Hướng Về Tương Lai Rực Rỡ
Chương 4
15.
Về đến nhà, tôi cầm hai bình rượu sang nhà Mạc Thư.
“Phó Thâm đúng là tên khốn.”
Mạc Thư đặt mạnh ly rượu xuống, to tiếng mắng Phó Thâm.
“Nếu biết trước anh ta là người thế này thì lúc anh ta cầu hôn cậu mình đã không giúp anh ta rồi.”
Tôi rót rượu cho cô ấy và mình, cười lắc đầu.
Ai mà biết trước được chuyện tương lai chứ?
Dù cho lúc đầu tình yêu có nồng cháy đến đâu, đến cuối cùng vẫn là lòng mình muốn gì thôi.
Chỉ là tôi may mắn, may mắn đã phát hiện kịp thời, tất cả vẫn còn kịp.
“Mình nghe nói năm ngày cậu không đến bệnh viện, Phó Thâm không đến công ty, chuyện gì cũng giao cho Lục Dật Phong. Ngày nào cũng đứng trước cổng bệnh viện chờ cậu.”
“Năm ngày cậu biến mất đã như vậy, nếu cậu đi nước ngoài thì anh ta không phải điên rồi sao?”
Giọng Mạc Thư mang theo ý cười trên nỗi đau người khác.
Nhưng Phó Thâm sẽ như thế nào sau khi tôi rời đi, tôi không quan tâm chút nào.
“Bây giờ trong đầu mình đều là sau khi ra nước ngoài sẽ làm thí nghiệm giúp giáo sư Lý như thế nào và Phó Thâm cho mình leo cây vào ngày đi lấy đơn ly hôn thôi.”
“Những việc khác không ở trong phạm vi lo nghĩ của mình.”
Mạc Thư cầm cốc lên cụng với tôi.
“Được được được, chị Giang chỉ biết đến sự nghiệp của chúng ta, mình thích.”
Ngày hôm sau khi tỉnh rượu, tôi nhận được điện thoại của người môi giới.
Anh ta nói đã tìm được người mua, người ta cũng đã trả tiền đặt cọc, không một lời trả giá.
Tôi rất vui, cuối cùng đã có tin tốt, nhanh chóng nói với môi giới mau giúp tôi làm thủ tục sang tên.
Một thời gian sau, tôi vừa vội vàng bàn giao việc ở bệnh viện vừa làm thủ tục xuất ngoại.
Thỉnh thoảng Phó Thâm sẽ gọi điện thoại cho tôi.
Lúc thì hỏi quần áo, lúc thì hỏi cà vạt ở đâu.
Vài lần như vậy, tôi không nhận điện thoại của anh ta nữa.
Nếu không phải còn cần làm nốt thủ tục ly hôn thì tôi đã block anh ta từ lâu rồi.
Sau đó Lục Dật Phong có đi tìm tôi một lần, nói Thẩm Hân Nguyệt đã bị Phó Thâm đuổi việc.
Còn nói gần đây trạng thái của Phó Thâm không tốt chút nào, hôm qua uống say còn đánh nhau với người khác.
Tôi không có chút hảo cảm này với người anh em này của anh ta, lạnh lùng nói: “Bị thương thì đến bệnh viện, nói với tôi cũng vô dụng.”
Tôi hiểu ý của anh ta, đơn giản là muốn cầu tình cho Phó Thâm.
Nhưng chuyện này căn bản không phải chỉ vì chuyện của Thẩm Hân Nguyệt.
Người làm người thứ ba đúng là xấu hổ thật, cho dù bị tất cả mọi người phỉ nhổ thì cũng không đến mức được thông cảm.
Người đàn ông vượt qua ranh giới mới là nơi khởi nguồn của tội ác.
Không có người thứ ba thì cũng có người thứ tư, người thứ năm.
Một khi đàn ông đã ăn vụng thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Còn tôi lại không có hứng thú làm oán phụ u buồn.
16.
Chớp mắt đã đến một ngày trước ngày lĩnh chứng đơn ly hôn.
Tôi ở trong nhà dọn dẹp hành lý, suy nghĩ xem có nên gọi điện nhắc nhớ Phó Thâm hay không.
Lúc tôi còn đang suy nghĩ, Phó Thâm lại chủ động tìm đến cửa.
Vẻ mặt tức giận, ánh mắt hung ác nhìn tôi chằm chằm.
“Là cô gửi ảnh tôi ngoại tình cho bố tôi sao?”
Tôi ngẩn người.
“Cái gì?”
“Cô còn giả ngốc? Nếu không phải cô gửi ảnh tôi ngoại tình cho bố tôi thì sao ông ấy lại lên cơn đau tim rồi ngất trong nhà được? Nếu không phải Nguyệt Nguyệt kịp thời phát hiện thì hậu quả đã khó lường rồi.”
Lúc này tôi mới hiểu Phó Thâm đang nói gì, sắc mặt trầm xuống.
Tôi từng nghĩ đến việc tìm bố Phó Thâm để khuyên nhủ anh ta, nhưng vì ông ấy có bệnh tim, tôi sợ ông ấy bị kích thích nên đã lập tức bỏ qua ý định này.
“Phó Thâm, nếu như anh không có não thì đến bệnh viện khám thử đi.”
“Tôi là bác sĩ, anh cảm thấy tôi sẽ lấy mạng của bệnh nhân ra để đùa giỡn sao?”
Vừa dứt lời, nắm đấm của Phó Thâm đã đấm mạnh xuống vách tường sau lưng tôi.
Ánh mắt mang theo sự đau đớn: “Giang Vãn, lần này cô khiến tôi quá thất vọng rồi, tôi không ngờ cô lại là người như vậy.”
“Không phải cô muốn ly hôn sao? Tôi thành toàn cho cô, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ.”
Nhìn bóng lưng Phó Thâm rời đi, tôi vốn còn muốn giải thích thêm vài câu cũng không còn tâm trạng, bây giờ anh ta cũng không nghe lọt lời tôi nói.
Như vậy cũng tốt.
Anh ta không tin tôi, nói cái gì cũng vô dụng.
Ít nhất thì chuyện này cũng khiến anh ta chịu đến cục dân chính lĩnh giấy ly hôn, đối với tôi là chuyện tốt.
17.
Khi ra khỏi cục dân chính, tôi cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng thấy từ trước đến nay.
Dường như tảng đá lớn luôn đè nén trong lòng đã biến mất.
Phó Thâm thì ngược lại, toàn bộ quá trình đều nhíu mày.
Anh ta chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì bị tiếng chuông điện thoại ngắt lời.
Đầu bên kia vang lên giọng nói lo lắng của Thẩm Hân Nguyệt.
Hình như là bố Phó xảy ra chuyện gì đó.
Phó Thâm cúp điện thoại, nhanh chân rời đi.
Trước khi lên xe còn ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt phức tạp: “Giang Vãn, gần đây cô suy nghĩ cẩn thận lại đi, chuyện của chúng ta một thời gian nữa tôi sẽ đến tìm cô để nói chuyện.”
Giấy ly hôn cũng đã nhận rồi, còn gì mà nói nữa?
Nhìn bóng xe Phó Thâm ngày càng rời xa, tôi bình thản nói: “Phó Thâm, không ngày gặp lại.”
18.
Buổi chiều tôi dọn dẹp đồ đạc, lên máy bay đến nước Đức.
Trong mắt Phó Thâm, tôi như đang cáu kỉnh.
Từ đầu đến cuối anh ta vẫn không hiểu được tôi.
Chuyện tôi đã quyết định, tôi chưa từng quay đầu.
Sau khi đến nước Đức, chuyện đầu tiên tôi làm là đổi sim điện thoại.
Ngoài bố mẹ và mấy người bạn tốt, tôi gần như cắt đứt liên lạc với mọi người trong nước.
Toàn tâm toàn ý vùi người vào phòng thí nghiệm của giáo sư Lý.
Hai năm sau, tôi và đoàn đội mang theo thành quả nghiên cứu mới nhất, chuẩn bị quay về nước.
Trước khi về nước, tôi gọi điện thoại cho Mạc Thư.
“Thật ra có một chuyện mình vẫn không nói cho cậu biết, nửa năm sau khi cậu rời đi, Phó Thâm đã đến tìm mình.”
Tôi không cảm xúc đáp: “Cho nên?”
“Thằng nhãi này vì để biết tung tích của cậu mà trực tiếp quỳ xuống ở sảnh lớn công ty mình. Dọa mình lập tức báo cảnh sát đến lôi anh ta đi.”
Tôi nhíu mày: “Điên đến mức đó sao?”
Bây giờ lại lần nữa nghe đến tên Phó Thâm, trong lòng tôi vô cùng bĩnh tĩnh, dường như đang nghe chuyện của người xa lạ.
“Đúng không? Mình cũng cảm thấy rất điên, bây giờ mới hối hận thì làm được gì chứ, tra nam vượt quá giới hạn đáng chết.”
“Không nói đến anh ta nữa, nhiều năm như vậy mà cậu không có ai khác làm mình rất bất ngờ đó.”
“Không phải người ta nói, cách tốt nhất để quên một mối tình là vùi mình vào một mối tình khác sao?”
Tôi cười: “Chuyện này không thể dựa vào người khác được, chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Chuyện của Phó Thâm đã giúp tôi hiểu ra được một đạo lí: Lòng chân thành của đàn ông là thứ không nên dựa dẫm vào nhất.
Trong hiện thực, không có ai có thể cứu vớt hay chữa trị sự đau đớn từ vết thương của bạn.
Phần đã mất đi của tôi, chỉ có tôi mới có thể tìm lại được.
Nếu như thật sự vì quên đi một người mà lựa chọn ở bên một người khác, như vậy là không công bằng với người đến sau.