Huyết dược - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:23:01
“Em gái mới sáu tuổi thôi đó, các ngươi, cắt đứt cổ tay nó, hút cạn m.á.u của nó! Lúc nó chếc, thể trắng bệch gần như trong suốt! Vết thương ở cổ tay , còn thể thấy cả xương!”
Dao sắc bén rạch qua da thịt, cũng chạm đến xương ống chân của Lục Tri phủ!
Ta cố ý khắc một đường lên xương.
Lục Tri phủ trợn trừng mắt, miệng nôn một bãi m.á.u đặc sệt, mũi gắng sức hít , bụng phệ ngừng phập phồng, giãy giụa kêu oan:
“Là Phò mã… là Phò mã hạ lệnh, là hại nhà các ngươi mà!”
“Yên tâm, Phò mã và công chúa mới là hai kẻ đầu sỏ gây tội.”
“Ta sẽ bỏ qua một ai, phiền ngươi xuống hoàng tuyền mở đường cho hai vị quý nhân .”
Công phu xuống d.a.o của vô cùng chuẩn xác.
Lục Tri phủ cứ như thoi thóp một , ở trong sân phủ công chúa, phóng huyết suốt một đêm.
Ban đầu m.á.u chảy như trút nước, đó biến thành một sợi m.á.u nhỏ dài.
Đến khi trời hửng sáng, thì chỉ còn từng giọt từng giọt.
Lục Tri phủ sấp đài hành hình, da thịt lộ ngoài trắng bệch như giấy, trợn mắt, tròng mắt đỏ ngầu gần như rớt khỏi hốc mắt.
13
Ta vớt gốc nhân sâm từ trong vũng máu, dùng vải đỏ bọc cẩn thận.
Đây là thứ dùng để chữa bệnh cho công chúa, mà là huyết nhân sâm để chiêu hồn cho của – dùng m.á.u của kẻ thù luyện, mới thể chiêu oan hồn của cha và em gái trở về.
Khi mặt trời lên cao, gặp Lý tú tài.
Hắn cố ý chờ , cả đêm tiếng kêu thảm thiết của Lục Tri phủ, giờ thấy gốc huyết nhân sâm bọc kín bằng vải đỏ trong tay.
Hắn : “Ngươi quả nhiên dùng đến vu thuật , những điều cha ngươi sinh thời dạy dỗ ngươi, đều quên hết ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huyet-duoc/chuong-7.html.]
Diệp gia đời đời hành y, là kẻ ngược chính đạo nhất.
Ta tự học vu y, từng dùng vu thuật giúp một con thỏ chếc sinh ba con thỏ con, ba con thỏ con tuy sinh còn chút tàn, nhưng đều mắt, chẳng mấy ngày thì chếc.
Cha từng vì chuyện mà mắng , dặn dò tùy tiện dùng vu thuật lên sống.
Khi họ còn sống, lời tuân thủ nguyên tắc .
giờ cha chếc , em gái cũng còn nữa.
Nguyên tắc gì chứ?
Ta chỉ báo thù!
Ta nhẹ giọng hỏi ngược : “Tú tài, xin hỏi ngươi, đối với kẻ thù còn gì y đức nhân tâm, từ bi thiện lương?”
Lý tú tài sâu xa, chợt một tiếng: “Quả thật là .”
“Vậy nên ngươi giúp .”
Anan
Ta Lý tú tài: “Ba năm khi vẽ tranh truy nã, ngươi cố ý mờ dung mạo của , khiến quan binh tìm , hôm qua, ngươi chứng giả cho .”
“, chẳng ngươi hận cha ?”
“Hận, đương nhiên từng hận, khi đó tuổi trẻ khí thịnh, đường kinh thành ngã gãy chân, tỉnh cả đời thành què, vĩnh viễn tư cách thi cử, ngươi đối với một khổ sách mười năm trời mà thì điều đó ý nghĩa gì ?”
“Khi đó, cảm thấy tất cả đời đều là kẻ thù của , nhưng khi bình tĩnh , nên hận nhất chính là cha ngươi, ông …” Lý tú tài gõ gõ chân của , “Không ông , cái chân của e rằng cưa sống mất .”
“Đợi đến khi tự nghĩ thông suốt, đến xin cha ngươi, tạ ơn cứu mạng của ông , , ông chếc ở phủ công chúa, là phủ nha, chút nội tình, ông rõ ràng là vì phóng huyết cho công chúa mà chếc, cuối cùng chụp cho cái mũ tội danh mưu nghịch.”
“Cái thế đạo hoang đường .” Hắn , ánh mắt mang theo nhiệt huyết trượng nghĩa của quân tử, “Nếu giúp ngươi, xứng với lương tâm của !”
“Diệp Quy, hôm qua cùng Lục Tri phủ lên kinh thành cho dù là , mà là bất kỳ một dân Nguyệt Thành nào, bọn họ cũng sẽ giống thôi, đều sẽ ‘nhận ’ ngươi.”
“Năm xưa ôn dịch, trong thể dân Nguyệt Thành đều chảy dòng m.á.u của Diệp gia các ngươi.”