Huyết dược - Chương 17 - Hết
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:23:14
“Hoàng hậu, Vĩnh Ngô công chúa chếc tay ngươi, ngươi gì biện giải?”
Trong mười tháng mang thai, trong cung lan truyền tin đồn, hoàng đế thể yếu, dựa việc hút m.á.u của em gái ruột là công chúa để cường kiện thể. Tin đồn lan rộng khắp nơi, uy h.i.ế.p đến thể diện hoàng gia. Hoàng đế tìm một để gánh tội . Ngài vẻ mặt chính khí lẫm liệt, mặt chư vị trọng thần chất vấn :
“Hoàng hậu, ngươi tàn sát hoàng nữ, vì tư thù cá nhân mà dám lăng trì công chúa, ngươi tội hả!”
Lời dứt, đao của Ngự tiền thị vệ kề lên cổ .
Ta giếc Phò mã, giếc công chúa, khiêu khích chính là uy nghiêm hoàng gia. Thịnh Hòa Đế sớm bắt đầu kiêng kỵ . Dù đến công chúa mà còn chẳng để mắt, ngài, vị hoàng đế sống nhờ m.á.u của , hẳn là địa vị cũng chẳng cao hơn bao nhiêu. Thế nên, ngài tay để chiếm thế thượng phong.
“Bệ hạ, m.á.u của Hoàng nhi ngon ?” Ta đặt chén rượu xuống, phản vấn đế vương.
Sắc mặt Thịnh Hòa Đế biến đổi: “Ngươi bậy bạ gì đó?”
“Thần chẳng qua chỉ là huyết nô dùng để Bệ hạ duy trì mạng sống, giờ đại huyết nô sinh hạ tiểu huyết nô, m.á.u của tiểu huyết nô bởi vì huyết mạch của Bệ hạ, nên m.á.u của nó càng tinh khiết hơn, càng thể điều dưỡng thể của Bệ hạ, thế là thần liền hết giá trị lợi dụng, tiệc đầy tháng hôm nay, là Bệ hạ giếc , để con.”
“Láo xược, Hoàng hậu, ngươi dám!” Thịnh Hòa Đế đang một vị quân chủ chính nghĩa xét xử , bỗng mũi nóng lên, ngài đưa tay lên sờ, thấy cả bàn tay đỏ tươi!
“Chuyện là , đây là…” Thịnh Hòa Đế dậy, nhưng chỉ cảm thấy vô lực, ngã trở long ỷ, sắc mặt hồng hào còn chút huyết sắc nào, trong nháy mắt xám ngoét.
“Bệ hạ phát bệnh .” Ta bước lên , giả bộ nắm lấy cổ tay ngài, bắt mạch cho ngài, ghé sát gần ngài, khẽ khàng nhắc nhở:
“Bệ hạ trúng độc một năm trời, mà đến giờ vẫn hề phát giác ?”
“Ngươi, ngươi cái gì?”
“Máu của Vĩnh Ngô công chúa độc đấy.” Ta nghênh đón ánh mắt kinh hoàng giận dữ của ngài, tươi như hoa : “Lúc thần còn là y nữ, ngày ngày châm cứu an thai cho nàng , nhưng trong kim châm , bộ đều là vu độc đấy!”
“Máu của công chúa quả thật thể thuốc, nhưng nó là thuốc bổ, cũng là thuốc độc.”
“Bệ hạ uống cạn m.á.u của ruột, đương nhiên cũng đem bộ độc tố trong nàng uống trong cơ thể .”
Bàn tay từ cổ họng hoàng đế trượt xuống tận n.g.ự.c ngài.
“Chỉ điều thứ độc là vu cổ độc, là loại độc mà thần thể khống chế.”
“Có khi thần an thai cho công chúa, dùng loại kim châm gì ?” chậm rãi lấy một cây ngân châm khắc đầy phù triện: “Chính là loại đây.”
“Người ! Người ! Hộ giá! Hộ giá!” Thịnh Hòa Đế cuối cùng cũng hoảng sợ, ngài la hét gọi hộ giá. đám thị vệ nãy còn kề đao lên cổ , giờ phút chỉ lạnh lùng . Ngay cả đám Ngự lâm quân bao vây bên ngoài yến hội cũng chẳng hề nhúc nhích. Chỉ Quốc sư vội vàng ngăn cản , nhanh thị vệ đè xuống.
“Đêm nay Bệ hạ giếc giữ con ?” Ta đem ngân châm, từng chút từng chút đ.â.m tim hoàng đế: “ thần giếc cha giữ con cơ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huyet-duoc/chuong-17-het.html.]
Ngân châm cắm sâu , độc tố trong Thịnh Hòa Đế bùng nổ. Ngài đầu tiên là hộc một ngụm m.á.u đen đặc, ngay đó tứ chi co giật, cuối cùng trừng mắt , ú ớ mắng vài câu gì đó.
Không quan trọng. Một kẻ chỉ dùng để bàn đạp mà thôi.
Lời trăng trối của , vốn dĩ chẳng còn quan trọng.
“Hoàng đế băng hà vì bệnh nặng. Chư vị ái khanh, ai dị nghị?”
Các trọng thần trong triều, dẫn đầu là văn quan Lý tú tài và võ tướng Tần Viễn Chu, một ai hé răng nửa lời.
“Nương nương, Tiểu hoàng tử đến.”
Nhũ mẫu bế đứa trẻ đến trao cho .
Ta ôm lấy hoàng tử, xuống bá quan văn võ, cất giọng: “Dụ Nhi của bản cung là Thái tử do chính Bệ hạ đích chỉ định. Thái tử còn nhỏ, triều chính, đều do bản cung quyết đoán. Ai ý kiến?”
“—” Quốc sư nhảy dựng lên, gào thét: “Ả yêu nữ , dám thí quân! Ả đang thí quân đoạt vị! Còn thao túng hoàng tử, gà mái gáy sáng!”
Anan
“Xoẹt!”
Một vệt m.á.u hiện lên cổ Quốc sư, m.á.u tươi văng tung tóe khắp nơi.
Tần Viễn Chu thu đao về, hỏi: “Còn vị đại thần nào ý kiến chăng?”
Chư vị đại thần đồng loạt đáp: “Không… dám, dám ạ.”
Hoàng đế chếc.
Tiểu hoàng tử trong lòng khúc khích , dụi đầu mặt , hôn chụt một tiếng.
Ta khẽ vuốt ve vết thương đầu ngón tay bụ bẫm của nó: “Ngoan ngoan, những kẻ xem chúng là huyết nô, đều chếc.”
Năm năm .
Tiểu hoàng tử, dung mạo và tính cách đều giống như đúc, nâng quyển sách lên hỏi: “Mẫu hậu, thế nào là thương sinh?”
Ta ôm con lòng, chỉ tay về phía muôn dân chân hoàng thành, dịu giọng :
“Đó chính là thương sinh.”
“Là thứ trân quý nhất thế gian mà con trai bảo vệ.”
——Toàn văn ——