Huyết dược - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:22:58
9
Ta tống hầm ngục.
Hai ngày , Lục tri phủ từ Nguyệt Thành lên kinh đến phủ công chúa.
Ta trói gô như bánh chưng, áp giải lên đại sảnh đối chất.
Tuy dựa dẫm thế lực của phủ công chúa suốt ba năm qua, Lục Tri phủ thăng quan phát tài, béo , bụng phệ đầu mỡ.
Hắn tiến sát gần , thể rõ cả tiếng thở phì phò từ mũi , ngửi thấy mùi hôi đặc trưng của kẻ béo phì.
Ta ngước mặt lên, hề né tránh. Lục Tri phủ hồi lâu, suy xét :
“Ngươi… trông ngươi thật sự vài phần giống tên tội phạm bỏ trốn Diệp Quy của Diệp gia.”
Năm xưa, khi Nguyệt Thành xảy ôn dịch, Lục Bân từng ở y quán nhà mấy ngày.
Trong những ngày đó, từng sắc thuốc cho uống vài , cũng coi như gặp mặt ít . Hắn từng khen nhan sắc.
đó đều là chuyện của năm năm về .
Thiếu nữ mười sáu tuổi trổ mã, ngũ quan sắc sảo hơn, cố ý dùng thuốc đổi dung mạo, thể nào nhận ngay .
Quả nhiên Lục Bân dám chắc chắn, bèn gọi với ngoài:
“Lý tú tài, ngươi xem thử xem.”
Lý tú tài là một què, bước thấp bước cao từ ngoài sân đại sảnh, trực diện đối mặt với .
Vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tim treo lên tận cổ họng.
Năm xưa, Lý tú tài ngã gãy chân, chính cha chữa trị cho .
cũng chỉ giữ cái chân cho , đó thì tập tễnh.
Năm đó đúng kỳ thi hương, vì chân tật, Lý tú tài dù khổ sách vở mười năm trời cũng nổi tư cách tham gia kỳ thi.
Hắn vì thế mà ôm hận cha , cho rằng cha cố ý chữa khỏi hẳn cho , mới khiến chân què, thể thi.
Mấy năm , còn từng bài mắng cha là lang băm, sớm trở mặt với nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huyet-duoc/chuong-5.html.]
dù cũng là tú tài, khá tài hoa, vẽ , vì trở thành họa sư của phủ nha Nguyệt Thành, tất cả tranh truy nã của Nguyệt Thành đều qua tay vẽ.
Năm xưa khi Diệp gia gặp chuyện, lệnh truy nã cũng do vẽ.
Người giỏi vẽ chân dung, đối với khuôn mặt thể nhớ mãi quên.
Lý tú tài khập khiễng bước tới mặt , thấy ánh mắt né tránh, bỗng lạnh một tiếng.
Dùng giọng điệu chỉ đủ để và thấy, :
“Diệp cô nương, rơi tay .”
Anan
10
Ta giả bộ vẻ mặt ngây thơ, mờ mịt.
Phò mã hỏi: “Ngươi gì ?”
Lý tú tài hồi lâu, Phò mã vẻ mất kiên nhẫn.
Lục Tri phủ sắc mặt Phò mã, dứt khoát đề nghị: “Thà giếc lầm còn hơn bỏ sót! Nếu Phò mã nghi ngờ nữ y là dư nghiệt của Diệp gia, chi bằng trực tiếp đánh chếc tại chỗ!”
“Bẩm Phò mã gia.”
Tú tài chân tật chậm rãi dời tầm mắt khỏi , từ từ quỳ xuống, : “Nữ tử …”
“Lý mỗ từng gặp qua.”
“Cái gì?”
Lục Tri phủ vội vàng hỏi ngược : “Ngươi rõ ? Ta còn thấy nàng quen mắt!”
“Thưa đại nhân, tại phủ nha họa sư sáu năm, ngay cả đại đạo tặc Giang Nam, chỉ cần thoáng qua, thuộc hạ cũng thể nhớ chính xác ngũ quan của , tên trộm hoa ban đêm chỉ cần lộ một con mắt, thuộc hạ cũng thể phác họa tướng mạo của , thuộc hạ đối với khuôn mặt là trí nhớ siêu phàm, điểm ngài rõ.”
Lý tú tài đón nhận ánh mắt của Phò mã : “Nữ tử , ấn tượng, hôm nay mới là đầu tiên gặp mặt.”
“Nếu nàng thật sự là tội phạm truy nã của Nguyệt Thành, Lý mỗ lý nào nhận .”
Phò mã hỏi: “Vậy ngươi nàng lâu như ?”
Lý tú tài : “Không giấu gì Phò mã gia, Lý mỗ thấy nữ y mày ngài mắt phượng, dung mạo tệ, tư tâm cưới về vợ, nên mới thêm vài .”