ với người khác.
Hóa ra, tất cả sự thay đổi đều có dấu vết rõ ràng.
3.
Buổi tối tôi đi ngủ sớm, cảm nhận được phần đệm sau lưng hõm xuống.
Vòng tay lạnh lẽo của người đàn ông vòng qua eo tôi.
Tôi cố nén cảm giác buồn nôn, nắm lấy bàn tay đang chuẩn bị đưa vào trong vạt áo mình của Phó Thâm.
Giọng nói lạnh lùng: “Em không thoải mái.”
Phó Thâm dừng động tác lại.
Tôi có thể cảm giác được anh đang rất phấn khích, cố nhịn sẽ rất khó chịu.
Nhưng cuối cùng anh cũng không ép buộc tôi, tri kỷ đắp chăn lên giúp tôi, bản thân thì đến nhà vệ sinh giải quyết.
Còn tiện tay cầm điện thoại đi cùng.
Không biết từ khi nào, mỗi lần Phó Thâm đi vệ sinh sẽ mang điện thoại đi cùng.
Chưa được một lúc sau, điện thoại tôi nhận được thông báo kết bạn mới, nhìn mới thấy là Thẩm Hân Nguyệt gửi.
Tôi hít một hơi, đồng ý kết bạn.
Rất nhanh đã nhận được một ảnh chụp màn hình.
Là ảnh màn hình cuộc trò chuyện của cô ta và Phó Thâm, thời gian hiện rõ là lúc Phó Thâm vào nhà vệ sinh.
Thẩm Hân Nguyệt gửi cho Phó Thâm tên khách sạn và số phòng.
Gửi thêm một tin nhắn khác cho anh: [Em không yêu cầu anh ly hôn, em chỉ hi vọng có thể trao lần đầu tiên của mình cho người đàn ông mình yêu.]
[Nếu như anh không đến em sẽ tùy tiện tìm một người đàn ông nào đó, dù sao không phải anh thì ai cũng vậy. Anh không nên hối hận.]
Phó Thâm chỉ trả lời lại hai chữ: [Chờ tôi.]
Tôi vừa đọc xong, Phó Thâm cũng từ bên trong đi ra.
“Vợ, công ty đột nhiên xảy ra chút chuyện, anh cần phải đến xử lí gấp.”
Lúc trước anh ta thường dùng cớ này để ra ngoài lúc nửa đêm, vì tin tưởng nên tôi chưa từng hỏi gì.
Bây giờ thử suy nghĩ lại, có phải mỗi lần đều là vì đi gặp Thẩm Hân Nguyệt không?
“Em đi với anh.”
Phó Thâm ngẩn người, sau đó dịu dàng cười một tiếng, đi đến xoa đầu tôi: “Không phải em đang không thoải mái sao? Đừng tự dày vò bản thân, em ốm anh sẽ đau lòng.”
“Yên tâm, anh sẽ nhanh quay lại.”
Nói xong cũng không để ý đến tôi mà xoay người ra cửa.
Tôi lặng lẽ lái xe đi theo sau anh ta.
Phó Thâm lái xe rất nhanh, có mấy lần tôi suýt chút nữa mất dấu.
Thẩm Hân Nguyệt đứng trước cổng khách sạn chờ anh ta.
Hai người vừa thấy đã ôm hôn nhau thắm thiết.
Giống như người yêu đã chờ rất lâu mới đến.
4.
Tôi kiềm chế sự chua xót trong lòng, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Thậm chí còn quay lại một đoạn video dài mười mấy giây.
Tôi cứ như vậy nhìn họ đi vào khách sạn.
Sau khi ở trên xe ổn định tâm trạng, tôi gọi điện thoại cho giáo sư Lý từng hướng dẫn mình học cao học.
Bây giờ ông ấy đang ở nước ngoài, bên đó cũng là buổi sáng.
Điện thoại kết nối.
“Thầy, bây giờ dự án nước ngoài của thầy có cần người nữa không?”
Giáo sư Lý ở đầu bên kia ngẩn người, sau đó lập tức vui mừng: “Em nghĩ kỹ chưa? Nếu như là em thì lúc nào cũng cần.”
Trước lúc tốt nghiệp cao học, giáo sư Lý từng nói muốn tôi ra nước ngoài tham gia dự án với ông ấy.
Đối với tôi mà nói, đó là cơ hội vô cùng khó có được.
Nhưng vì Phó Thâm, tôi lựa chọn ở lại.
Những năm này giáo sư Lý vẫn luôn thuyết phục tôi.
Nhưng tôi đều từ chối.
Thật ra trong lòng tôi rất muốn đi.
Bây giờ, cuối cùng cũng có thể không cần kiêng nể gì rồi.
Tôi cũng không hối hận với lựa chọn lúc trước của mình.
Giang Vãn khi đó muốn chạy theo tình yêu.
Giang Vãn hiện tại quyết định hoàn thành giấc mơ của mình.
Đó là quyết định theo những gì trái tim tôi mách bảo.
5.
(*) ngôi ba của nhân vật nam sẽ thay đổi anh/anh ta linh hoạt theo mốc thời gian quá khứ và hiện tại
Cuối cùng, tôi và giáo sư Lý thống nhất một tháng sau tôi sẽ sang bên kia.
Về đến nhà, tôi mở tủ rượu, bắt đầu uống không ngừng.
Còn một tháng nữa là tôi có thể hoàn toàn rời khỏi đây.
Bạn thân Mạc Thư gửi WeChat cho tôi:
[Sao rồi? Bữa tối dưới ánh nến lãng mạn?]
[Mình nói rồi mà, Phó Thâm yêu cậu như vậy, cậu chỉ cần hơi nhún nhường một chút, chắc chắn có thể thành công.]
Tất cả mọi người đều nói Phó Thâm yêu tôi, trước kia tôi cũng cho rằng như vậy.
Hóa ra, khi một người đàn ông muốn giả vờ yêu là có thể lừa được tất cả mọi người.
Nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, tôi chế giễu cười một tiếng.
Đây là công sức Phó Thâm đi giao đồ ăn ba tháng để mua cho tôi.
Lúc đó anh và bạn vừa lập nghiệp không lâu, tất cả tiền đều ném hết vào công ty.
Vì để mua cho tôi một chiếc nhẫn đàng hoàng, ban ngày anh làm ở công ty, buổi tối thì đi ship đồ ăn.
Mỗi ngày ngủ chưa đến ba tiếng.
Có lần vì quá buồn ngủ mà ngủ quên trên xe, cả người cả xe ngã trên đường.
Cũng may xe đi ngang qua phanh lại kịp thời, nếu không hậu quá khó mà lường được.
Lúc tôi đuổi đến bệnh viện, tay và chân anh đều là máu, quần áo cũng bị nhuộm đỏ.
Nhìn thấy tôi, Phó Thâm lập tức giấu cánh tay bị thương của mình ra sau lưng.
Tôi đỏ mắt hỏi anh vì sao lại làm những việc này?
Anh vụng về lau nước mắt cho tôi: “Đồ ngốc, đương nhiên là muốn cưới em về sớm một chút rồi.”
“Cô gái xinh đẹp như vậy, bị cướp đi thì sao? Đã là của anh rồi, sao anh nỡ nhường em cho người khác được?”
Sau đó chúng tôi kiếm được rất nhiều tiền, kinh tế cũng ngày càng tốt lên.
Tôi vẫn luôn đeo chiếc nhẫn này.
Phó Thâm nói đổi cho tôi một chiếc nhẫn kim cương lớn nhưng tôi từ chối.
Chiếc nhẫn này quý hơn bất kì nhẫn kim cương gì trong lòng tôi.
Nhớ đến dáng vẻ khẩn trương cầu hôn tôi của Phó Thâm, tôi tháo nhẫn ra đặt lên bàn ăn.
Lời nói lúc đó vẫn còn bên tai.
Nhưng người đã không còn là người của ngày đó nữa.
Chiếc nhẫn này tôi cũng không cần nữa.