Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 79: Tiêu dao du (2)
- Diệp Huyền tiêu rồi.
Những học viên khác cũng lắc đầu không thôi, trong lòng bọn họ thầm nghĩ chiêu thức của hai người kia còn chưa giáng xuống thì kết cục cũng đã định rồi.
Trên đời này tuyệt đối không có bất kỳ võ sĩ nhất trọng nào có thể ngăn được một kích liên thủ của hai đại thiên tài thế này, huống hồ gì Diệp Huyền chỉ là một thất mạch võ giả vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới linh vũ cảnh.
- Đi chết đi!
Vương Phi hét lớn một tiếng, tiếng như sấm dậy, công kích hung hăng giáng xuống.
- Thật sao? Chưa chắc!
Diệp Huyền cười lạnh, huyền khí toàn thân đột nhiên lưu chuyển điên cuồng trong cơ thể, lấy một loại lộ tuyến và tần suất không thể tưởng tượng nổi không ngừng chấn phúc, hắn cứ đứng sừng sững ở nơi đó, một cỗ khí thế lạ kỳ đột nhiên dâng lên từ trong cơ thể của hắn.
Hắn thản nhiên nói:
- Bắc minh có cá, tên gọi là Côn, Côn thể hình to lớn, không biết bao nhiêu dặm!
Ông!
Mỗi một chữ thốt ra thì huyền khí xung quanh người Diệp Huyền đều chấn động, sau khi nói xong hết thì cả thiên địa dường như đều rung chuyển, một đạo hư ảnh có hình dạng như một con cá đột nhiên bay lên từ trên đỉnh đầu của Diệp Huyền, giống như bơi lội trên không trung, khí thế cường hoành bá đạo, trong nháy mắt cuốn phăng hết tất cả.
- Đây là thứ gì? Võ hồn của hắn đây sao, không thể nào, hắn mới chỉ là võ giả thất mạch, sao có thể phóng xuất võ hồn ra được!
Đồng tử của Vương Phi và Chu Huyên đột nhiên co lại, hư ảnh hình cá khổng lồ kia khiến cho hai người thầm sợ hãi, ngay cả võ hồn của hai người bọn họ cũng rung động, giống như kiến hôi gặp phải thần long vậy.
Những người khác cũng khiếp sợ không hiểu, bởi vì tất cả những thứ này đã vượt xa hiểu biết của bọn họ, chỉ thấy một đạo hư ảnh có hình dạng cá khổng lồ đang ngao du, đất trời giống như bị nó dẫn dắt.
- A?
Lúc này, bên trong một gian phòng luyện chế ở toà nhà xử lý công vụ gần đó của học viên, có một lão giả đang chỉ đạo Vân Ngạo Tuyết, đột nhiên, thân thể của lão chấn động, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, hoảng sợ nhìn về phía luyện võ trường cách đó không xa:
- Chuyện gì thế này, hôm nay không phải là ngày các học viên thi học kỳ sao? Sao trong luyện võ trường lại phát ra một cỗ khí thế thiên địa đáng sợ như vậy, rốt cuộc là vị cường giả nào tới Tinh Huyền học viện chúng ta, dẫn phát khí thế thiên địa mà ngay cả ta cũng không thể làm được thế này, nghe nói ít nhất phải cường giả võ tông ngũ giai trong truyền thuyết mới có thể xem rõ được một hai.
Trong lòng lão giả hoảng sợ, ngừng việc chỉ đạo Vân Ngạo Tuyết, phá vỡ cửa sổ, nhảy xuống khỏi phòng làm việc cao hơn mười trượng, bay vút về phía luyện võ trường, tốc độ cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi.
- Lão sư.
Vân Ngạo Tuyết thoáng giật mình, luyện chế lập tức thất bại, sau đó nàng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhanh chóng chạy về phía luyện võ trường.
Trên luyện võ trường, lúc này thế tấn công của Chu Huyên và Vương Phi đã giáng xuống đầu của Diệp Huyền.
Còn khí thế trên người của Diệp Huyền cũng đã vọt lên tới cực hạn.
Miệng hắn khẽ thốt ra:
- Tiêu dao du - - bắc minh huyền công - - côn chưởng!
Côn ngư khổng lồ phát ra khí thế đáng sợ, vọt lên trước mắt bao người, sau đó bổ nhào xuống như thiên thạch, đánh mạnh vào một kích liên thủ của Chu Huyên và Vương Phi.
- Tiêu dao du!
- Bắc minh huyền công!
- Côn chưởng!
- Những thứ này là gì?
Đám người La Chiến nghe thấy liền không che giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt, vũ kỹ đại khai đại hợp, những thứ bọn họ thấy chưa từng thấy, nghe cũng chưa từng nghe, quả thực đã vượt khỏi tưởng tượng của bọn họ. Trong nhất thời tất cả mọi người đều trợn to mắt lên nhìn, đầu óc trống rỗng.
Ầm!
Tiếng nổ vang kinh thiên động địa, vang vọng đất trời, một kích liên thủ của Chu Huyên và Diệp Huyền yếu ớt giống như lấy đậu hũ chọi với đá vàng, nháy mắt liền bị đánh tan, uy lực cái thế kinh thiên động địa hung hăng đánh xuống trên người của hai người bọn họ, kình lực bành trướng trực tiếp chấn nát vụn quần áo trên người của họ.
Phụt!
Máu tươi cuồng phun, hai người một trái một phải, giống như hai viên đạn pháo vừa rời khỏi nòng, tới như thế nào thì bắn về như vậy, trực tiếp bay ra hơn mười mét, ngã mạnh xuống trên đài tỷ thí, máu tươi b ắn ra một đường trên không trung sau đó rơi xuống đất tạo thành một vệt máu thật dài.
Kình khí rợp trời tiêu tán, Diệp Huyền lẳng lặng đứng giữa đài tỷ thí, tựa như một pho tượng chiến thần, bất động như núi.
Yên tĩnh, yên tĩnh hoàn toàn!
Luyện võ trường lúc trước còn xôn xao bàn tán bây giờ liền lặng ngắt như tờ, tất cả học viên sợ ngây người, rất nhiều lão sư cũng vậy, thậm chí ngay cả viện trưởng Trử Vĩ Thần và Vân Ngạo Tuyết vừa mới đi tới cửa vào của luyện võ trường cũng khiếp sợ ngây người.
Ngay lúc Diệp Huyền thi triển ra chiêu thức kinh khủng kia thì bọn họ đã nghĩ tới kết quả rằng đám người Vương Phi chắc chắn thất bại rồi, nhưng khi chuyện này phát sinh vẫn khiến nội tâm của bọn họ chấn kinh.
Một chiêu!
Hai đại thiên tài kinh thế của Tinh Huyền học viện, hai người có thể tiến vào Huyền Linh học viện của vương quốc lại bị một võ giả thất mạch đánh bại bằng một chiêu, tất cả chuyện này khiến cho đầu óc của những người ở đây trống rỗng.
- Hư ảnh kh ủng bố trên đầu của Diệp Huyền vừa rồi rốt cuộc là cái gì?
- Thật là đáng sợ, một chiêu đánh bại Chu Huyên và Vương Phi, học viện của chúng ta cư nhiên có nhân vật như vậy.
- Thua rồi, thua triệt để rồi, võ hồn gia trì, huyền khí kích phát, hai người cư nhiên vẫn thua, lại còn thua thảm như vậy, không thể đỡ nổi một kích.
- Nếu như nói Chu Huyên và Vương Phi là thiên tài thì Diệp Huyền là gì đây? Yêu nghiệt đánh bại thiên tài sao?
- Trời ạ, sao có thể như vậy?
Hồi lâu sau đám đông mới phục hồi tinh thần, cả đám khiếp sợ tột đỉnh, nhao nhao bàn tán, cho dù bây giờ ngồi nhớ lại bọn họ vẫn cứ không dám tin vào những gì mà mình vừa nhìn thấy, bởi vì chuyện này hoàn toàn vượt xa nhận thức của bọn họ.
Trên đài tỷ thí, Diệp Huyền thở ra một hơi, khoé môi nhếch lên thành nụ cười lạnh phóng đãng.
Kiếp trước thân là bát giai võ hoàng, thật ra vừa rồi hắn có rất nhiều thủ đoạn có thể đánh bại hai người kia, nhưng Diệp Huyền vẫn dùng một chiêu có thể khiến cho người ta rung động nhất, thi triển ra bảo điển Tiêu Dao Du đã khiến hắn được tôn xưng là Tiêu Dao hồn hoàng ở kiếp trước.
Một chiêu qua đi, thân ảnh của hắn đã khắc sâu vào đáy lòng của tất cả mọi người có mặt ở đây, mấy năm, mấy chục năm sau, dù đã hơn trăm tuổi, nhưng một màn này cũng vĩnh viễn khắc sâu trong lòng mọi người.
Những học viên khác cũng lắc đầu không thôi, trong lòng bọn họ thầm nghĩ chiêu thức của hai người kia còn chưa giáng xuống thì kết cục cũng đã định rồi.
Trên đời này tuyệt đối không có bất kỳ võ sĩ nhất trọng nào có thể ngăn được một kích liên thủ của hai đại thiên tài thế này, huống hồ gì Diệp Huyền chỉ là một thất mạch võ giả vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới linh vũ cảnh.
- Đi chết đi!
Vương Phi hét lớn một tiếng, tiếng như sấm dậy, công kích hung hăng giáng xuống.
- Thật sao? Chưa chắc!
Diệp Huyền cười lạnh, huyền khí toàn thân đột nhiên lưu chuyển điên cuồng trong cơ thể, lấy một loại lộ tuyến và tần suất không thể tưởng tượng nổi không ngừng chấn phúc, hắn cứ đứng sừng sững ở nơi đó, một cỗ khí thế lạ kỳ đột nhiên dâng lên từ trong cơ thể của hắn.
Hắn thản nhiên nói:
- Bắc minh có cá, tên gọi là Côn, Côn thể hình to lớn, không biết bao nhiêu dặm!
Ông!
Mỗi một chữ thốt ra thì huyền khí xung quanh người Diệp Huyền đều chấn động, sau khi nói xong hết thì cả thiên địa dường như đều rung chuyển, một đạo hư ảnh có hình dạng như một con cá đột nhiên bay lên từ trên đỉnh đầu của Diệp Huyền, giống như bơi lội trên không trung, khí thế cường hoành bá đạo, trong nháy mắt cuốn phăng hết tất cả.
- Đây là thứ gì? Võ hồn của hắn đây sao, không thể nào, hắn mới chỉ là võ giả thất mạch, sao có thể phóng xuất võ hồn ra được!
Đồng tử của Vương Phi và Chu Huyên đột nhiên co lại, hư ảnh hình cá khổng lồ kia khiến cho hai người thầm sợ hãi, ngay cả võ hồn của hai người bọn họ cũng rung động, giống như kiến hôi gặp phải thần long vậy.
Những người khác cũng khiếp sợ không hiểu, bởi vì tất cả những thứ này đã vượt xa hiểu biết của bọn họ, chỉ thấy một đạo hư ảnh có hình dạng cá khổng lồ đang ngao du, đất trời giống như bị nó dẫn dắt.
- A?
Lúc này, bên trong một gian phòng luyện chế ở toà nhà xử lý công vụ gần đó của học viên, có một lão giả đang chỉ đạo Vân Ngạo Tuyết, đột nhiên, thân thể của lão chấn động, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, hoảng sợ nhìn về phía luyện võ trường cách đó không xa:
- Chuyện gì thế này, hôm nay không phải là ngày các học viên thi học kỳ sao? Sao trong luyện võ trường lại phát ra một cỗ khí thế thiên địa đáng sợ như vậy, rốt cuộc là vị cường giả nào tới Tinh Huyền học viện chúng ta, dẫn phát khí thế thiên địa mà ngay cả ta cũng không thể làm được thế này, nghe nói ít nhất phải cường giả võ tông ngũ giai trong truyền thuyết mới có thể xem rõ được một hai.
Trong lòng lão giả hoảng sợ, ngừng việc chỉ đạo Vân Ngạo Tuyết, phá vỡ cửa sổ, nhảy xuống khỏi phòng làm việc cao hơn mười trượng, bay vút về phía luyện võ trường, tốc độ cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi.
- Lão sư.
Vân Ngạo Tuyết thoáng giật mình, luyện chế lập tức thất bại, sau đó nàng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhanh chóng chạy về phía luyện võ trường.
Trên luyện võ trường, lúc này thế tấn công của Chu Huyên và Vương Phi đã giáng xuống đầu của Diệp Huyền.
Còn khí thế trên người của Diệp Huyền cũng đã vọt lên tới cực hạn.
Miệng hắn khẽ thốt ra:
- Tiêu dao du - - bắc minh huyền công - - côn chưởng!
Côn ngư khổng lồ phát ra khí thế đáng sợ, vọt lên trước mắt bao người, sau đó bổ nhào xuống như thiên thạch, đánh mạnh vào một kích liên thủ của Chu Huyên và Vương Phi.
- Tiêu dao du!
- Bắc minh huyền công!
- Côn chưởng!
- Những thứ này là gì?
Đám người La Chiến nghe thấy liền không che giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt, vũ kỹ đại khai đại hợp, những thứ bọn họ thấy chưa từng thấy, nghe cũng chưa từng nghe, quả thực đã vượt khỏi tưởng tượng của bọn họ. Trong nhất thời tất cả mọi người đều trợn to mắt lên nhìn, đầu óc trống rỗng.
Ầm!
Tiếng nổ vang kinh thiên động địa, vang vọng đất trời, một kích liên thủ của Chu Huyên và Diệp Huyền yếu ớt giống như lấy đậu hũ chọi với đá vàng, nháy mắt liền bị đánh tan, uy lực cái thế kinh thiên động địa hung hăng đánh xuống trên người của hai người bọn họ, kình lực bành trướng trực tiếp chấn nát vụn quần áo trên người của họ.
Phụt!
Máu tươi cuồng phun, hai người một trái một phải, giống như hai viên đạn pháo vừa rời khỏi nòng, tới như thế nào thì bắn về như vậy, trực tiếp bay ra hơn mười mét, ngã mạnh xuống trên đài tỷ thí, máu tươi b ắn ra một đường trên không trung sau đó rơi xuống đất tạo thành một vệt máu thật dài.
Kình khí rợp trời tiêu tán, Diệp Huyền lẳng lặng đứng giữa đài tỷ thí, tựa như một pho tượng chiến thần, bất động như núi.
Yên tĩnh, yên tĩnh hoàn toàn!
Luyện võ trường lúc trước còn xôn xao bàn tán bây giờ liền lặng ngắt như tờ, tất cả học viên sợ ngây người, rất nhiều lão sư cũng vậy, thậm chí ngay cả viện trưởng Trử Vĩ Thần và Vân Ngạo Tuyết vừa mới đi tới cửa vào của luyện võ trường cũng khiếp sợ ngây người.
Ngay lúc Diệp Huyền thi triển ra chiêu thức kinh khủng kia thì bọn họ đã nghĩ tới kết quả rằng đám người Vương Phi chắc chắn thất bại rồi, nhưng khi chuyện này phát sinh vẫn khiến nội tâm của bọn họ chấn kinh.
Một chiêu!
Hai đại thiên tài kinh thế của Tinh Huyền học viện, hai người có thể tiến vào Huyền Linh học viện của vương quốc lại bị một võ giả thất mạch đánh bại bằng một chiêu, tất cả chuyện này khiến cho đầu óc của những người ở đây trống rỗng.
- Hư ảnh kh ủng bố trên đầu của Diệp Huyền vừa rồi rốt cuộc là cái gì?
- Thật là đáng sợ, một chiêu đánh bại Chu Huyên và Vương Phi, học viện của chúng ta cư nhiên có nhân vật như vậy.
- Thua rồi, thua triệt để rồi, võ hồn gia trì, huyền khí kích phát, hai người cư nhiên vẫn thua, lại còn thua thảm như vậy, không thể đỡ nổi một kích.
- Nếu như nói Chu Huyên và Vương Phi là thiên tài thì Diệp Huyền là gì đây? Yêu nghiệt đánh bại thiên tài sao?
- Trời ạ, sao có thể như vậy?
Hồi lâu sau đám đông mới phục hồi tinh thần, cả đám khiếp sợ tột đỉnh, nhao nhao bàn tán, cho dù bây giờ ngồi nhớ lại bọn họ vẫn cứ không dám tin vào những gì mà mình vừa nhìn thấy, bởi vì chuyện này hoàn toàn vượt xa nhận thức của bọn họ.
Trên đài tỷ thí, Diệp Huyền thở ra một hơi, khoé môi nhếch lên thành nụ cười lạnh phóng đãng.
Kiếp trước thân là bát giai võ hoàng, thật ra vừa rồi hắn có rất nhiều thủ đoạn có thể đánh bại hai người kia, nhưng Diệp Huyền vẫn dùng một chiêu có thể khiến cho người ta rung động nhất, thi triển ra bảo điển Tiêu Dao Du đã khiến hắn được tôn xưng là Tiêu Dao hồn hoàng ở kiếp trước.
Một chiêu qua đi, thân ảnh của hắn đã khắc sâu vào đáy lòng của tất cả mọi người có mặt ở đây, mấy năm, mấy chục năm sau, dù đã hơn trăm tuổi, nhưng một màn này cũng vĩnh viễn khắc sâu trong lòng mọi người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương